Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2300: Kẻ vô dụng quật khởi (1)

Robert ngạo nghễ nói ra những lời này đã dọa cho mấy người họ hàng của anh ta phải sửng sốt, trong giây lát tất cả đầu nghẹn lời.

Trước đây không lâu, Robert đó chính là từ thay thế cho vô dụng trong nhà, anh ta sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng, cho dù thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào muốn làm việc, kết quả lại nhất định là chẳng làm nên trò trống gì.

Mà bởi vì người như vậy là em trai Caroline, trong nhà vẫn không ngừng cung cấp tài nguyên.

Những người cùng lứa tuổi với Robert đều ghen tuông và thù hận, nhưng vẫn không dám trêu chọc anh ta.

Khó khăn lắm bọn họ mới nhìn thấy Caroline quân pháp bất vị thân, thấy Robert giống như chó nhà có tang, cuối cùng chạy trối chết cút ra khỏi nhà, đi qua Tây Phi.

Khỏi phải nói cũng biết những người thấy sảng khoái tới mức nào, coi chuyện này là chuyện cười nói mãi không thấy chán.

Kết quả không ngờ Robert đã trở về.

Nhìn dáng vẻ khí phách này của anh ta quả thật khác hẳn trước đây, đúng là làm người ta phải giật mình, do dự trước sự tự tin của anh ta.

Nhưng một đám chó nhát gan xúm lại còn có thể sửa một con sói hoang lạc đàn, huống gì là một đám người chứ?

Khi tồn tại trong quần thể, bản thân lại có thể to gan hơn.

Đám anh em họ hàng của Robert lại không phải là chiếc đèn cạn dầu, nhát gan tuyệt đối thì chưa nói tới, cho dù cảnh tượng của Robert vừa rồi khiến bọn họ giật mình, nhưng cũng chỉ là chớp mắt thôi, đám người này lại bắt đầu ầm ĩ.

- Tôi khinh, cậu ra vẻ cái gì chứ? Cậu chỉ là một kẻ vô dụng bị đày đi nơi xa xôi, nắm giữ một phần việc kinh doanh rất nhỏ của gia tộc mà thôi! Còn nói có tin vui gì, còn luôn miệng nói muốn gặp các trưởng bối trong tộc, đơn giản là trò cười!

Có người trực tiếp hét một câu, lập tức tìm về phong cảnh.

Người khác cũng "lấy lại tinh thần", trắng trợn châm chọc khiêu khích.

- Robert, tôi thấy cậu đúng là phát điên rồi, là vẫn chưa về cho nên bị kích thích gì sao? Nói khoác không biết ngượng!

- Tôi cảm thấy anh ta không nên tới gặp tộc trưởng mà nên đi khám bác sĩ tâm lý.

- Hay cậu chia sử cho tôi biết tin vui của cậu là gì, để chúng tôi xem có đáng để các chú các bác nghe không, đừng đến lúc đó làm trò cười cho người khác, lại lấy đi nốt chút quyền lực cuối cùng của cậu đáy.

- Nếu vậy, Robert thật đáng thương. Nhưng đến lúc đó anh đừng quá đau buồn, công ty tôi đang xử lý còn thiếu nhân viên đấy. Nhưng chỉ có thể để anh chịu uất ức làm việc từ dưới lên, làm một bảo vệ, quét dọn vệ sinh lên thôi. Nếu làm tốt cũng có tiền đồ đấy, anh thấy thế nào.

- Ôi, các người thật quá đáng. Có lẽ người ta thật sự có tin vui quan trọng, ví dụ như công ty người ta nắm giữ đột nhiên lập công trạng thì sao, điều này cũng không phải là không có khả năng. Nhưng cho dù có, hình như cũng chẳng thể kiếm được bao nhiêu tiền. Ha ha...

Những người này không chỉ chế giễu, còn chen về phía trước, ngăn cản lối đi của Robert.

Xem ra, Robert từng mong xông vào được.

Nhưng nếu anh ta thật sự xông vào, những người này sẽ không khách sáo, nói không chừng còn có thể dùng quyền cước chào hỏi đấy.

Một đám người đánh một, dù thế nào cũng có thể đánh Robert thành đầu heo.

Đến lúc đó, bọn họ sẽ trăm miệng một lời, nói Robert ra tay trước, anh ta hết đường chối cãi.

Về phần Caroline, cô ta căn bản đã vứt bỏ người em trai vô dụng này. Thậm chí nghe đồn, trước đây chân Robert vốn không gãy, vẫn là Caroline tự mình đánh gãy. Điều này chứng minh ở chỗ cô ta căn bản không có tình chị em gì.

Vậy thì bọn họ còn có gì phải kiêng kỵ nữa.

Thấy những người họ hàng vây quanh mình với ý xấu, Robert cũng cảnh giác.

Đúng lúc này, có người cao giọng kêu lên:

- Là ngài Robert trở về rồi à?

Mọi người ở đây lập tức nhìn sang.

Chỉ thấy một lão già người da trắng với dáng người gầy gò, vẻ mặt nghiêm túc bước đi như bay tới, chính là gần như chạy chậm, cũng không hề thấy có gì thất lễ.

Những người họ hàng của Robert không nhịn được nhìn nhau và thu lại dáng vẻ càn rỡ với anh ta vừa rồi.

Ông già này là lão quản gia đức cao vọng trọng trong nhà, những người này cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt ông.

Trong lúc lão quản gia kia nói chuyện, đã đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt ôn hoà gật đầu chào những người họ hàng của Robert:

- Các ngài vừa tham gia xong cuộc họp trong nhà, sao còn có thời gian rảnh rỗi mà ở đây nói chuyện thế?

Hôm nay không phải là ngày bình thường, từ tộc trưởng, các bậc cha chú trong gia tộc, cho tới những người trẻ tuổi đang xử lý sản nghiệp trong gia tộc đều phải trở về tham gia cuộc họp trong tộc.

Duy nhất có một nhân vật quan trọng ngoại lệ, không trình diện chính là Caroline.

Nhưng cô ta không đến, mọi người bao gồm tộc trưởng cũng không nói lời nào.

Cho dù vì trước đây Caroline tranh cử thất bại, tạo thành tổn thất rất lớn cho gia tộc, nhưng chưa bao giờ thất thế, không lâu sau còn thúc đẩy được một loạt hợp tác với tập đoàn tài chính lớn giữa gia tộc và gia tộc của Ma Căn, uy tín lập tức lại tăng lên.

Không chỉ vậy, cô ta đã được thế hệ trẻ trong gia tộc xem là gia chủ tương lai.

Bây giờ, gia tộc nuông chiều cô ta vô hạn.

Lần này bọn họ trở về, vừa nghe lão quản gia Ster hỏi thì lập tức trả lời.

- Ngài Ster, chúng tôi đang muốn về, không phải là gặp Robert nên chúng tôi ôn chuyện một chút sao?

Có người cười nói.

Lại có người nói:

- Nhưng Robert không có tư cách tham gia cuộc họp của gia tộc hôm nay. Hôm nay cậu ta trở về, có phải đã trái với quy định trước đây không?

- Ngài Ster, ngài nên nói quy định đàng hoàng với cậu em họ Robert này của tôi, không thể để cậu ta trở về tùy hứng như vậy được.

- Đúng vậy, cậu ta còn phát ngôn bừa bãi, cũng không sợ làm trò cười cho mọi người sao...

Mọi người mồm năm miệng mười nói.

Vẻ mặt quản gia Ster vô cảm nhìn Robert, trong ánh mắt hình như cũng lộ vẻ không hài lòng.

Mọi người thấy thế liền cười hả hê, nhìn Robert.

- Ngài Ster...

Robert vừa mở miệng đã bị lão quản gia giơ tay lên cắt ngang.

Có thể nói đây là hành vi đặc biệt thô lỗ, lão quản gia trong ở gia tộc chính là giáo viên lão luyện về lễ nghi, rất ít khi mắc sai lầm trên nghi lễ.

Lúc này cảnh tượng như vậy rõ ràng là cố ý.

Trong lòng mọi người có mặt ở đây đều âm thầm sảng khoái.

- Các ngài có lẽ nên rời đi trước, tôi sẽ tới giải quyết chuyện này với ngài Robert.

Lão quản gia Ster nói với mọi người.

Những người này không muốn bỏ qua trò hay sau đó, nhưng lão quản gia đã nói như vậy, nếu như bọn họ cố ở lại chính là không nể tình, không hợp lẽ, cũng sẽ bị phê bình.

Cân nhắc lợi hại, những người này cũng chỉ có thể đầy "tiếc nuối" rời đi.



- Vậy chúng tôi lại đi trước, ngài và Robert chậm rãi tâm sự.

Có người cười nói.

Những người khác cũng phụ họa, ánh mắt bọn họ nhìn Robert cũng có ý cười lạnh.

Sau đó, những người này rời khỏi đây, lao thẳng đến ngoài đại sảnh.

Từ phía xa, bọn họ cũng nghe được lão quản gia nghiêm nghị nói với Robert:

- Ngài Robert, mời ngài đi theo tôi sang bên này nói chuyện. Dù sao đứng ở đây nói chuyện cũng mất khuôn phép...

Trong lòng những người rời đi đều hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Bên kia, lão quản gia Ster dẫn Robert đi vào, đến hành lang vắng người mới dừng lại.

- Ngài Ster.

Robert khẽ nói.

Lão quản gia nhoẻn miệng cười với anh ta:

- Cậu chủ Robert, vừa rồi tôi xúc phạm cũng là bất đắc dĩ, cậu không cần để ý tới đám người bọn họ làm gì.

Trên thực tế ngài Ster này là người ủng hộ trung thành của Robert, từ nhỏ đã vậy rồi.

Thời cơ cuộc họp của gia tộc lần này chính là do ông cung cấp.

Có giúp đỡ của ông, Robert mới dám tự tin trở về trong gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận