Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1810: Thời khắc tai hoạ buông xuống (2)

Sau đó, Vân Quang Chi, Anthony trực tiếp tập hợp tất cả mọi người, gọi cả Bạch Tiểu Thăng đến phía trước.

Ngay trước mặt tất cả mọi người, Vân Quang Chi và Anthony cúi mình vái chào Bạch Tiểu Thăng, tỏ vẻ cảm ơn!

Lúc này, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng tránh và nói không dám.

- Các người nhìn thấy chưa? Có đôi khi vĩ đại và bình thường chỉ là một lựa chọn!

Vân Quang Chi chỉ vào Bạch Tiểu Thăng và nói với tất cả mọi người.

- Tôi không quá nghiêm khắc khi các người đối diện với nguy hiểm, ai nấy đứng ra biểu hiện phương diện vĩ đại, các người có thể hành động hữu hiệu, không để cho người khác thêm phiền, làm một lựa chọn bình thường cũng là không sai.

- Nhưng tôi không muốn thấy người chỉ lo cho mình không nói một lời liền chạy trốn, còn cho rằng mình có lý nhất!

- Các người không phải là người bình thường, sau này các người gánh vác trách nhiệm, sứ mạng! Bên cạnh các người cũng không phải người không có quan hệ, đó là đồng đội, là anh em của các người bởi vậy mới giao phía sau lưng cho đồng đội!

- Người tranh nhau chạy thoát thân không xứng với huy hiệu của các người sau này, cũng không đáng làm đồng đội, anh em!

Vân Quang Chi giận dữ hét:

- Tất cả người chỉ lo cho mình tranh nhau chạy thoát thân, theo biểu hiện sẽ trừ điểm, tình tiết nghiêm trọng sẽ trực tiếp đuổi học!

- Đây là một lần sát hạch do ông trời dành cho những người thực thi pháp luật như các người!

Vân Quang Chi quả quyết nói.

Trên quảng trường, mọi người im lặng.

Tất cả mọi người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và lộ vẻ kính sợ.

Đặc biệt là người của lớp Kèn Lệnh. Lấy Nicholas dẫn đầu, đám người Farro, Monica đều nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt kính nể, e sợ.

Vào giờ phút này, bọn họ thật lòng bội phục sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi này.

Phong ba do trận động đất gây ra được trong học viện nhanh chóng dẹp loạn, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng với bên ngoài.

Mấy thành phố xung quanh đang rung chuyển.

Cảnh sát ở rất nhiều nơi không đủ người, bên ngoài đều xin học viện nhanh chóng qua giúp đỡ.

Vì vậy, từng nhóm học viên của học viện bị phái ra ngoài.

Lớp Kèn Lệnh cũng chia làm ba đội đi ba nơi.

Bạch Tiểu Thăng không đứng ngoài quan sát, dẫn theo một đội đi giúp đỡ trong khả năng.

Lôi Nghênh lại theo một đội khác.

Lâm Vi Vi ở lại học viện giúp đỡ sắp xếp cho những học viên bị thương nhẹ.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi tới một khu dân nghèo gần đó. Ở đó có người đủ mọi màu da, bình thường trị an đã không tốt, ở trước mặt thiên tai như vậy lại càng hỗn loạn hơn.

Bạch Tiểu Thăng và Nicholas, Farro còn có tám người lớp Kèn Lệnh giúp đỡ duy trì trật tự, tuần tra trị an, cứu những người bị thương.

Ban ngày, bọn họ bôn ba các nơi, ngăn cản hữu hiệu mấy cuộc rối loạn.

Gần tối, đoàn người ăn qua mì ở trên xe cảnh sát, sau đó lại đi tuần tra.

Trên xe, vì duy trì tinh thần để khỏi buồn ngủ, Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với đám người Nicholas.

- Thầy Bạch, hôm nay đúng là cám ơn thầy!

Nicholas thật lòng nói với Bạch Tiểu Thăng.

Người kiêu ngạo như Nicholas mà có thể nói ra những lời thành khẩn như vậy, có lẽ thực sự không dễ dàng, tuyệt đối là thật lòng.

- Trong học viện, không tính học viên thì người tôi kính phục nhất cũng không vượt quá số lượng một bàn tay, trong đó còn tính cả Vân lão và viện trưởng, nhưng Farro tôi rất bội phục giáo viên Bạch Tiểu Thăng!

Farro cũng thành thật nói:

- Đặc biệt là biểu hiện của thầy hôm nay làm tôi cảm thấy quả thật quá soái!

- Chúng tôi cũng thấy vậy!

Những người khác cũng tranh nhau nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nhã nhặn nói:

- Các người khách sáo rồi. Thật ra, lúc đó tôi cũng rất sợ, đứng trước sống chết, nếu muốn nói không sợ thì là giả. Các người không biết, lúc đó chân tôi cũng run rẩy, đương nhiên, tôi sẽ không thừa nhận bị dọa sợ, tôi sẽ nói với các người là do mặt đất lắc quá mạnh thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa làm cho mọi người cười vang.

Bạch Tiểu Thăng không hề tỏ ra cao giá, sẽ không vì giữ thân phận giáo viên mà xa cách với người khác, ngược lại giống như anh em.

Trước đây Bạch Tiểu Thăng khiến cho mọi người chịu nhiều đau đớn, cũng khiến cho mọi người không khỏi không bội phục năng lực của anh. Mà hôm nay anh làm cho mọi người thấy cái gì gọi là cao thượng, cái gì gọi là phẩm cách, càng làm cho người ta kính nể.

- Thật ra tôi hoàn toàn là bị Vân lão ép làm giáo viên, tuổi tôi không lớn hơn mọi người bao nhiêu. Giữa chúng ta nói là quan hệ giáo viên và học viên thì còn không bằng làm huynh đệ, dù sao tôi cũng không dạy học lâu, sau này gặp lại, chúng ta đều là bạn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Nicholas, Farro, thậm chí tất cả mọi người cảm giác được sự chân thành của Bạch Tiểu Thăng thì đều mỉm cười.

- Được, xưng hô không thay đổi, tình nghĩa là anh em!

Farro tùy tiện nói:

- Có cơ hội mời thầy đến nhà chúng tôi làm khách. Tôi ở Bắc Mỹ.

- Tôi ở Châu Phi!

Nicholas cũng nói.

Những người sau cũng đưa ra lời mời đặc biệt.

- Tôi ỡ Châu u, nếu có cơ hội, giáo viên Bạch nhất định phải tới nhà tôi uống rượu, nhà tôi có mấy trang viên làm rượu đấy!

- Tôi là người địa phương, trong nhà kinh doanh vận tải đường thuỷ, có hơn mười chiếc tàu. Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn giáo viên Bạch ra biển!

Mọi người mồm năm miệng mười nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng rất là thán phục.

Rõ ràng lớp Kèn Lệnh này là lớp con cháu nhà giàu quốc tế tập trung lại, mỗi người đều có gia cảnh không tầm thường.

Mọi người đang nói chuyện sôi nổi, bỗng nhiên radio trong chiếc xe trong truyền đến giọng nói gấp gáp.

m thanh vang lên lúc liền lúc đứt..

- Dân ở khu B52 bỏ hoang... Yêu cầu trợ giúp... Yêu cầu trợ giúp! Có cảnh sát bị thương... Lặp lại, có cảnh sát bị thương! Đối phương có số lượng người không rõ... nguy hiểm cấp cao nhất...

Tình hình đột ngột phát sinh làm cho tất cả mọi người lập tức yên tĩnh.

Mỗi người đều dựng thẳng tai cẩn thận giọng nói trong radio, cuối cùng lại chỉ nghe được tiếng xoẹt xoẹt.

- Khu B52 chỉ có chúng ta và một tổ năm người cảnh sát chính thức, gần đây cũng không có đội khác!

Nicholas gấp gáp nói với Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Theo bản năng, mọi người bắt đầu xem anh là người dẫn đầu.

- Chúng ta đi qua xem thử, các người chuẩn bị chiến đấu!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Theo định vị của xe cảnh sát cầu cứu là có thể tìm tới. Nhưng khu dân nghèo bỏ hoang ngoại trừ đàn ông lang thang không có sức uy hiếp, người còn có thể tấn công cảnh sát chính thức thì hẳn là không tầm thường!

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:

- Nếu như tôi đoán không sai, người tuần tra có thể muốn đi đường tắt, lại đánh bậy đánh bạ đụng phải một đám phần tử nguy hiểm!

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, người của lớp Kèn Lệnh cũng lập tức khẩn trương, nhưng bọn họ không phải sợ mà là hưng phấn.

Đây chính là nghé mới sinh không sợ cọp.

- Trước đây, chúng tôi cũng nhận một ít nhiệm vụ, thậm chí có dùng tới vũ khí, nhưng kích thích như hôm nay thì vẫn là lần đầu!

Farro kiểm tra súng lục, ánh mắt hưng phấn.

Mọi người đã châu đầu ghé tai, bàn tán.

Có thể nhìn ra được, bọn họ cũng rất phấn khích.

Nicholas nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Tiểu Thăng thì cũng khẩn trương theo, bảo tất cả mọi người kiểm tra vũ khí, giục bọn họ kiểm tra áo chống đạn của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng tối bên ngoài còn có ánh đèn ít ỏi, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.

Nếu như anh đoán không sai, những phần tử nguy hiểm này tất nhiên không phải là hạng người tầm thường!

Người lớp Kèn Lệnh trong xe này có thể lập tức lại phải đối mặt với nguy cơ sinh tử!

Tiếp tục nhìn từng gương trẻ tuổi này, Bạch Tiểu Thăng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ bọn họ chu toàn!

Không thể tránh thoát thiên tai lại chết vì con người gây họa được!

Mọi người ngồi trên xe cảnh sát tuần tra được bọc thép, nhanh chóng di chuyển tới nơi đó.

Chẳng bao lâu, bọn họ đã tới gần nơi xảy ra chuyện. Xuyên qua cửa sổ xe, mọi người thấy bên kia tối tăm, gần như không có ánh đèn, chỉ có thỉnh thoảng có đèn cảnh sát lúc xanh lúc đỏ lóe lên, ở trong bóng tối đặc biệt bắt mắt, cũng đặc biệt quỷ dị.

Lúc này, radio đã yên tĩnh không có tiếng động, yên tĩnh tới dọa người.

Người lái xe hỏi thăm nhưng hoàn toàn không nghe được câu trả lời.

Trong xe, tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng.

Rất nhiều người nắm chặt vũ khí mình.

Chính bọn họ cũng nhận thấy được trong bóng tối che giấu sự uy hiếp.

Một áp lực vô hình giống như đá lớn nặng trình trịch đè lên trái tim của mỗi người.

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại.

Lúc này, tất cả bọn họ đều ở trên một chiếc xe, một khi bị tập kích thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

- Lại gần và đỗ xe lại!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng phát ra mệnh lệnh đầu tiên.

- Tất cả mọi người xuống xe, chúng ta đi bộ qua đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận