Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 800: Anh không thèm đếm xỉa đến?



Trong phòng ăn của nhà hàng ba sao Michelin.

Trần Cửu Thiên đang ngồi một chỗ bỗng nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, tay cầm điện thoại cũng hơi run rẩy.

Hắn nghe được tin tức từ phía Trần Cửu Tranh truyền đến, nói chuẩn xác thì đây là tin dữ!

Từ miêu tả của Trần Cửu Tranh như thế thì vị Mục Bắc Thần con cưng của nhà họ Trần coi như là triệt để bị phế bỏ rồi!

- Làm sao lại nghiêm trọng như vậy!

Trần Cửu Thiên vẫn không muốn tin tưởng.

- Đây chỉ là một lần thất bại nho nhỏ thôi mà!

Nói đến Mục Bắc Thần từ nhỏ đến lớn cũng có thể dùng hai chữ "Nhân kiệt" để hình dung.

Vui cười trong công việc, ngang dọc trong thương trường, chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại một lần!

Theo như Trần Cửu Thiên nhìn thấy Mục Bắc Thần gặp chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo, vừa có thể khống chế toàn cục, có thể tinh tế thấu đáo, xét trên nhiều phương diện hắn thậm chí vượt qua chính mình!

Lẽ nào thật sự là ông trời đố kỵ anh tài, thép tốt dễ gãy?

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khổ của Trần Cửu Tranh, nói ra những khúc mắc mà gần đây vẫn luôn đè nặng trong tim Mục Bắc Thần.

- Khẳng định là gặp phải cái gì đó kích thích cực kỳ mãnh liệt, mà nguồn gốc kích thích, em đoán chính là Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng này vốn phải là người bị nốc ao, trên thực tế lại đạt được hạng nhất!

Trong này rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, bọn họ thật sự không rõ ràng!

Trần Cửu Tranh suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra.

- Bạch Tiểu Thăng!

Trần Cửu Thiên lần thứ hai nhắc đến cái tên này, con ngươi đều đỏ ngầu tức muốn rách cả mí mắt.

Cái tên tai hoạ này!

Đầu tiên là hại con trai của hắn suýt chút nữa đánh nhau, lại hãm hại Vương Duệ của hắn, càng là hại hắn kết thúc trong nguy hiểm và phải từ bỏ rất nhiều lợi ích.

Ở bên truyền thông Trung Kinh, lại lừa bịp Trần Trường Khoảnh.

Chạy đến trong nhà Trần Cửu Tranh hãm hại Trần Trường Lạc.

Trước mắt lại còn gieo vạ cho Mục Bắc Thần!

- Hắn thật muốn gieo vạ cho cả nhà họ Trần sao? Tôi muốn giết chết hắn!

Trần Cửu Thiên gầm nhẹ một tiếng, tức giận đến mức ho khan kịch liệt gần như muốn ho ra máu.

Bạch Tiểu Thăng mà nghe được tiếng rít gào này, thật muốn nói câu "Oan ức" .

Nếu không phải là do bọn họ bám chặt lấy hắn không tha, thì làm sao có khả năng phát sinh những sự việc sau đó, chỉ có thể nói người nhà họ Trần "Gieo gió gặt bão" .

Đương nhiên, Trần Cửu Thiên vĩnh viễn sẽ không cho là như thế.

- Ngày hôm nay bên kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không rõ ràng! Có điều, Trịnh Thanh Hồng ở đó chắc chắn hắn biết! Anh, anh có thể hỏi dò Trịnh Thiên Hồng.

Trần Cửu Tranh đề nghị, nhưng mà sau đó thở dài một tiếng.

- Có điều... chuyện này hỏi ra còn có ý nghĩa sao, Bắc Thần cũng đã như vậy rồi!

Việc đã đến nước này, đi hỏi dò chi tiết nhỏ không bằng ngẫm lại làm sao tiếp nhận nó bây giờ!

- Món nợ này, họ Bạch! Tao đã nhớ rõ rồi! Coi như hiện tại mày là quan sự vụ, tao cũng phải để cho mày phải trả lại gấp trăm lần!

Trần Cửu Thiên điên cuồng hét lên.

- Không sai!

Trần Cửu Tranh cũng nói giọng tàn nhẫn.

- Được rồi, không nói nữa. Cửu Tranh, bây giờ em đi tìm bác sĩ tốt nhất để trị liệu và an dưỡng cho Bắc Thần! Phía anh bên này phải đợi Trịnh Thiên Hồng, chờ hắn đến anh tự có tính toán! Bên này hết bận bịu, anh sẽ đến thăm Bắc Thần ngay!

Trần Cửu Thiên không muốn tiếp tục nghe những việc này, hắn muốn tâm tình được bình phục.

Một lát nữa lại phải đấu trí so dũng khí với cái tên Trịnh Thiên Hồng này.

Trần Cửu Thiên cúp điện thoại xong ngồi xuống, nhưng càng nghĩ càng căm tức.

Ước chừng hơn bốn mươi phút sau, cửa phòng riêng vừa mở ra, trên mặt của Trịnh Thiên Hồng mang theo nụ cười đi tới.

Nụ cười kia nhìn thực sự là rất vui vẻ!

Trần Cửu Thiên sau khi nhìn thấy lửa giận lại bốc lên.

- Thật không tiện, thật không tiện, anh Trần, anh xem một chút, bên kia tôi có nhiều công việc quá nên đến muộn.

Trịnh Thiên Hồng cười ha hả nói.

Đến muộn bốn mươi phút?

- Tôi thấy là anh Trịnh không muốn đến gặp mặt tôi đi! Dù sao, em trai của anh hiện tại công thành viên mãn, cần gì phải ngày càng rắc rối!

Trần Cửu Thiên cười lạnh nói.

- Anh Trần nói giỡn, tôi đây không phải đã đến rồi đây à.

Trịnh Thiên Hồng cười ha ha, ngồi ở vị trí đối diện với Trần Cửu Thiên.

- Ngày hôm nay tôi chỉ nói chuyện món ngon với Trần lão huynh, không nói chuyện gì khác, được không?

- Không được!

Trần Cửu Thiên vỗ bàn một cái, cả giận nói.

- Trịnh Thiên Hồng, chính anh mò được chỗ tốt đẹp nhất liền muốn lau miệng trở mặt không quen biết sao?

Trần Cửu Thiên vốn muốn kiềm chế lửa giận, nói chuyện cho tốt đẹp, nhưng vẫn không bỏ qua được chuyện của Mục Bắc Thần, trước mắt lại nhìn thấy thái độ của Trịnh Thiên Hồng như thế nên nhất thời phát cáu.

Thực ra lần này hắn đến đây cũng không có ý định nói chuyện nhẹ nhàng!

- Anh Trần, anh đã nói như vậy, hay là cũng có thể coi như vậy đi!

Trịnh Thiên Hồng cũng không phải ngồi không, sắc mặt nhất thời chìm xuống, giọng nói cũng hơi lạnh lùng, tự rót một chén trà cho mình, ngoài cười nhưng trong không cười vừa uống vừa nhìn hắn.

- Vậy anh muốn thế nào!

- Nếu lúc trước, là anh chủ động tìm tới tôi yêu cầu liên minh, yêu cầu hợp tác, vậy chúng ta phải hợp tác cho đến cùng!

Giọng nói của Trần Cửu Thiên trầm xuống.

- Nhưng mà lần hợp tác này đã kết thúc, cuộc chọn lựa cũng đã kết thúc, chuyện liên quan đến Mục Bắc Thần kia tôi cũng rất lấy làm tiếc, có điều đó là quyết định của tổng giám đốc đại khu Trung Hoa, tôi cũng không không giúp được gì nha.

Trịnh Thiên Hồng cười tủm tỉm mở tay ra, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Cuộc chọn lựa đã kết thúc nhưng không có nghĩa là kết thúc hợp tác! Thằng nhóc họ Bạch lừa bịp nhà họ Trần của tôi quá nhiều, tôi muốn anh cùng tôi nhân lúc khi căn cơ của hắn còn chưa ổn, phải đòi mạng hắn!

Giọng nói của Trần Cửu Thiên lộ rõ sự tàn nhẫn.

Mắt của Trịnh Thiên Hồng mở to liếc nhìn hắn một cái, rồi cười cười lắc đầu.

- Thời buổi rối loạn, anh em chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chuyện này, đối với tôi cũng là vô ích, thứ lỗi không thể nghe theo! Ăn xong bữa cơm này chúng ta vẫn là đường hướng lên trời mạnh ai nấy đi cũng được!

Trịnh Thiên Hồng kiên quyết từ chối.

Thái độ của hắn rất rõ ràng, hắn không muốn giúp đỡ Trần Cửu Thiên chơi tiếp.

- Nếu như vậy, được! Tôi không ngăn cản! Có điều trong lần khảo hạch này, chuyện anh ra lệnh cho người phụ trách tỉnh vực Hà Đông làm chuyện xấu nếu như bị đăng báo,tình cảnh của anh sợ là sẽ không ổn đi!

Trần Cửu Thiên cười gằn.

Nụ cười của Trịnh Thiên Hồng hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nhìn Trần Cửu Thiên.

- Thật muốn tuyệt tình như thế sao?

- Là anh ép buộc tôi!

Trần Cửu Thiên trừng mắt với hắn.

- Anh đừng quên, những đơn hàng lớn ở tỉnh Hà Đông kia là hợp tác với ai, là với Mục Bắc Thần của các anh! Coi như người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Đông có vấn đề? Cũng là cùng liên quan tới anh Trần Cửu Thiên đấy! Trong này, có chuyện nào liên quan tới tôi sao?

Trịnh Thiên Hồng cười gằn.

- Quả thật, các anh cũng có hỗ trợ thật nhiều cho Thanh Hồng, có điều cái kia đều là người của anh ở các tỉnh khác, những người này tôi đều biết đây! Chớ ép tôi cá chết lưới rách!

Sắc mặt của Trần Cửu Thiên rất khó coi.

- Huống chi, lưới rách, con cá chưa chắc đã có việc gì!

Nụ cười của Trịnh Thiên Hồng hài lòng.

- Không ăn nữa, hẹn gặp lại!

Nói xong Trịnh Thiên Hồng đứng dậy quay lưng đi ra ngoài.

- Những năm nay người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Đông chiếm không ít tài nguyên bên trong tập đoàn cho no túi tiền riêng, anh có chứng cớ hắn thiếu hụt nên vì lẽ đó anh có thể ra lệnh và áp chế hắn.

Trịnh Thiên Hồng vừa mới tới cửa, tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, liền nghe thấy giọng Trần Cửu Thiên nói ở phía sau.

Lông mày của hắn không nhịn được nhíu nhíu lại, mặt không hề cảm xúc quay lại nhìn Trần Cửu Thiên.

Trần Cửu Thiên nở nụ cười, tiếp tục nói.

- Những năm này, anh cũng thu về từ chỗ hắn không ít lợi ích. Có điều đều là tiến hành theo phương thức bí mật. Anh tin tưởng hắn không dám vạch trần anh, đối với vị trí này của anh coi như bị phát hiện một lần hai lần, thậm chí mười lần tám lần, đều không quá quan trọng, nhiều lắm là bị điều tra, nghiêm trọng thì là giáng cấp! Mà những chuyện kia của hắn đều có chứng cứ xác thực, ngồi tù là cái chắc!

Trần Cửu Thiên cất cao giọng nói.

- Có thể anh từ đầu đến cuối đều khinh thường hắn, hắn nắm giữ đầy đủ chứng cứ của anh, đủ khiến anh dù mất đi tất cả cũng vẫn phải đi ngồi tù! Càng khỏi nói tình cảnh của anh bây giờ lại rất đặc biệt, tổng giám đốc khu đại Trung Hoa đều muốn bắt anh ra để khai đao đầu tiên! Cơ hội này anh nghĩ ông ấy sẽ bỏ qua à!

Ánh mắt Trịnh Thiên Hồng híp lại.

- Những chứng cớ này, vừa vặn tôi cũng nắm lấy được một phần. Người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Đông tất nhiên rất sợ anh cá chết lưới rách nên không dám làm bừa, nhưng tôi không sợ!

Trần Cửu Thiên cười gằn, chậm rãi nói từng chữ từng câu:

- Anh là cá, hắn là lưới, các anh cá chết lưới rách ——

- Tôi đứng ngoài cười!

- Ông anh thật sự không thèm đếm xỉa đến, chỉ sợ là không dễ như vậy!

- Anh Trịnh, anh chớ ép tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận