Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 592: Tướng thuật đại sư Bạch Tiểu Thăng



Tự xem mình là thầy tướng, Bạch Tiểu Thăng nói một tràng như thật.

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn hắn một cái, hiểu rồi, cái này là anh Tiểu Thăng bắt người nhà pha trò đây!

Nhưng mà cũng rất thú vị.

Lâm Vi Vi cười thầm nhưng không nói gì.

- Có đúng không, thật là không nhìn ra được đó.

Trương Thiên Tắc cười một tiếng khinh thường,

- Tướng thuật phong thủy là thủ đoạn của người lớn. Chỉ bằng ngươi, tính theo tuổi tác thì thiếu mấy chục năm kinh nghiệm đó, Bạch huynh đệ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đưa tay đem hộp cơm đưa lên.

- Chơi một chút nha, có sao đâu, nếu như tôi tính toán không đúng thì những vật này tôi cũng thua ngươi lại còn không lấy một xu.

Lúc trước 50 ngàn không bán, bây giờ muốn tặng không?

Trần Hiểu Á nhìn hộp cơm trong mong, lại nhìn Trương Thiên Tắc mang theo ý nhắc nhở.

Một ít hành khách xem náo nhiệt cũng vây quanh, ồn ào.

- Cược đi, ngươi cũng không thiếu số tiền này với lại ngươi cũng không thể không thừa nhận.

- Đúng vậy đó, tiền là chuyện nhỏ, mặt mũi không thể vứt đi được đặc biệt là trước mặt mỹ nữ, không thể sợ được.

- Vừa rồi không phải ngươi muốn chi mấy chục ngàn mua một ít thức ăn này hả, cơ hội trước mặt ngươi đó.

Xem náo nhiệt không bao giờ sợ chuyện lớn.

Liên quan đến vấn đề mặt mũi, lại thêm Trần Hiểu Á nhìn chăm chú trông mong nữa. Hiện giờ Trương Thiên Tắc không thể lùi bước cười một tiếng.

- Vậy thì tốt, ta chơi với ngươi, ngươi tính toán cho ta, ta muốn nghe một chút có đúng hay không!

Trương Thiên Tắc có tính toán của mình.

Trong mắt hắn, đại sư phong thủy có thể tin nhưng trước mắt tiểu tử này tuổi tác so với mình không chênh lệch bao nhiêu, đại sư phong thủy sao có thể trẻ như vậy. Hơn phân nửa là biết một chút trò lừa gạt nhỏ.

Mấy trò này lừa gạt được mấy đứa con gái, trước kia hắn cũng có xài qua.

Chỉ cần để ý không bị nói lời khách sáo để dẫn vào thì đối phương không có cách nào làm được.

Lui 10 ngàn bước, coi như hắn nói đúng, mình liền nói không đúng, hắn cũng không có cách! Trương Thiên Tắc âm thầm cười lạnh.

- Ai, anh Tiểu Thăng, anh tính toán trước cho em trước đi, em là chòm sao Bạch Dương!

Trần Hiểu Á nói trước.

Nàng lên trước, Trương Thiên Tắc tự nhiên không có từ chối.

- Được được, vậy trước tiên tính toán cho Hiểu Á.

Trương Thiên Tắc đồng ý nhưng một bên đề phòng, một khi Bạch Tiểu Thăng muốn đoán Trần Hiểu Á, hắn sẽ cản trở.

Bạch Tiểu Thăng cười thầm một tiếng, nhìn Trần Hiểu Á.

Trương Thiên Tắc lúc trước không còn gì để nói, sau đó cảm giác không đúng. Bạch Tiểu Thăng giống như đang công nhiên chiếm tiện nghi của Trần Hiểu Á…

Hắn lập tức nheo mắt lại, cảnh giác thêm.

Trần Hiểu Á mới đầu cũng không thấy gì, bị nhìn chằm chằm mấy giây, đôi mắt đẹp của nàng cũng nhìn lại Bạch Tiểu Thăng.

Không thể không nói, mắt Bạch Tiểu Thăng rất đẹp, trắng đen rõ ràng, thâm thúy sáng ngời, có hào quang trí tuệ.

Mặt Trần Hiểu Á hơi đỏ lên.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng mở miệng.

- Hiểu Á tiểu thư, cô đến từ Trung Kinh hay đến du lịch? Xem ra, cô tâm tình không tệ, có chuyện gì cao hứng hả? Cái gì để cô cao hứng như vậy chứ, người hay là vật? Vật, là vật sống hay là vật chết? Cô thích động vật? Mèo, chó? Như vậy là có động vật nhỏ rồi, một hai ba bốn năm sáu bảy…

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hiểu Á, đặt câu hỏi liên tiếp.

Mới đầu, Trương Thiên Tắc tưởng Bạch Tiểu Thăng nói lời khách sáo, lập tức cảnh giác.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng chỉ phối hợp nói chuyện, căn bản không có để Trần Hiểu Á trả lời.

- Thì ra là thế, thú nuôi của Trần tiểu thư sinh sáu con chó con, cô cao hứng cũng không có gì lạ, tâm tình thật tốt, còn cố ý đến Trung Kinh mua đồ ăn ngon cho chúng nó.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Đôi mắt đẹp của lập tức tròn xoe Trần Hiểu Á, miệng há thành chữ O, nhìn Bạch Tiểu Thăng không thể tưởng tượng nổi.

- Anh làm sao biết vậy?

Trần Hiểu Á nhìn Bạch Tiểu Thăng như thần.

Từ đầu đến cuối nàng không nói chữ nào.

Bên kia, Trương Thiên Tác cũng choáng váng đầu óc.

Giang hồ thuật sĩ thường nói lời khách sáo, nhưng chưa thấy qua loại không cần người khác trả lời.

Không lẽ xem tướng còn có thể nhìn ra trong nhà người ta có chó sinh hay không?!

Đơn giản, không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Vi Vi cũng giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt là được Trần Hiểu Á chứng thực, nàng có chút khó tin.

Người xung quanh cũng xôn xao lên.

- Loại chuyện này cũng có thể nhìn ra từ trên mặt sao?

- Tiểu cô nương một chữ cũng không nói, tiểu huynh đệ này một câu thì có thể nói đúng, lợi hại thật!

- Tướng thuật là như vậy sao? Thần kỳ thật!



Bạch Tiểu Thăng chỉ cười không nói.

Xem tướng? Hắn không biết!

Bất quá hệ thống phân tích vẻ mặt sau khi tiến hóa vô cùng linh mẫn.

Người đang nghe vấn đề, không chỉ là con người, dù chỉ là khóe mắt đuôi lông mày cũng sẽ theo bản năng nhỏ phản ứng, cái đó là vô ý thức nên chân thật nhất.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cần một đường hỏi liên tiếp là xong.

Nếu có cái gì chạm vào mấu chốt đối phương thì phản ứng của đối phương tự nhiên sẽ xuất hiện.

Như là hỏi nàng đang vui vẻ “Người” hay là “Vật”, “Vật sống” hay là “Vật chết”, thích “Mèo” hay là “Chó”, đọc lên một loạt xem nàng để ý gì trong số đó.

Thêm vào xâu chuỗi, thôi diễn sẽ ra được đáp án.

Đương nhiên, nhìn như đơn giản thật ra không có hệ thống thì không thể nào làm đc.

- Thật là thần kỳ như vậy?

Trương Thiên Tắc thầm giật mình nghĩ thầm một câu.

- Thì thần kỳ như vậy!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về hắn cười một tiếng.

Vậy mà ngay cả hắn nghĩ thầm cũng nói ra được!

Trương Thiên Tắc giật mình, nhưng vẫn không phục.

- Được, đến xem tướng cho ta đi!

- Có thể chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Bất quá, đầu tiên là trả khoản tiền lúc nãy đi. Thầy tướng không cho ghi sổ đâu!

Trương Thiên Tắc hừ lạnh một tiếng, nhìn Nhất Đào bên cạnh.

Tùy tùng lập tức lấy điện thoại di động, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói

- Ta chuyển khoản cho ngươi.

- Vi Vi, lấy tiền.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

- Được rồi!

Lâm Vi Vi cũng không khách khí, đến bên cạnh cùng Nhất Đào chuyển khoản.

- Bắt đầu ngay bây giờ sao?

Trương Thiên Tắc hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, suy nghĩ tới Trương Thiên Tắc.

Trần Hiểu Á ở bên cạnh, thần sắc đầy phấn khởi, tò mò nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Người xung quanh cũng im lặng nhìn xem vị thầy tướng thần kỳ này.

- Gương mặt ngươi coi như không tệ, đáng tiếc gần đây có cướp.

Bạch Tiểu Thăng làm như có thật, nói một câu, thấy được biểu lộ của Trương Thiên Tắc, tiếp tục hỏi.

- Sự tình đã phát sinh. Sự tình không nhỏ, để ngươi rất lo nghĩ. Chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp của ngươi, việc học, gia đình, không sai là có thể ảnh hưởng đến gia đình, thậm chí tương lai của ngươi.. Ha ha, xem ra việc này rất nghiêm trọng, cho nên ngươi đang nghĩ biện pháp. Hai ngày nay mới giải quyết, hôm qua, hôm kia, à là hôm qua giải quyết xong. Vấn đề này, hình như là cùng nữ nhân có quan hệ…

Bạch Tiểu Thăng nghĩ linh tinh không ngừng, người bên ngoài nghe thấy không có gì.

Thầy tướng mà, cũng nghĩ linh tinh như vậy, bây giờ xem tướng mới có mùi vị.

Trương Thiên Tắc thấy Bạch Tiểu Thăng không ngừng lầm bầm, sắc mặt từ từ thay đổi, trong khuôn mặt xuất hiện tia kinh hãi.

Đương nhiên, những biến hóa của vẻ mặt vẫn như cũ không ảnh hưởng đến Bạch Tiểu Thăng phán đoán, dù sao hắn có hệ thống phụ trợ, có thể bỏ đi giả giữ lại thật.

Vừa nhắc tới nữ nhân, Trương Thiên Tắc lập tức đưa tay ngăn trở Bạch Tiểu Thăng, không để hắn nói tiếp.

- Nhất Đào, đưa tiền!

Trương Thiên Tắc gấp gáp nói.

Hắn tin cái này!

Hắn sợ Bạch Tiểu Thăng nói tiếp sẽ nói ra tất cả!

Ngay trước mặt Trần Hiểu Á mà nói ra thì rất là không ổn.

Ông trời của ta, người này thật là một vị tướng thuật thần kì a! Trương Thiên Tắc nhìn Bạch Tiểu Thăng từ giữa kẻ tay, ánh mắt trần đầy kính sợ.

Không nghĩ tới, bản thân mình gặp đại sư trên đường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận