Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 471: Không phải gọi mình



Bạch Tiểu Thăng bỏ ra hai ngày, lại gọi thêm Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh đến cùng hắn xem xét biện pháp quản lý mười công ty lớn kiểu mẫu của tỉnh An Giang, sau đó đưa ra các nội dung bên trong hạng mục cần phải thẩm tra.

Trong đó có rất nhiều nội dung cần xét duyệt, kỳ thật bọn họ đã dẫn trước các công ty trong ngành. Có rất nhiều cái bọn họ đã làm trước đó rồi.

Như là "Chế độ sáng tạo phát triển kiểu mới", "Chế độ động lực mới", "Chế độ sáng tạo cùng phương pháp làm việc mới, sáng tạo trong hạn ngạch tiêu thụ cùng lợi nhuận và thuế", "Tăng cường trình độ và sức phát huy của nhân viên quản lý trung tầng", những điều này truyền thông Trung Kinh đã làm rất xuất sắc, cái còn thiếu chỉ cần chuẩn bị thêm một chút mà thôi.

Đương nhiên những điều này còn bao gồm thành tích thẩm tra hạng mục ở các giai đoạn, mà ở giai đoạn thứ nhất ngược lại thì truyền thông Trung Kinh vẫn còn có khiếm khuyết ở một số vấn đề râu ria không đáng kể.

Bạch Tiểu Thăng ở một phương diện thì an bài mọi người nắm chặt thời gian để chỉnh lý lại các loại tài liệu để hoàn thành các nội dung cần thiết trong giai đoạn sơ thẩm, một phương diện khác thì an bài người đi hoàn thành những công tác râu ria không đáng kể kia.

Theo dự đoán sơ bộ thì để hoàn thành tất cả cần thời gian là một tuần.

Bạch Tiểu Thăng đem tiến độ công việc hồi báo cho Quý Minh Dương.

- Rất tốt! So với thời gian dự đoán của tôi thì sớm hơn rất nhiều! Thế này đi, tôi cho cậu thời gian hai tuần, các cậu nhất định phải làm tỉ mỉ đến mức độ tốt nhất. Giai đoạn thứ nhất nhìn như đơn giản nhưng mà trong đó còn có một điểm ấn tượng nữa, vấn đề này tuyệt đối không thể coi thường, không thể chậm trễ được.

Quý Minh Dương ở trong điện thoại căn dặn, sau đó cười một tiếng,

- Làm chậm thì ra việc tinh tế! Đồng thời tôi cũng thấy Tiểu Thăng cậu nên cho mình thả lỏng một chút. Trong khoảng thời gian này vội vàng đối phó nhà họ Doãn người ta nên cậu chắc cũng mệt mỏi, tinh thần rất khẩn trương rồi, thế này là không được. Cậu nên cho chính mình cơ hội để trầm tĩnh lại một chút, sau đó dùng tâm tính tốt nhất để đối mặt với lần xét duyệt này!

Bạch Tiểu Thăng buồn cười nói,

- Quý thị trưởng, nào có người vừa sắp xếp nhiệm vụ lại còn đốc thúc người ta nghỉ ngơi chứ, đại lãnh đạo như ngài yêu cầu cũng quá cao a.

- Ha ha, vậy cậu coi đó như là một nhiệm vụ để làm đi.

Quý Minh Dương cười ha ha ở trong điện thoại.

Từ khi có cái tầng quan hệ Tống Giai đại sư này, quan hệ giữa hai người thân cận hơn nhiều, có chút giống bạn bè, lại có chút giống trưởng bối cùng vãn bối.

Để điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng giãn người một chút, hắn cảm thấy đúng là gần nhất có hơi mệt mỏi.

- Nhiệm vụ này rất tốt, nếu không mình cũng nên quán triệt một chút?

. . .

Chạng vạng tối, trong một nhà khách sạn đang giăng đèn kết hoa, nhìn liền biết là đang có hoạt động lớn.

Bảo an đứng ở cửa ra vào của khách sạn này cũng đã đổi một bộ chế phục mới tinh, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười nghênh đón các tân khách đến đây.

Tại trung tâm của khách sạn, quãng đường từ quảng trường đến đại sảnh đã được trải thảm đỏ mới tinh.

Cửa vào của phòng khách có một vị quản gia hơn năm mươi tuổi đang đứng, cái eo thẳng tắp, một tay đưa ra sau lưng, một tay nâng ở trước người, trên tay có đeo một chiếc bao tay trắng như tuyết, trên mặt mang theo nụ cười thân sĩ ôn hòa, đang tiến hành kiểm tra từng chiếc thiệp mời của những tân khách đi vào.

Khoảng thời gian này các tân khách đến tương đối tập trung nên người cũng rất nhiều.

Nhưng mà mọi người đều tự kiềm chế thân phận, rất lễ phép đứng xếp hàng, trình tự bước vào.

Đội ngũ ở phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi thu hút được rất nhiều sự chú ý của người khác. Không phải do hắn đẹp trai cỡ nào, bởi nếu cùng so với mấy tên đẹp trai trong đội ngũ thì tướng mạo của hắn cũng chỉ có thể coi là trung bình mà thôi. Mấu chốt là mỗi cái giơ tay nhấc chân, một cái ánh mắt hay một nụ cười của hắn đều mang theo một cỗ khí chất đặc biệt, mang theo phong phạm của người bề trên.

Thậm chí ngay cả quản gia ở cửa ra vào lúc kiểm tra đến thiệp mời của hắn cũng trở nên càng khiêm tốn hơn so với những người khác.

Người này, tất nhiên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nghe lời thị trưởng Quý Minh Dương, cũng nghĩ ra được cách thả lỏng cho mình.

Làm tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, chỉ cần hắn muốn thì tự nhiên sẽ có nơi thích hợp.

Ở chỗ Lâm Vi Vi còn có ít nhất mười cái thiệp mời, cũng là do các đại lão của các giới gửi tới, bao gồm đủ các loại hoạt động.

Bạch Tiểu Thăng nếu thích thì đến thôi, nhưng nếu không thích thì tự nhiên sẽ có Lâm Vi Vi xử lý thích đáng.

Cái hoạt động này có thời gian thích hợp nhất, nội dung bên trong cũng làm Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất hứng thú —— "Vương miện chi dạ? Tiệc rượu từ thiện".

Nghe nói một vị mỹ nữ tuyệt sắc pha chế Thần cấp từ nước ngoài về sắp có mặt ở đây, sẽ mang đến cho mọi người một màn thịnh yến vị giác, còn có đội thanh nhạc của nước ngoài đến trợ hứng.

Bạch Tiểu Thăng chưa từng tham gia qua loại hoạt động như thế này nên trong lòng có chút hiếu kỳ, đồng thời cũng muốn nếm thử cái gì gọi là rượu ngon Thần cấp cho nên mới tới đây.

Hắn không có bảo Vi Vi thông báo cho đối phương biết là chính mình sẽ đích thân đến, nếu đã đến để buông lỏng thì liền dứt khoát lặng lẽ tới, tránh mọi sự giao thiệp rườm rà.

Quản gia ở cửa ra vào vừa mới mở thiệp mời ra, nhìn thấy tin tức bên trong liền không khỏi sững sờ, sau đó lặp đi lặp lại xem xét tường tận thiếp mời cùng Bạch Tiểu Thăng. Dùng thời gian so với người bình thường nhiều hơn gấp hai lần, nhưng vẫn còn không có ý định thả người đi.

- Làm sao vậy, có vấn đề gì không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Quản gia há hốc mồm.

Có, tất nhiên có, còn có rất nhiều!

Đầu tiên là tấm thiệp mời này, ngoài bìa màu vàng kim, cầm ở trong tay nặng trĩu, đây là thiệp mời cấp chí tôn cao cấp nhất trong tiệc rượu lần này đó, tới bây giờ cũng chỉ mới phát ra có mười tấm thôi!

Người cầm đến loại thiệp mời này thì còn cần phải xếp hàng ở chỗ này sao?

Đùa gì thế! Chỉ sợ nếu chủ nhân biết được cũng sẽ tự mình chạy tới đón tiếp mới đúng!

Còn nữa, người đàn ông này cũng không khỏi quá trẻ tuổi một chút!

Bên trong ghi chức vụ là tổng giám đốc!

Đây là hắn sao?

Quản gia cũng không chắc chắn!

Nhưng mà hắn cũng không dám ở trước mặt chất vấn, dù sao người có thể cầm ra cái thiệp mời này mỗi một vị đều rất tôn quý, nhỡ may là thật thì hắn cũng không thể đắc tội nổi.

Có lẽ, đây là một vị công tử của đại gia tộc nào đó?

Nhưng mà cũng không giống! Thường ngày những thiếu gia khác từng đến qua, khuôn mặt của bọn họ làm sao quản gia lại không nhớ ra được chứ!

Không có vị này. . .

Quản gia lại tường tận xem xét Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, trong lòng có thêm một tia không vui, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi lại người quản gia đang nhìn mình giống như xem tướng kia,

- Có vấn đề gì không, nếu không thì gọi điện thoại để nghiệm chứng một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng từ lúc làm phó tổng đến lúc làm tổng giám đốc, một đường tranh đấu thắng được rất nhiều đại nhân vật, ngay cả nhân vật như Thị trưởng thành phố cũng có thể nói chuyện bình đẳng. Bây giờ chính bản thân hắn cũng chưa phát giác được có cái gì khác, nhưng mà từ trước tới nay được tiếp xúc với nhiều thượng vị giả nên khí chất của hắn đã sớm bị đồng hóa, mỗi một ánh mắt một cái biểu lộ, theo người bên ngoài thấy thì đều mang theo một luồng uy áp vô hình, đặc biệt là với loại người như vị quản gia này.

Đây tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường!

Tên quản gia kia bị Bạch Tiểu Thăng hỏi như thế, sắc mặt lập tức trở nên sợ hãi, dùng hai tay cung kính đưa lại thiệp mời.

- Không có vấn đề gì, mời ngài vào!

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng hơi ngưng lại, đưa tay cầm lại thiệp mời.

Phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến một giọng nói hùng hậu.

- Xin nhường đường một chút!

Lời nói này tuy khách khí nhưng mà giọng nói lại không có hiền lành như vậy.

Lúc giọng nói vang lên thì cũng là lúc một bàn tay lớn vươn tới đặt tại đầu vai của Bạch Tiểu Thăng muốn phát lực đem hắn đẩy ra.

Bạch Tiểu Thăng thiếu chút nữa mất đi trọng tâm, lập tức nhướng mày, chân dưới dậm xuống, bả vai phát lực đụng vào ngực người kia.

Chỉ là một cái động tác đơn giản nhưng trực tiếp làm cho đại hán ở sau lưng hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thậm chí còn đụng vào người chủ nhân của hắn ta, còn là giẫm một cước lên chân người chủ nhân kia.

- A!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó là một tiếng quát mắng ngang ngược truyền đến,

- Tên phế vật nhà anh, giẫm lên chân tôi rồi!

Bộp, vang lên tiếng một cái tát to rõ.

Bốn phía phát ra nhiều tiếng hô kinh ngạc, sắc mặt lão quản gia cũng thay đổi, nhanh như bay từ bên người Bạch Tiểu Thăng vọt tới.

Bạch Tiểu Thăng cũng quay đầu nhìn sang.

Người kia là một người đàn ông có tuổi tác tương tự với mình, bên ngoài trông cũng được, nhưng giờ phút này khuôn mặt hơi vặn vẹo, khí thế tràn đầy ngang ngược.

Bên người còn đi theo mấy người hầu.

Một đại hán đang sợ hãi bụm mặt, cúi đầu.

- Thiếu gia Trương Tuyên, ngài không có sao chứ.

Lão quản gia sợ hãi nói.

- Không có chuyện cái rắm, ông xem một chút đi!

Người thanh niên gọi là Trương Tuyên chỉ vào giày của mình tức giận nói.

Lão quản gia vậy mà cũng không để ý việc đang ở trước mặt công chúng, ngay lập tức quỳ một chân trên đất dùng chiếc bao tay trắng như tuyết của mình lau giày cho người thanh niên.

Uy phong thật lớn a!

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, cũng không muốn xen vào việc của người khác, quay người muốn đi vào phòng khách.

- Anh, đứng lại cho tôi!

Kết quả là sau lưng hắn truyền đến một tiếng hét lớn.

Không phải gọi mình!

Bạch Tiểu Thăng cũng không quay đầu lại mà trực tiếp tiến vào phòng khách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận