Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1425: Chỉ là một trận thắng bại (2)

- Mùa hè này, mưa ở phía Đông ít hơn hẳn so với những năm trước.

Ngay lúc thùng gỗ sồi mở ra, Bạch Tiểu Thăng khẽ lầm bầm.

Bên cạnh, mọi người đều tập trung nhìn đại sư Owen, chỉ có Mạc Hân ánh mắt kinh ngạc nhìn phía Bạch Tiểu Thăng, không biết vì sao hắn lại nói ra những lời này.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, cũng liền im lặng theo dõi đại sư Owen.

- Đây là Okuyama Hồng Ưng, ...

Sau khi trầm mặc một phút, cuối cùng đại sư Owen cũng mở mắt ra, ánh mắt sáng rực, giọng nói đầy tự tin.

- Nó được làm từ nho đỏ, giống nho đỏ duy nhất ở vùng phía Đông. Thời gian ủ là 20 tháng và bây giờ đang ở giai đoạn giữa, ước tính đã được 9 đến 11 tháng. Vì lượng đường dồi dào, cho nên chất lượng sẽ tốt hơn...

Đại sư Owen chậm rãi nói.

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát ông ta.

Chỉ bằng ngửi mùi hương rượu, liền có thể đoán ra tên gọi, nguồn gốc nguyên liệu và tình trạng nhưỡng rượu...

Đại sư Owen nói xong, Antonio giơ thùng gỗ lên đưa cho mọi người xem. Họ nhìn vào tấm giấy phía sau thùng và sau đó lên tiếng,

- Điều đại sư Owen nói, thật sự không tệ!

Thái độ của Antonio vô cùng thán phục.

Những người khác còn kinh ngạc hơn.

Đúng là bậc thầy có khác.

Phong Mạch Ngữ và Phong Mạch Yên càng háo hức hơn, chuyển ánh nhìn khiêu khích về phía Bạch TIểu Thăng.

Đã đến lượt của Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch, cậu không cần phải áp lực, dù sao đại sư Owen cũng là bậc thầy rồi.

Ellen bên cạnh, lên tiếng an ủi Bạch Tiểu Thăng.

Hiện tại, trong lòng Ellen không có gì hưng phấn, cũng không có tâm trí mà quan tâm đến người thầy mình mới nhận, ngược lại chỉ quan tâm đến bạn bè.

Ngay cả Ellen cũng không cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của mình.

- Đúng vậy, đừng quá áp lực, thua một trận cũng không sao, nếu anh một lúc thắng liền hai trận coi như không nể mặt thầy ấy rồi, cũng quá khoe khoang. Nói không chừng em sẽ bị cho rằng cố ý làm bẽ mặt thầy, tin tức truyền về, có lẽ em sẽ bị người ta đánh giá, nói em không để ý đến mặt mũi của Hiệp hội rượu vang.

Mạc Hân hạ thấp giọng, vừa cười, nói với Bạch Tiểu Thăng.

Ý của cô là, khuyên Bạch Tiểu Thăng đừng quá chèn ép bản thân, cũng không cần lập tức khiến đại sư Owen mất hứng, tâm tình không tốt, gây bất lợi cho 2 vòng thi tiếp theo.

Nhưng Mạc Hân nói câu này ra, làm cho Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cô.

- Sao lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy?

Mạc Hân lập tức có chút hiếu kì.

- Em nói đúng, thế mà sao anh lại không suy nghĩ ra nhỉ!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói,

- Anh thắng bằng cách đó, sẽ tìm đến phiền toái cho em.

- Anh đừng quá đắc ý!

Mạc Hân nghe xong vừa tức vừa buồn cười.

Tuy nói như thế, Bạch Tiểu Thăng vẫn cho rằng lời nói của Mạc Hân rất có lý.

Thắng một bậc thầy, sợ là ngay cả mình cũng đắc tội với một số người.

Tuy hắn không sợ, nhưng thêm chuyện không bằng bớt đi một chuyện, phiền toái không cần thiết, cần gì phải quan tâm đến nó.

Giống như con ruồi, mình không sợ nó, nhưng tốt nhất không nên liên quan tới nó, đặc biệt là còn có thể chọc đến những con ruồi khác.

- Vậy thì mình phải thua một ván thôi.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

Mạc Hân cười lườm anh ta một cái, ngay cả khi cô đang lo sắp chết, anh chàng này lại vô cùng tự tin, thật sự nghĩ rằng anh ta muốn thắng liền thắng sao, cũng không quá lo sợ đại sư, không khiêm tốn gì cả.

- Phần phía Tây có ít ngày nắng trong năm nay. Có rất nhiều ngày nhiều mây, ánh sáng mặt trời không đủ và vẫn còn rất nhiều mưa,

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên lẩm bẩm.

Hắn lại nói một câu không đầu không đuôi.

Mạc Hân không hiểu được liền nghĩ, Bạch Tiểu Thăng hôm nay sao lại đặc biệt quan tâm tới thời tiết như vậy chứ.

Bên kia đã vang lên tiếng của đại sư Owen,

- Đây là Chateau Treytins, sử dụng duy nhất nho ở khu vực phía Tây, thời gian ủ là 19 tháng, hiện đang ở giai đoạn đầu, nhưng lượng đường không dồi dào, cần tăng thời gian ủ rượu,...

Mạc Hân nghe những lời này, trong não bỗng xuất hiện tia sét, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô cả kinh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thì thầm về khu vực và thời tiết nơi sản xuất ra nguyên liệu chính, ánh sáng và mưa là hai yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến nho và sau đó suy ra nhiều điều mà đại sư Owen đã nói.

Chẳng lẽ, anh ta đã sớm phân biệt được nó?

Đại sư Owen cần một phút để phân biệt được, Bạch Tiểu Thăng chỉ cần vừa mở nắp đã đoán ra được.

Chuyện này sao có thể?

Mạc Hân không dám tin.

Thực tế, Bạch Tiểu Thăng đứng xa phía bên này, phía sau cũng không phải là hướng gió, khó khăn hơn nhiều so với đại sư Owen.

Mạc Hân nghĩ đến đây, có chút bất ngờ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tiếp theo, đại sư Owen đã phô ra khứu giác và kiến thức tuyệt vời của mình, đoán chính xác hết lần này đến lần khác.

Mọi người không chú ý đến Bạch Tiểu Thăng nhưng những từ mà Bạch Tiểu Thăng nói có thể làm cho Mạc Hân đưa ra kết luận sớm hơn cả đại sư Owen.

Rất nhiều người đang tung hô, đắc ý không nhịn được liền quay sang nhìn Bạch Tiểu Thăng, thốt ra lời nói mang ý rõ ràng

- Chàng trai trẻ, cậu thực sự có thể so sánh với đại sư này sao!

Cuối cùng, hơn mười phút, đại sư Owen đã hoàn thành lượt của mình.

Antonio tuyên bố kết quả, không một sai lệch.

Cả hội trường vỗ tay, đại sư Owen ra hiệu mọi người im lặng, mỉm cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Chàng trai trẻ, tới lượt cậu rồi.

Tất cả mọi người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Mạc Hân cũng thế.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mạc Hân một chút, cười nhạt một tiếng, lại thản nhiên đối mặt với đại sư Owen, đối mặt với mọi người, nở nụ cười ôn hòa.

- Kỹ năng tuyệt vời của đại sư Owen đúng là làm cho người ta ngưỡng mộ, cái này, tôi không làm được.

Bạch Tiểu Thăng nói ra lời nói tha thiết.

- Tôi nhận thua.

Chỉ là một trận thắng bại, Bạch Tiểu Thăng không quá bận tâm.

Nhưng làm như vậy, có thể tránh gây phiền phức cho Mạc Hân, đây mới thực sự là điều cần làm.

Bạch Tiểu Thăng thế mà lại nhận thua !

Toàn trường đều kinh ngạc.

Vừa rồi, mọi người được tận mắt chứng kiến huyễn kỹ của Bạch Tiểu Thăng, thậm chí đều tán đồng thủ pháp kia thật là kì diệu, không kém hơn khả năng "Ngửi hương biết rượu" của đại sư Owen.

Trong lòng bọn họ cũng tràn đầy mong đợi nhưng lại không nghĩ rằng Bạch Tiểu Thăng đi chủ động nhận thua !

Ngay cả lên trận thử một lần cũng không dám sao?

Rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, không muốn tin tưởng điều này.

- Người trẻ tuổi này cũng quá không có dũng khí!

Trong số khách mời bỗng nhiên có người giận dữ nói.

Câu nói này khuấy động lên tâm tình của rất nhiều người.

- Đúng vậy, thiệt thòi cho tôi xem trọng anh ta như thế, ngay cả lên trận cũng không dám à, thế này thành ra cái dạng gì !

- Thật sự là phụ sự mong chờ của tôi !

- Thật sự là làm người ta quá thất vọng!

Những giọng nói bất mãn như núi băng biển động ép về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, hai người đều có mấy phần kinh ngạc, theo đúng mà nói Bạch Tiểu Thăng không có khả năng tự nhận không địch lại, nhận thua như vậy.

Biết khó khăn mà tiến lên, mới là tính cách của hắn.

Vậy hắn biểu hiện như thế, nhất định có lo nghĩ của mình.

Hai người ăn ý có chung nhận thức.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng làm bất kỳ quyết định gì, bọn họ đều sẽ kiên quyết ủng hộ, thậm chí bất luận có hiểu hay không.

Ellen an ủi vỗ vỗ cánh tay Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt lộ ra ý cổ vũ.

Hắn thấy Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nhận thua, cũng là một loại khí độ.

Mà Demi Rose ở bên cạnh, càng không cảm thấy điều này có cái gì sai cả.

Theo Demi Rose thấy, không nói đến thân phận chân thật của Bạch Tiểu Thăng đáng tôn sùng như thế nào, trận đầu tỷ thí đáng kinh diễm như thế nào.

Nếu như hắn tiếp tục biểu hiện cao siêu ở trận này,

Liên tục nghiền ép một vị đại tượng sư, thì điều đó mới là đáng sợ !

Chứng minh người này ngoại trừ thương đạo là nghề chính, đến cả sở thích hứng thú đều khủng bố như thế, có thể đạt được đến cực hạn. Thật không dám nghĩ, dạng người này đối với sự tình mình cảm thấy hứng thú sẽ đạt được đến độ cao biến thái cỡ nào.

Mấu chốt là hắn vẫn là người đồng lứa với mình, như thế này rõ ràng là không cho người khác con đường sống mà!

Hắn còn trẻ tuổi như thế, thời gian và tinh lực đều từ đâu mà tới ?

Mà trận tỷ thí này cuối cùng thắng hay bại, theo Demi Rose thấy căn bản cũng không có cái ý nghĩa gì cả.

Một khi thân phận chân thật của Bạch Tiểu Thăng sáng tỏ, nói không chừng ngay cả Chủ tịch hiệp hội rượu vang cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống nịnh nọt hắn, cái này chính là sức mạnh của tư bản !

Nàng hiểu rõ điều này, cho nên không cảm thấy có cái gì là lạ.

- Ha ha, tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại ! Hiện giờ, lộ ra nguyên hình rồi! Nhóc con, tôi thấy cậu vẫn là ngoan ngoãn nhận thua đi, đem cái phối phương 'Gặp gỡ bất ngờ' nhanh nhẹn dùng hai tay dâng lên, sau đó lại ở trước mặt mọi người, xin lỗi bồi tội với đại sư Owen vì sự ngạo mạn, vô lễ vừa rồi, sau cùng là cút ra khỏi buổi tiệc rượu này, như thế mới là điều cậu nên làm !

Phong Mạch Ngữ điềm nhiên mở miệng cười nhạo cùng xỉ nhục Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi, song phương thù mới hận cũ còn chưa có tính rõ ràng đây.

Có Mạc Hân hậu thuẫn thì thế nào, bùn nhão vẫn là bùn nhão, làm sao có thể so sánh với đại sư.

Bạch Tiểu Thăng thua sẽ phải xám xịt cút khỏi đây.

Mạc Hân cũng sẽ bị liên luỵ, cũng phải báo cáo rõ ràng với gia chủ, nàng thua cuộc bị mất công thức rượu !

Bạn cần đăng nhập để bình luận