Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1705: Mỗi người đều vì lợi ích của mình

Khi Lâm Thiên Nghĩa gọi điện thoại cho Hồng Thành Thiên, ông ta đã thật sự cho rằng nhà họ Hồng "Phản bội". Đầu tiên, trước kia Lâm Thiên Nghĩa biểu hiện ra là một "người của thuyết âm mưu", mà không phải là người sắt Hồng Thành Thiên "ngay thẳng". Trong xương cốt Lâm Thiên Nghĩa cũng chính là người như vậy. Lại thêm khi xảy ra chuyện này, Lâm Thần Thành là người duy nhất ở bên cạnh còn cố tình thêm mắm thêm muối, truyền suy nghĩ nhà họ Hồng phản bội cho gia chủ mình.

Tuy nói một doanh nhân lớn lý trí sẽ không dễ dàng bị người bên ngoài ảnh hưởng, nhưng bọn họ dù sao vẫn chỉ là người bình thường, có thể nhất thời bị lời lẽ mê hoặc. Hơn nữa Lâm Thiên Nghĩa vốn cảm thấy nhà họ Hồng có thể có vấn đề.

Trước khi Lâm Thiên Nghĩa gọi điện thoại tới, ông ta đã từng có các loại tâm trạng phẫn nộ, thất vọng, cảnh giác, lo lắng...

Nhưng cuối cùng ông ta cho rằng nhà họ Hồng có tình nghi ăn mảnh, nhưng chắc chắn sẽ không làm quá đáng quá, thậm chí sẽ để lại một phần cho nhà họ Lâm bọn họ.

Mà lúc này, sau khi tiếp xúc đàm phán với Bạch Tiểu Thăng, không phải là Lâm gia chủ đạo và nhà họ Hồng trợ giúp, mà chỉ đổi lại vị trí mà thôi.

Bây giờ thấy nhà họ Hồng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bọn họ đi theo Bạch Tiểu Thăng triển khai hợp tác trước, tính ra cũng là phương án thích hợp nhất.

Cho dù phương án này làm cho trong lòng Lâm Thiên Nghĩa cảm thấy khó chịu.

Lâm Thiên Nghĩa gọi điện thoại qua là muốn hỏi thăm, muốn chỉ trích, muốn thương lượng phương án tiếp theo.

Cũng để xem Hồng Thành Thiên sẽ nói thế nào.

Lúc này, Hồng Thành Thiên lại nói trong chuyện này "có ẩn tình khác".

Lâm Thiên Nghĩa nghe được thì nhíu mày. Ông ta cũng muốn xem thử là ẩn tình thế nào!

Ý định ban đầu của Hồng Thành Thiên chỉ muốn nói rõ ràng, không để cho một mình nhà mình chịu tiếng xấu thay người khác.

Ông ta lại không biết cách làm của mình càng khiến cho Lâm Thiên Nghĩa nghi ngờ và bất mãn hơn.

Chỉ có thể nói, có một số việc một khi đã sinh ra hiểu nhầm thì không quan tâm làm gì, hiểu nhầm sẽ chỉ càng lúc càng lớn. Hai nhà Lâm, Hồng "qua lại thân thiết" mấy chục năm, không thể thật sự không có chút xung đột bất đồng nào. Cho dù sau những chuyện đó, tất cả mọi người cảm thấy đã lắng xuống, nhưng thực sự không thể loại bỏ hết mà chôn sâu trong lòng, tích lũy theo tháng ngày và chỉ chờ tới lúc lên men.

Lúc này, hai người Lâm Thiên Nghĩa, Hồng Thành Thiên không tin tưởng nhau, trên căn bản cũng chỉ là mâu thuẫn dồn nén lại, rốt cuộc tìm được thời điểm phát ra mà thôi.

- Anh Hồng, anh nói có ẩn tình khác là chỉ chuyện gì vậy?

Lâm Thiên Nghĩa bình tĩnh hỏi.

Hồng Thành Thiên nghe giọng điệu Lâm Thiên Nghĩa thì cũng nhíu mày.

Lâm Thiên Nghĩa cậu nghe tôi nói vậy mà tâm trạng không thay đổi, hay cậu biết rõ còn hỏi?

- Thiên Nghĩa, những hợp đồng chúng tôi ký kết với Thiên Tự Quốc Tế không phải là do bản thân tôi ký, mà do con bé Hồng Vũ tự ý quyết định.

Hồng Thành Thiên nói.

Lâm Thiên Nghĩa thầm hừ khẽ, ở trong điện thoại lại nói:

- Là Hồng Vũ ký sao? Con bé tự nhiên có quyền lớn như vậy à? Con bé còn có thể đại biểu nhà họ Hồng hợp tác mang tính chiến lược với họ Bạch bên kia sao?!

Lâm Thiên Nghĩa rõ ràng đang chất vấn.

- Hợp tác chiến lược? Đó đều là do đối phương cố ý tuyên truyền, một bên bọn họ tình nguyện thôi!

Hồng Thành Thiên nói rất chắc chắn.

Lâm Thiên Nghĩa nghe được lời này thì bĩu môi.

Cái gì gọi là một bên tình nguyện, người ta tuyên truyền với bên ngoài đã hợp tác với bên anh theo quy mô lớn, anh còn nói là một bên tình nguyện à?

Loại tình hình vội vàng, điên cuồng tuyên truyền như vậy, cũng chỉ có bên thực lực, thanh danh thấp hơn mới phải kéo cờ lớn làm da hổ.

Tôi chưa nghe nói qua, sư tử tích cực tuyên truyền giảng giải với động vật bên ngoài, muốn đạt được đồng minh chiến lược cùng linh cẩu...

Lâm Thiên Nghĩa lặng lẽ cười nhạo.

Bên đầu điện thoại kia, Hồng Thành Thiên hình như nhận thấy được liền trực tiếp nói tiếp:

- Thiên Nghĩa, ẩn tình tôi muốn nói là Lâm Thần Thăng nhà các cậu đi làm ở Thiên Tự Quốc Tế, trở thành Phó tổng giám đốc điều hành của bọn họ, hơn nữa còn yêu cầu Hồng Vũ con gái của tôi ký những hợp đồng này!

Hồng Thành Thiên dứt khoát ném ra tội danh.

- Anh nói gì?!

Điện thoại bên kia, Lâm Thiên Nghĩa lập tức ngồi thẳng dậy, thậm chí kêu ra thành tiếng.

- Anh Hồng, anh nói Lâm Thần Thăng tới Thiên Tự Quốc Tế làm Phó tổng giám đốc điều hành sao? Không thể vậy được!

Lâm Thiên Nghĩa sửng sốt nói.

Nói xong, Lâm Thiên Nghĩa và Lâm Thần Thành bên cạnh liếc nhìn nhau.

- Gia chủ, Lâm Thần Thăng và họ Bạch hình như đã từng qua lại, cũng có thể có chuyện này lắm!

Lâm Thần Thành nhanh trí suy nghĩ cẩn thận và vội hỏi.

Lúc này Lâm Thiên Nghĩa trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu đừng lên tiếng.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng và Lâm Thần Thăng có quan hệ không tầm thường, cũng không thể nói vào lúc này được!

Nếu không sẽ làm cho Hồng Thành Thiên hiểu lầm, hoặc có lẽ sẽ mượn đề tài này để nói mình!

Lâm Thần Thành cũng vội vàng ngậm miệng.

Nhưng Lâm Thần Thành tự cảm thấy giọng mình nói không lớn, bên kia chưa chắc sẽ nghe được.

Đáng tiếc, Hồng Thành Thiên đã nghe rồi.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Thần Thăng có quan hệ tốt?! Thoáng cái, Hồng Thành Thiên liền cảnh giác.

Vậy chuyện này thật sự là do Lâm Thiên Nghĩa bày ra, cậu ta lại muốn nhà họ Hồng mình phải áy náy, sau đó tiến tới bắt mình chủ động thề thốt ngoại trừ bốn hợp tác này ra thì không thể có hợp tác nào khác với Thiên Tự Quốc Tế, đồng thời để mình dẫn theo một nửa thành viên trong liên minh thương nghiệp ủng hộ tất cả hành động của nhà họ Lâm cậu ta!

Hồng Thành Thiên nhanh chóng "suy nghĩ rõ ràng triệt để", còn thuận tiện nghĩ ra cách "áp chế ngược".

Nếu như Lâm Thiên Nghĩa thật sự không có đạo lý như vậy, Hồng Thành Thiên sẽ không cần phải nói tới hai chữ "nghĩa khí"! Ông ta có thể "tương kế tựu kế"!

Dù sao, trước mắt nhà họ Hồng và Bạch Tiểu Thăng đã bị truyền thông truyền đi ầm ĩ như vậy, còn không bằng nhà họ Hồng thay nhà họ Lâm hợp tác với bọn họ trước!

Lâm Thiên Nghĩa không phải nói hai nhà Lâm, Hồng thân như một nhà sao? Vậy để nhà họ Hồng hợp tác trước, cũng không có vấn đề gì!

Lùi lại một bước, nếu như Lâm Thiên Nghĩa thật sự không có vấn đề, vậy nên đồng ý!

Dù sao, bây giờ nhà họ Hồng ra mặt mới là thích hợp nhất!

Hồng Thành Thiên nghĩ tới đây liền trực tiếp mở miệng:

- Thiên Nghĩa, chuyện đã như vậy, chúng ta còn để ý xem con cháu nhà nào gây ra vấn đề này cũng vô dụng thôi, còn không bằng suy nghĩ chuyện kế tiếp nên làm thế nào!

Hồng Thành Thiên vẫn "trực tiếp", như thường ngày.

Suy nghĩ xem tiếp theo làm thế nào?

Lâm Thiên Nghĩa không nhịn được nhíu mày, hòa nhã hỏi:

- Vậy anh Hồng cảm thấy tiếp theo, chúng ta nên làm sao?

Trong lòng Lâm Thiên Nghĩa nghĩ, tôi để cho anh nói trước, tôi xem anh có phải thật sự có vấn đề không, nếu phải thì trong giai đoạn này, anh hẳn sẽ lộ ra cái đuôi hồ ly thôi!

Lúc này, Hồng Thành Thiên lên tiếng.

- Việc đã đến nước này, tôi thấy cứ để nhà họ Hồng tôi tới tiếp xúc với Bạch Tiểu Thăng, hợp tác với bọn họ trước. Chờ sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ ra sức kéo nhà họ Lâm các cậu lên thuyền giống như kế hoạch của cậu trước đây, chỉ có điều đổi vị trí của chủ công và trợ giúp mà thôi, cậu thấy thế nào?

Hồng Thành Thiên hỏi.

Tròng mắt Lâm Thiên Nghĩa đột nhiên co lại và nhíu mày.

Lâm Thần Thành lập tức "kích động", chỉ vào điện thoại và nói không ra tiếng, còn dùng bút viết trên giấy để “nhắc nhở” gia chủ của mình.

- Cháu nói không sai mà!

- Chuyện này không thiếu phần tính toán của nhà họ Hồng!

- Bọn họ muốn đoạt lợi ích của chúng ta!

Ánh mắt Lâm Thiên Nghĩa không ngừng thay đổi.

- Thiên Nghĩa, cậu thấy thế nào, nếu cậu thấy không ổn thì bên tôi sẽ cố gắng phối hợp với nhà họ Lâm cậu là được.

Hồng Thành Thiên vẫn vô cùng "thẳng thắn thành khẩn" nói.

Lời này cũng là thăm dò thái độ của Lâm Thiên Nghĩa.

- Tôi thấy anh Hồng nói rất hay, tôi đã biết nỗi khổ của anh.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và nói, giọng nói vẫn như thường ngày, không có gì khác thường.

- Vậy Bạch Tiểu Thăng...

Hồng Thành Thiên nói.

- Hôm nay Bạch Tiểu Thăng đến thăm xong liền vội vàng rời đi, nói ngày mai sẽ trở lại. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ mời anh Hồng qua, chúng ta lại nói chuyện với cậu ta.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và nói.

Sau đó, hai người trò chuyện vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.

Lâm Thiên Nghĩa ném điện thoại xuống, vẻ tươi cười dần biến mắt, ánh mắt có phần dọa người.

Tối nay Bạch Tiểu Thăng sẽ tới nhà họ Lâm làm khách, mà ông ta lại nói với Hồng Thành Thiên là ngày mai.

- Gia chủ, chúng ta phải làm sao?

Lâm Thần Thành tất nhiên biết gia chủ nói giả về thời gian, vậy nhất định phải có âm mưu, hắn không nhịn được dò hỏi.

Lâm Thiên Nghĩa không trả lời, ánh mắt sáng ngời giống như đang hạ quyết tâm, sau đó nhìn Lâm Thần Thành.

- Có thể làm sao nữa. Thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều!

- Tối hôm nay, tôi lại muốn ký hợp đồng với Bạch Tiểu Thăng trước! Bất kể phải trả giá thế nào, cho dù dẫn sói vào nhà cũng được!

Khi Lâm Thiên Nghĩa nói lời này còn tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ngay sau đó, Lâm Thiên Nghĩa nhìn về phía không trung và lạnh lùng nói:

- Nói cho cùng, tình nghĩa gì chứ...

- Không phải là vì lợi ích của mỗi người thôi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận