Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 754: Anh thích hợp làm sự vụ quan hơn!



- Tôi có nên coi như cô đang khen tôi không?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Kha rồi thờ ơ cười một tiếng.

Mặc dù là khen nhưng kiểu này thì lại giống chửi người hơn.

- Đương nhiên là tôi đang khen anh mà! Ngớ ngẩn!

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng, cầm thìa múc mấy miếng canh nấm tuyết lê lên ăn, sau đó có chút trầm mặc.

Bộ dạng này của nàng cũng rất ít thấy.

Bạch Tiểu Thăng vừa định hỏi "Làm sao thế", thì thấy Lâm Kha ngẩng đầu nhìn về phía mình, trong ánh mắt mang theo vài phần nghiêm túc.

- Tôi cảm thấy người như anh, thật sự không thích hợp được nhận chức phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

- Ý cô là như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng thắc mắc.

- Tôi tin năng lực của anh. Anh có thể trong thời gian ngắn nhất thích ứng được chức vụ kia, tốn khoảng mấy năm là thành người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực xuất sắc nhất! Nhưng mà, tôi cảm giác thấy anh nên chuyển đến bộ sự vụ của tôi thì thích hợp hơn! Thật sự là thế!

Lâm Kha chân thành nói.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Lâm Kha ngồi thẳng người, nhìn hắn rồi nói:

- Anh biết rõ, sự vụ quan của chúng tôi cùng người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực là cùng cấp, chỉ là chức trách khác nhau. Bọn họ có thực quyền mà sự vụ quan chúng ta có quyền giám sát cùng quyền tham dự vào công việc quan trọng đối với công ty con! Nếu như hai bên có xung đột thì cuối cùng, thậm chí cần đại sự vụ quan và tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa đến quyết định!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Tôi nói cái này, anh có hiểu không đó?

Lâm Kha nhìn hắn rồi nói.

Bạch Tiểu Thăng ngẫm nghĩ rồi cười nói:

- Cô đơn giản nghĩ rằng, quyền hạn của sự vụ quan vô cùng lớn, thậm chí một số phương diện vượt qua người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực?

- Anh hiểu là tốt.

Lâm Kha nói,

- Sự vụ quan sẽ không bị cực hạn tại một chỗ giống người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực. Ngoại trừ ở phiên trực nhất định tại bên trong sự vụ bộ thì còn có các nhiệm vụ được phân phối. Chúng tôi có thể tự do đi lại trong toàn bộ khu Đại Trung Hoa, phát hiện vấn đề, xử lý vấn đề, thậm chí trực tiếp tham gia!

Chức vụ linh hoạt như thế, đến Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được sợ hãi thán phục.

-Trước mắt, anh tham gia tuyển bạt người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực. Anh chắc cũng thấy, đây coi như là một lần tuyển bạt mười năm không gặp một lần. Trong đó chỉ tuyển chọn những người có năng lực đặc thù, ưu tú trong ưu tú, nhân tài trong những nhân tài, còn thừa lại thì cũng là những người tài giỏi nhất. Từ chức năng giám sát của sự vụ quan thì chúng tôi nhất định phải có tâm kế và 'Giảo hoạt' so với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

Lâm Kha nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, nói ra từ đáy lòng:

-Tôi cảm thấy, anh là một người rất giảo hoạt, chính vì thế là nhân vật thích hợp để làm sự vụ quan!

Bạch Tiểu Thăng á khẩu, nửa ngày sau mới thì thào nói,

- Cái này cũng là khen tôi sao. . . Sao tôi cứ cảm thấy là mình bị đá móc. . .

- Không quan tâm đến chuyện đang khen anh hay là mắng anh. Nhưng mà, anh cảm thấy làm sao?

Lâm Kha hỏi.

- Tôi cảm thấy sao cũng vô dụng, cô cảm giác được cũng vô dụng. Sự vụ quan tuy tốt, nhưng lần này là cơ hội mười năm khó gặp một lần, chọn ra người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực! Chẳng lẽ cô muốn tôi từ bỏ bài kiểm tra của sự vụ quan? Hay vẫn là để cho tôi từ bỏ tư cách lấy được đệ nhất, sau đó đi sự vụ bộ rồi làm cái chức trợ lý sự vụ quan chơi đùa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Sau khi nghe hắn nói, Lâm Kha vuốt vuốt cái mũi, cũng có chút hậm hực.

- Nhưng mà, thế gian này chuyện gì cũng có thể phát sinh, nhỡ đâu anh lại có cơ hội.

Lâm Kha lầm bầm một câu.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, đứng dậy cầm lấy bát canh trong tay nàng, múc thêm cho nàng chút canh nấm tuyết tuyết lê nữa.

Cái đề tài này ngẫu hứng mà thành, lúc này kết thúc.

Lâm Kha tại Bạch Tiểu Thăng trong nhà đã ăn xong đồ ngọt, cầm Bạch Tiểu Thăng viết xong một cuốn thi từ rồi đứng dậy rời đi.

Nhưng mà trước khi đi, nàng vẫn nói thêm hai câu.

- Cuối tuần sau là khảo hạch lần cuối cùng của giai đoạn này do tôi phụ trách, đến cuối tuần tôi sẽ đọc thành tích. Sau đó, tôi phải đi chỗ khác để làm việc, mấy hôm cũng không thấy được.

Lâm Kha nói,

- Tôi bỗng nhiên không muốn để anh đứng đầu, có lẽ anh cuối cùng sẽ đến sự vụ bộ làm trợ lý sự vụ cho tôi, cũng rất tốt đó!

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, cười đưa tiễn nàng, đóng cửa lại, mới nói một tiếng,

- Nghịch ngợm!

Muốn trở thành trợ lý sự vụ quan, cần tại giai đoạn khảo hạch sau, cũng chính là trong khảo hạch cuối cùng, giết vào năm vị trí đầu:

- Chỉ sợ, người Trần gia sẽ không muốn nhìn thấy cái kết quả kia, một khi bọn hắn nhìn thấy mình chống nổi giai đoạn này, thậm chí tại giai đoạn thứ ba, không bị đào thải, thì tất nhiên sẽ có hành động!

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng cứng lại:

- Mình cũng cần có sự đề phòng!

Ba ngày liên tiếp.

Gió êm sóng lặng.

Buổi sáng ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thăng đang ở văn phòng xem tài liệu thì một tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Cửa phòng làm việc hắn bị gõ vang hai tiếng, sau đó Tống Nhất Minh hưng phấn xông vào,

- Bạch tổng, ngài xem ai trở về nè!

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn qua.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh kéo túi du lịch đi tới.

- Hai người trở về rồi!

Bạch Tiểu Thăng vừa mừng vừa sợ, đứng dậy tiến lên đón.

Hai người này cuối cùng cũng trở về.

- Vâng, bọn em đã trở về!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng một khắc này, Lâm Vi Vi trong mắt chỉ còn sự ôn nhu.

Lôi Nghênh cũng chất phác cười một tiếng.

Tống Nhất Minh lui ra ngoài đứng giữ cửa, lưu cho bọn họ không gian riêng tư.

- Nhanh, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!

Bạch Tiểu Thăng nhường hai người ngồi dưới, sau đó tự mình pha trà.

Lâu như vậy, hắn cũng hơi nhớ hai người. Hai người này cũng là cũng có cảm giác này.

- Đây là tài liệu cần làm.

Lâm Vi Vi cầm thành quả làm việc của mình để lên bàn, giao cho Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại có chút tiếc nuối bổ sung,

- Đáng tiếc, bọn em đến nay còn chưa phát hiện chứng cứ gian lận chính xác việc kinh doanh tư của Trần gia. Để anh thất vọng rồi, anh Tiểu Thăng!

Sau khi nghe vậy, Lôi Nghênh cũng có chút cảm xúc buồn bực.

Thua thiệt hắn lúc trước trước khi đi còn nói ra lời thề son sắt, bảo rằng bằng những kỹ năng đặc biệt kia của mình khi làm lính sẽ giải quyết được. Nhưng giờ lại không có dùng được một chút nào.

- Trước khi đến, tôi cũng muốn đi nạy két sắt trong nhà cùng công ty của Trần Trường Lạc nhưng Vi Vi lại ngăn tôi, cô ấy nói sợ đả thảo kinh xà nên tôi mới không có động! Thật sự là có cảm giác biệt khuất 'Toàn thân có lực mà làm không được'!

Lôi Nghênh nói.

- Không có chuyện gì, tôi đã nói rồi, chuyện này cũng không bắt buộc.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Lần này hai người trở lại thì chớ nóng vội làm việc, cứ nghỉ thêm vài ngày đi. Giữa trưa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, thật sự là rất lâu mới được đoàn tụ!

Bạch Tiểu Thăng sự nhiệt tình như vậy làm cho hai người cũng thấy cảm động.

- À, đúng!

Lâm Vi Vi mở túi du lịch lớn chính mình ra, đem từng kiện đồ vật đưa cho Bạch Tiểu Thăng xem,

- Những thứ này là đặc sản bên kia, em mang về cho anh cùng với trong nhà anh!

Mắt thấy Lâm Vi Vi bận rộn, Bạch Tiểu Thăng chưa phát giác ra mình đã mỉm cười.

Giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng mang theo hai nguời đi đến từng cái nhà hàng cao cấp, lại gọi thêm một bàn đồ ăn, cùng bọn họ uống một phen.

Do quá cao hứng mà uống nhiều thêm mấy chén, Bạch Tiểu Thăng cũng có chút chóng mặt, dứt khoát không về công ty nên bị hai người trực tiếp đưa trở về chỗ ở. Sắp xếp cẩn thận Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới rời đi. Bạch Tiểu Thăng thì ở trên giường ngủ thật say.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bạch Tiểu Thăng bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn một chút điện dãy số thì lập tức khẽ giật mình.

Điện thoại từ nhà, là cha của hắn gọi tới.

- Alo, con nghe?

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Tiểu Thăng, con hiện giờ đang ở đâu?

Điện thoại bên kia, tiếng Bạch Minh Hành rất nghiêm túc, ngữ khí có chút không đúng.

- Làm sao vậy, cha?

Bạch Tiểu Thăng nhướng mày, ngồi dậy.

- Xảy ra chuyện rồi!

Bạch Minh Hành trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận