Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1096: Nhà họ Trương tránh lui



Bạch Tiểu Thăng cùng với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở lại thành phố Cao Vân trong hai ngày, nói là muốn chấm dứt triệt để rắc rối bên này rồi mới rời đi.

Có hắn đóng giữ ở đây, tự nhiên là Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch vô cùng vui sướng, đối đãi với ba người bọn họ khá là nhiệt tình.

Thật ra, bắt đầu từ ngày thứ hai Bạch Tiểu Thăng ở tại thành phố Cao Vân thì bên nhà họ Trương kia đã đưa ra trả lời.

Không phải ở phương diện lời nói, mà là hành động thực tế.

Nguyên bản là nhà họ Trương co rút tất cả tua vòi mà trước kia đã đưa vào tỉnh Thượng Vân. Chấm dứt tất cả tranh chấp ở các ngành các nghề với những công ty bên Thượng Văn Thư, hơn nữa hành động vừa nhanh vừa mạnh, đều lần lượt chuyển đi, chỉ trong thời gian nửa ngày tình hình hoàn toàn thay đổi.

Trong lúc nhất thời, những khó khăn vây hãm hơn ba mươi công ty trên địa bàn Thượng Văn Thư quản lý đều hoàn toàn tan rã.

Đối với những việc này Thượng Văn Thư cảm thấy vượt quá mong đợi nên mừng như điên, có điều hắn cũng không hề buông lỏng chút nào, nhanh chóng để cho các công ty trong địa bàn quản lý nắm chặt lấy thời gian và thời cơ, mau chóng ổn định thị trường hiện có, đồng thời thi hành một chút biện pháp đề phòng tích cực.

Vừa là để đề phòng nhà họ Trương quay đầu trở lại xâm lược, cũng là đề phòng cùng với tùy thời mà sử dụng các ngành nghề.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng hiểu biết thủ đoạn của Thượng Văn Thư cũng không khỏi cảm thán, sợ là nhà họ Trương cũng chỉ có chiếm được lợi thế tập kích bất ngờ, lại sử dụng sức mạnh lan truyền từ xung quanh mới có thể vây chết được Thượng Văn Thư.

Một khi để cho Thượng Văn Thư có một chút thời gian thở dốc thì chỉ sợ tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy.

Từ phương diện này cho thấy Thượng Văn Thư cũng thật đúng là tướng tài hiếm có.

Trưa ngày thứ ba, nhà họ Trương đặc biệt phái người đến chuyển lời cho Bạch Tiểu Thăng.

Người đến vẫn là Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành, có thể là do nhà họ Trương cảm thấy bọn họ càng quen thuộc tình huống bên này hơn đây.

Hai người này quay trở lại, tưởng chừng như biến thành người khác vậy, vô cùng cung kính với Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra kính nể.

Bọn họ còn đặc biệt mang đến một tờ giấy ghi chép, chất giấy là tốt nhất, trên đó được dùng bút lông viết những chữ viết tay nhỏ tí --

- Lão phu đóng cửa luyện tập thư pháp, lâu không nghe thấy việc trong nhà, chợt nghe con cháu của mình làm việc hoang đường, xung đột cùng với quý tập đoàn. Lão phu đã trách cứ tầng tầng lớp lớp, rút lại tất cả sắp đặt và những cử chỉ sai lầm, ngày khác sẽ tạ lỗi với Hạ lão ca sau, cũng hy vọng Bạch tiểu hữu rộng lòng tha thứ.

Người ký tên, Trương Hi.

Vị lão tổ của nhà họ Trương kia là bạn cũ của Tống Giai đại sư và Hạ Hầu Khải, cũng coi như là người phát ngôn đứng đầu.

Nhìn chữ viết trên tờ giấy này nửa kín không ra kín, nửa rõ không ra rõ, nụ cười của Bạch Tiểu Thăng có chút ý tứ sâu xa.

Trương Hi thật sự là một chút cũng không biết?

Hay là nói giả vờ không biết?

Không có bằng chứng thực tế thì không biết được.

Trước mắt có truy đến cùng cũng không có ý nghĩa gì, sau này khi trở về Bạch Tiểu Thăng sẽ báo cáo với Hạ Hầu Khải sau.

Xem qua tờ giấy ghi chép, Bạch Tiểu Thăng chuyển trả nó cho Vương Ánh Tuyết hai người rồi cười nói.

- Được, tôi biết rồi. Còn xin các người thay tôi hỏi thăm Trương lão.

Bạch Tiểu Thăng nói hời hợt.

Vẻ kính sợ trong mắt của Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành càng thêm sâu sắc.

Nhìn một cái, người ta đã sớm nhận thức vị lão tổ tông kia của nhà mình!

Ngay cả người cầm lái của công ty nhà mình là đại Trương tổng cũng rất là cung kính đối với cha của hắn, một mực khoanh tay nghe chỉ bảo.

Mà Bạch Tiểu Thăng coi ông tổ nhà họ Trương trở thành bạn bè!

Trong lòng Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành càng có nhận thức mới về thân phận siêu nhiên của Bạch Tiểu Thăng.

Nhân vật như vậy mà trước đây họ còn muốn tìm gây rắc rối cho người ta, còn muốn dạy bảo người ta?

Quả thực là chuột liếm mũi mèo -- muốn chết đó nha.

Lời nói kia của Bạch Tiểu Thăng ngang với một câu tiễn khách, nhưng mà khi nói xong vẫn thấy Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành lại không có ý muốn rời đi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng cũng ngạc nhiên một chút.

- Việc ấy, Trương Hi lão tiên sinh nhà chúng tôi có nói, xin Bạch Tiểu Thăng tiên sinh bình luận chữ của hắn một chút.

Vương Ánh Tuyết nhận thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn mình thì vội vàng cười nói.

Một chữ “xin” này khiến cho trái tim của người thư ký xinh đẹp này đập thình thịch.

Phải biết rằng đây chính là câu nói nguyên văn của lão tổ tông đấy!

Lão nhân gia ấy đã muốn dùng cái chữ “xin” đấy.

Một chữ quan trọng nặng tựa như núi đá đè ép đỉnh đầu, khiến cho ánh mắt của Vương Ánh Tuyết mơ màng, giọng nói ngọt ngào khi đối diện với Bạch Tiểu Thăng.

Nói xong, hai tay thon nhỏ trắng như ngọc của Vương Ánh Tuyết giơ một tấm giấy ghi chép lên ngang ngực mời Bạch Tiểu Thăng lại nhìn xem.

Bạch Tiểu Thăng phóng tầm mắt nhìn, chỉ cảm thấy trên tờ giấy trên tay đều bằng nhau, ở trước ngực Vương Ánh Tuyết có một đường rãnh như rãnh trời, trắng nõn như đâm vào mắt người.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cất lời khen.

Sau đó mới nhìn chữ rồi gật gù.

- Ừm, chữ này của Trương lão … Rất là … Có tiến bộ.

Bạch Tiểu Thăng kìm nén nửa ngày mới cất ra lời bình luận “có tiến bộ”.

Nếu đổi lại là người khác dám nói như thế thì Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành sẽ nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, trở mặt ngay lập tức, vì giữ gìn mặt mũi và tôn nghiêm của nhà họ Trương mà tuyên chiến cùng với kẻ đó.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại nói ra những lời như thế.

Hai người không còn cách nào khác!

Lưu Bắc Thành đứng ở bên cạnh làm như đang diễn ảo thuật, lấy bút và nghiên mực ra từ trong túi mang bên người.

Lưu Bắc Thành cẩn thận từng tí từng tí một, bởi bút nghiên trong tay có thể nói đều là hàng cực phẩm.

Là những thứ trân quý mà Trương Hi lão gia cất giữ!

Lần này mang tới đây là do lão gia ấy liên tục căn dặn mấy lần.

Có thể tưởng tượng được, lão nhân gia người có đến bao nhiêu những món đồ chơi bảo bối như này.

Nhưng dù cho như thế lão nhân gia người vẫn lấy ra để cho Bạch Tiểu Thăng dùng!

Trong lòng của Lưu Bắc Thành tấm tắc than thầm.

- Trương Hi lão tiên sinh nói, xin Bạch tiên sinh viết chữ lưu niệm lời bình.

Lưu Bắc Thành cảm thán thì cảm thán nhưng cũng chưa quên phải làm việc chính.

Hắn nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng bút mực, tốc độ kia của hắn cũng khá là nhanh.

Không nắm chắc thời gian một chút hắn sợ Bạch Tiểu Thăng thiếu kiên nhẫn không chờ được lâu lại đổi ý không chịu viết.

Lúc hai mắt của Bạch Tiểu Thăng đang nhìn vào chữ trên tờ giấy kia thì đã bị nhét thêm một cây bút vào tay.

“Bút lông Hồ Châu” tốt nhất được nghệ nhân thủ công nổi tiếng làm ra.

Chỉ một chút thôi, tâm tư của Bạch Tiểu Thăng xoay một cái, Hồng Liên liền cho biết giá cả của cây bút, điều này làm hắn phải than nhẹ một cái.

Trong mắt của Vương Anh Tuyết và Lưu Bắc Thành đầy mong chờ nhưng lại không dám thúc giục mà chỉ nhìn chằm Bạch Tiểu Thăng.

Ngày hôm nay Bạch Tiểu Thăng mà không thể viết xuống một chữ thì chỉ sợ bọn hắn cũng không thể quay về.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể viết lại lưu niệm, cho dù chỉ là tùy ý viết hai nét ở phía trên thôi cũng xem như là bọn họ có kết quả để báo cáo!

Hai người nghĩ, nếu như Bạch Tiểu Thăng mà không viết thì bọn họ liền bám chặt lấy mà khổ sở cầu xin.

Nhưng mà tay Bạch Tiểu Thăng đang cầm bút lông, chính hắn cũng muốn viết.

Đã lâu không viết rồi! Thật là có chút nhớ nhung!

- Viết cái gì đây?

Bạch Tiểu Thăng hơi suy nghĩ một cái, liền nở nụ cười, dịch bút ra chỗ trống khổng lồ ở trên tấm giấy ghi chép kia, bắt đầu viết chữ như rồng bay phượng múa.

Một chữ “Tốt” thật to, bừng bừng ở trên giấy, coi như Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành không hiểu gì về thư pháp nhưng liếc thấy chữ này con ngươi cũng sáng ngời, cảm giác có một cỗ khí thế bừng bừng ở trên giấy.

- Rất cám ơn Bạch tiên sinh!

Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành cười không khép nổi miệng, cảm kích vô cùng.

Một chữ này sau khi cầm trở về, nghe nói con mắt của Trương Hi đều tỏa sáng, mang theo bên người mấy ngày liền, ăn cơm đi ngủ đều không muốn buông xuống.

Đương nhiên đây là để sau hãy bàn.

Sau khi tiễn chân Vương Ánh TUyết và Lưu Bắc Thành, Bạch Tiểu Thăng cũng chuẩn bị chào hỏi với hai người Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch, chào tạm biệt rồi rời đi.

Nhưng mà trước mắt Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch đều đang bề bộn vì phải kết thúc nhiều công việc, cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể tới được.

Nhân dịp này Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng một phen.

Lần này bọn họ đi ra ngoài cũng là có mục đích, trên đường đi ngang qua thành phố Cao Vân cũng coi như lãng phí mất mấy ngày, mà khi Bạch Tiểu Thăng đề cập đến nhà họ Trương có liên quan đến những nhân vật nằm trong mục tiêu điều tra và cũng là mục đích chuyến đi này của bọn hắn, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhất thời dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nhau.

- Anh Tiểu Thăng, anh đang nói những công ty nhà họ Trương tấn công các công ty của Thượng Văn Thư bên này có quan hệ với người phụ trách sản nghiệp tỉnh Cam Đông - Uông Tử Du!

Lâm Vi Vi không khỏi kinh ngạc.

Tỉnh Cam Đông mới là chỗ cần đến trong chuyến đi lần này của bọn họ, mà Uông Tử Du chính là manh mối mà bọn họ đào sâu ra được từ bên phía Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp.

Người này nghe đâu cũng là người của Trầm Bồi Sinh.

Hơn nữa lại hiếm có người biết!

Nhưng địa vị của hắn hơn xa hai người họ Quách và họ Tôn.

Nếu như Uông Tử Du cũng thuộc phe thế lực của Trầm Bồi Sinh thì chắc chắn là một trong những người nòng cốt.

Vì lẽ đó Bạch Tiểu Thăng vô cùng thận trọng và tự mình theo dấu những gì liên quan đến hắn.

Trước mắt, ma xui quỷ khiến bọn họ lại đi tham gia vào sự kiện ở Cao Vân bên này.

Bạch Tiểu Thăng lại nói những chuyện này có quan hệ với Uông Tử Du.

- Tiểu Thăng, điều cậu nói có chứng cứ xác thực không?

Lôi Nghênh cũng hỏi bằng giọng kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Chứng cứ vô cùng xác thực hả? Trước khi tôi dùng chủ đề có liên quan để đánh lừa Trương Vũ Đông, thì một chút manh mối đều không có, có chăng chỉ có suy đoán và còn có cảm giác thôi.

- Tôi đã điều tra, công ty nòng cốt của nhà họ Trương ở ngay tỉnh lỵ của tỉnh Cam Đông -- thành phố Đại Hữu, mà Uông Tử Du cũng ở đó.

- Nhà họ Trương sừng sững mấy chục năm ở trong giới kinh doanh, Trương Hi lão gia tử lại là bạn của Hạ lão, làm sao mà bọn họ không rõ thực lực của tập đoàn chứ!

- Chỉ là ba mười công ty của một tỉnh Thượng Vân đương nhiên không sánh bằng thế mạnh của nhà họ Trương bọn họ. Nhưng mà đừng quên, tỉnh Cam Đông cũng có rất nhiều công ty con của tập đoàn, thậm chí còn mạnh hơn nhiều nếu so sánh với bên này!

- Nhà họ Trương không sợ chính mình đang tiến công ở Thượng Vân thì sào huyệt của bọn chúng ở tỉnh Cam Đông bị công ty của chúng ta bên đó đào xới hay sao?

- Trừ khi, nhà họ Trương bọn họ hoàn toàn chắc chắn là tỉnh Cam Đông bên kia nghe được tin tức sẽ án binh bất động, thậm chí sản nghiệp của tập đoàn ở xung quanh cũng sẽ như thế!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng tỏa ra lạnh lẽo.

- Tôi có hỏi qua Thượng Văn Thư, là hắn có cầu xin cứu viện ở mấy tỉnh hàng xóm hay không, có thể những người kia đưa ra lời đáp trả không giống nhau, thế nhưng lạ kỳ là đều nhất trí -- tổng bộ không có mệnh lệnh nên bọn họ không thể tự ý điều động.

- Một câu nói liền khiến cho Thượng Văn Thư tứ cố vô thân! Sống sờ sờ mà chờ chết!

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

- Chẳng lẽ nói, chính là Uông Tử Du xui khiến nhà họ Trương đi giết chết Thượng Văn Thư sao?

Lâm Vi Vi hỏi mà giọng vẫn hoảng sợ.

Bạch Tiểu Thăng cười gằn, ánh mắt của hắn thâm thúy.

- Trong này không đơn giản như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận