Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1582: Nhà họ Đổng muốn báo ân

Trong biệt thự của nhà họ Đổng ở Thiên Hỗ, trong phòng khách, Đổng Thiên Lộ cho người bên cạnh rời đi, một mình ngồi ở trên sô pha, hàng lông mày tuyệt đẹp nhíu lại, gương mặt có phần nghiêm trọng.

Vừa rồi, cô ta nhận được điện thoại của La Tử Thiên.

Ở trong điện thoại, giọng điệu La Tử Thiên rất chắc chắn nói cho cô ta biết, Trịnh Đông Tỉnh mời một người tới trợ giúp, một người nhà họ Lâm.

Nói là người này sẽ có thể uy hiếp tới việc ngày mai bọn họ khống chế cổ phần Thăng Tỉnh Quốc Tế.

- Nhà họ Lâm!

Đổng Thiên Lộ nhắc lại hai chữ này.

Trong dòng họ của Trung Quốc không chỉ có một nhà họ Lâm. Nhưng nếu quả thật giống như lời La Tử Thiên nói, là "nhà họ Lâm" này, vậy sẽ có chút phiền phức!

Nhà họ Lâm kia ở trong khu hành chính đặc biệt vẫn đứng vững không đổ trước mưa gió suốt trăm năm, thực lực có thể so sánh với Đằng Vân, Dược Mã.

Nếu bọn họ thật sự muốn chen chân vào đây, vậy vấn đề này sẽ gặp phiền toái rồi!

- Vị trí khu vực của nhà họ Lâm kia đặc biệt, cách ly với đại lục, bất kể là nhà họ Đổng mình, hay là nhà họ Mã, thậm chí Hạo Vũ đều không có mạng lưới quan hệ được, không có cách nào thăm dò được chân tướng trong thời gian ngắn. Đây thật sự là phiền phức lớn! Hơn nữa, nếu như bọn họ thật lòng muốn tham gia, sai người cố tình hỏi thăm lại có thể hỏi ra chân tướng sao?!

Đổng Thiên Lộ thì thào tự nói:

- Nhưng không đi điều tra lại không được, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng cũng đủ khiến cho phía bên chúng ta rơi vào bị động và phiền phức rất lớn!

Ánh mắt Đổng Thiên Lộ không ngừng thay đổi.

- La Tử Thiên chắc chắn sẽ không nói chuyện này với mình trước tiên, hắn chắc hẳn sẽ báo cho Mã Tông Đình của tập đoàn Dược Mã trước mới đúng!

Đổng Thiên Lộ lẩm bẩm:

- Không biết bây giờ lão già Mã Tông Đình kia nghĩ như thế nào, lúc này có phải đã đi tìm người tiếp xúc với nhà họ Lâm chưa?

Mã Tông Đình người nắm giữ tập đoàn Dược Mã, cũng là cha của Mã Thiên Kình. Trong cuộc chiến Đằng Vân - Dược Mã lần này, ông ta là người đề nghị. Mấy năm nay, hai tập đoàn lớn Đằng Vân và Dược Mã đều phát triển quá nhanh quá mạnh, ở nhiều lĩnh vực thị trường đều xảy ra cạnh tranh xung đột mãnh liệt, cũng không nhượng bộ nhau. Hai bên tranh giành mạnh mẽ, nếu như không thể đạt được một điểm cân bằng, như vậy sẽ khó tránh khỏi cuộc chiến thương mại này! Đây là lúc ngành sản xuất tráo bài!

Chỉ có điều, điên cuồng khai chiến giống như Mã Tông Đình thì người bình thường quả thật không thể làm ra được.

- Bất kể nói thế nào, lúc này nhà họ Đổng mình đã lên chiếc chiến xa này, phải ra sức đi theo, cho dù vì ăn thịt, uống canh cũng được! Nhưng phải gặm xương cứng tới gãy răng thì không thể. Xem ra, mình phải suy nghĩ kỹ hơn, một khi xuất hiện tình hình bất lợi thì nên xử lý như thế nào...

Đổng Thiên Lộ xoa cái cằm trắng mịn của mình, lẩm bẩm nói.

Đổng Thiên Lộ có một thói quen, khi suy tính sẽ ngồi một mình lẩm bẩm như vậy, không cho người bên ngoài quấy rầy.

Cho nên, không có người giúp việc nhà họ Đổng nào dám tự ý đi vào.

Nhưng lúc này, một loạt tiếng bước chân lại vang lên.

Suy nghĩ của Đổng Thiên Lộ bị cắt ngang, cô ta lập tức nhíu mày không vui, nhưng sau đó vẻ mặt liền dịu xuống, bởi vì cô ta nghĩ đến người dám có can đảm đến quấy rầy cô ta.

Đổng Thiên Tú vội vàng đi tới, trong lòng ôm một đống đồ. Anh ta thấy Đổng Thiên Lộ ngồi một mình ở đó, nghĩ tới vừa rồi người giúp việc hình như có lời muốn nói, nhưng anh ta không nghe đã trực tiếp đi tới, lúc này mới lập tức vỗ trán một cái.

Đổng Thiên Tú cẩn thận hỏi Đổng Thiên Lộ:

- Có phải em đã quấy rầy chị rồi không?

Đổng Thiên Lộ mỉm cười lắc đầu.

Cho dù người em trai này có làm cô ta phiền lòng hơn nữa, cô ta cũng sẽ cố gắng tươi cười.

- Hôm nay, cảm giác thế nào?

Đổng Thiên Lộ cầm cốc cà phê lên uống, nhìn đống tài liệu trong tay của Đổng Thiên Tú thì bĩu môi, cười hỏi.

Đổng Thiên Tú nói anh ta muốn tiếp nhận một vài công việc kinh doanh trong gia tộc, Đổng Thiên Lộ làm chị liền ném thẳng cho anh ta một công ty trị giá mấy trăm ngàn tệ để xử lý.

Đổng Thiên Lộ nói, nếu như Đổng Thiên Tú kinh doanh không tốt, phải bù lỗ, thậm chí làm công ty phải đóng cửa, sẽ cho anh ta thêm một công ty mới, đóng cửa lại thêm một công ty mới, cứ bù lỗ như vậy cho đến khi Đổng Thiên Tú trở thành người quản lý đạt tiêu chuẩn mới thôi.

Đổng Thiên Lộ nói một chủ công ty thành công, vậy phải trải qua mấy công ty sống sống chết chết mới có khả năng rèn luyện ra được.

Cô ta bỏ ra được, nhà họ Đổng cũng chịu được tổn thất này.

Đổng Thiên Lộ thậm chí từng nói với em trai cô ta một câu như vậy,

- Nếu như tốc độ em làm công ty đóng cửa đuổi kịp tốc độ chị mở công ty mới thì coi như em có bản lĩnh!

Người ở bên ngoài có ai không phải chịu thiệt trước Đổng Thiên Lộ, nhưng cô ta đối với Đổng Thiên Tú thật đúng là không tiếc gì cả.

Chỉ có điều, Đổng Thiên Tú không có khả năng là đứa con phá của, anh ta muốn can thiệp vào việc kinh doanh liền tập trung vào đó, bây giờ gần như mỗi ngày đều bận rộn, không bận thì đi học tập các phương diện khác.

Đổng Thiên Lộ nhìn thấy vậy càng vui mừng hơn, cũng có chút đau lòng.

Đương nhiên, có đau lòng nữa thì cô ta cũng sẽ không ngăn cản sự nhiệt tình của em trai.

- Hôm nay rất tốt! Em vừa học được không ít, chỉ là không có đủ thời gian thôi!

Đổng Thiên Tú mỉm cười và nói, còn ngáp một cái.

Vành mắt anh ta thâm quầng, mỗi ngày đều hơn nửa đêm mới ngủ.

Đổng Thiên Lộ gật đầu mỉm cười và nói:

- Thiên Tú, tối nay em đừng thức đêm nữa, đi ngủ sớm đi. Ngày mai chị dẫn em đi tham dự một vụ buôn bán quan trọng, cho em tự mình cảm nhận bầu không khí, nhìn lời nói cử chỉ, cách thức tư duy của những chủ doanh nghiệp kia, như vậy sẽ có lợi cho em. Rất nhiều chuyện chỉ dạy cũng dạy không được, em xem nhiều nghe nhiều mới hiểu ra.

Đổng Thiên Lộ vừa uống cà phê vừa nói:

- Ngày mai, chúng ta che giấu thân phận, ra ngoài phải khiêm tốn.

Sở dĩ Đổng Thiên Lộ làm như vậy, cũng tính toán rất kỹ lưỡng, vừa làm cho Đổng Thiên Tú trưởng thành, lại có thể cho anh ta tạm thời nghỉ ngơi, càng phù hợp với tính cách thích mới lạ của anh ta.

- Vậy à...

Đổng Thiên Tú quả nhiên gật đầu:

- Được! Vậy hôm nay em sẽ đi ngủ sớm!

Thấy em trai cảm thấy hứng thú lại nghe lời, tâm tình Đổng Thiên Lộ tốt hơn rất nhiều.

- A, đúng rồi, chị nghe Trần Phi Ngư nói, trên đường em về nhà đã có người giúp em hai lần? Hôm đó chị bận quá nên không kịp nghe cô ấy nói rõ, chị nghĩ có thời gian thì nghe em nói là tốt nhất.

Đổng Thiên Lộ nói.

Chuyện liên quan đến em trai, Đổng Thiên Lộ thật ra hoàn toàn có thể bớt chút thời gian để hỏi kỹ.

Chỉ có điều, cô ta muốn nghe Đổng Thiên Tú nói, cũng xem như là một cách giao lưu với em trai.

Đổng Thiên Tú nghe vậy, cũng gật đầu, nhưng sửa lại lời chị nói không chính xác:

- Anh ấy không phải giúp em, mà là đã cứu em hai lần! Loại cứu mạng ấy! Em và người kia đã thành bạn bè rồi. Cũng bởi vì anh ấy nên em mới muốn tiếp nhận việc kinh doanh trong nhà. Chị, có thời gian em sẽ từ từ nói cho chị nghe! Có cơ hội em còn muốn mời anh ấy tới nhà chúng ta chơi!

Nghe Đổng Thiên Tú nói vậy, Đổng Thiên Lộ có hơi kinh ngạc, xem ra chuyện không đơn giản như cô ta nghĩ.

Không trách được Đổng Thiên Tú về đã muốn tiếp nhận việc kinh doanh trong nhà, cô ta vẫn thấy lạ, không biết vì sao em mình lại nghĩ thoáng ra rồi, hóa ra là được người khác chỉ điểm.

- Ừ, nghe em nói vậy thì người kia đúng là ân nhân của nhà họ Đổng chúng ta!

Đổng Thiên Lộ gật đầu, mỉm cười và nói với vẻ rất chắc chắn:

- Ân nhân của em trai chị, vậy cũng nên cảm ơn! Như vậy đi, chờ qua thời gian bận rộn này, em mời anh ta tới nhà chơi, chị cũng muốn gặp thấy đối phương, đồng thời cố gắng báo đáp! Không thể để cho người ta cảm thấy nhà họ Đổng chúng ta không biết báo ân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận