Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1086: Hiểu lầm lớn



Trước mắt mấy người Bạch Tiểu Thăng là tòa cao ốc tổng bộ của tập đoàn. Phía đối diện, một người đàn ông âu phục phẳng phiu, hào hoa phong nhã đang nhanh chóng bước tới gần.

Nụ cười và ánh mắt tràn đầy nhiệt tình.

Vị này hiện là đội trưởng đội bảo an của tập đoàn, không cần phải mặc đồng phục, phụ trách bảo an cùng bộ phận tiếp đón, còn quản lý cả đại sảnh, có chút giống với quản lý đại sảnh.

Cho nên, hắn còn bị những người trong công ty gọi là "Quản lý bảo an" .

Vị quản lý bảo an này vừa đến đã chặn đường bọn họ.

Nhưng mà, mấy người Bạch Tiểu Thăng nhận được cũng không phải là những câu hỏi đáng ghét, mà là sự chủ động hỏi thăm nhiệt tình, lễ phép.

Điều này khiến cho mấy người Bạch Tiểu Thăng rất tán thưởng, ý thức phục vụ của tập đoàn thật đúng là vượt mức quy định.

Kỳ thực, đây là do Lý Thi Nguyệt đã thông báo từ trước ——

Hôm nay bất luận người nào tới đều không thể coi thường, càng không thể đắc tội !

Chỉ một sơ sẩy, đều sẽ có khả năng khiến cho công ty mang đến phiền phức to lớn!

Những người bên dưới liền phi thường coi trọng, vì vậy vị quản lý bảo an này rất cẩn thận tiếp đón, luôn luôn chú ý đến thái độ khách tới thăm.

Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành vừa đến thì hắn liền phát hiện, chỉ là Lý Thi Nguyệt đã chủ động tiến lên, hắn liền lui sang một bên.

Lý Thi Nguyệt đang cùng Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành nói chuyện cũng không thoải mái, dù sao đều mọi người là người có hàm dưỡng, cũng sẽ không lớn tiếng cãi lộn. Mấy người ở hơi xa cuộc nói chuyện cũng không thể biết được bọn họ đang nói chuyện như nào. Nhưng cũng không dám xích lại gần để nghe ngóng.

Nhưng mà, rất rõ ràng một điểm chính là, Lý Thi Nguyệt hiển nhiên có liên quan mật thiết.

Vị "Kiêm chức" tiếp khách bảo an quản lý này, mắt thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng tiến đến, tự nhiên là chủ động nghênh đón, đi đầu tiếp đãi.

Khách mời tới, tự nhiên phải hỏi một chút xưng hô như thế nào.

Trong ba người Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vốn là xuất thân từ võ giả, trung khí hùng hậu, giọng nói hào sảng oang oang báo ra họ tên mình.

Lại thêm Lý Thi Nguyệt sáng ngày hôm nay đều vô cùng mẫn cảm đối với "Họ Lôi".

Lôi Nghênh một lời báo ra tên họ, bên kia cũng có thể nghe thấy.

Lý Thi Nguyệt tưởng hắn là người bạn họ Lôi của tổng giám đốc liền ngay lập tức bỏ rơi Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành đi tới bên này.

Theo Lý Thi Nguyệt nghĩ, người bạn của tổng giám đốc này có thể thúc đẩy lần hội đàm này, vậy thì nhất định có địa vị không kém hơn so với Trương gia.

Cao hơn những trợ lý như bọn hắn.

Chủ thứ rõ ràng, việc này căn bản không sai.

Còn nữa, theo Lý Thi Nguyệt thì Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành bất quá cũng chỉ là chân tay của Trương gia, hồ giả hổ uy mà thôi.

Đều là trợ lý, chính mình lại không có chỗ nào thất lễ với bọn hắn!

Nhiều lắm là có chút khiếu nại nhỏ với cấp trên, chỉ gây cho mình chút phiền phức mà thôi!

Vương Ánh Tuyết rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Thi Nguyệt rời đi, biểu lộ ý tứ "Nàng làm sao có thể đối xử với mình như vậy”.

Lưu Bắc Thành thì lạnh nhạt nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, thấy vẻ mặt Lý Thi Nguyệt như gặp được cứu tinh thì lập tức cười lạnh, thấp giọng nói,

- Lại nhân vật lớn nào đến đây? Đi, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút !

. . .

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi liền ngạc nhiên phát hiện, từ lúc Lôi Nghênh tự báo tên họ thì hai mắt vị quản lý bảo an này lập tức lóe sáng khi nhìn Lôi Nghênh, trong nháy mắt thái độ trở nên vô cùng cung kính giống như đang đón tiếp lãnh đạo.

- Lôi tiên sinh, ngài đã tới rồi, chúng tôi đã ở chỗ này đón ngài cả buổi sáng nay! Ngài ngài. . .

Tên bảo an muốn nói “Mời ngài vào bên trong!”

Thế nhưng là không biết nói thế nào, tổng thư ký Lý Thi Nguyệt lại đang bên kia cùng người ta trò chuyện, vậy thì biết "Mời" . . . Đến nơi đâu ?

Nhưng mà, nếu không nói mời vào bên trong, liền phải để khách mời tôn quý phải đứng chờ ở đây, rồi sau này tổng giám đốc và thư ký Lý có trách tội chậm chễ tiếp đón hay không đây.

Vị quản lý bảo an này lập tức có chút luống cuống.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi ngạc nhiên nhìn tên kia quản lý bảo an, rồi lại nhìn Lôi Nghênh.

Có ý tứ !

Sao lại nghĩ Lôi Nghênh mới là bạn chí thân của Thượng Văn Thư. . .

Không được, làm sáng tỏ thân phận đại sự vụ quan!

Đãi ngộ dành cho khách quý như này. . .

Vẻ mặt Lôi Nghênh kinh ngạc, rất muốn hỏi một câu “vị quản lý này, có phải nhận lầm người hay không.”

- Lôi tiên sinh, ngài rốt cuộc đã đến !

Lại một giọng nói thanh thúy êm tai, vô cùng dễ nghe truyền đến.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị mỹ nữ hết sức xinh đẹp, chậm rãi đi đến.

Mỹ nữ mặc trang phục thư ký, bên trong ánh mắt tỏa ra sự nhiệt tình đối với Lôi Nghênh, đơn giản là quang mang bắn ra bốn phía.

- Tôi là Lý Thi Nguyệt, thư ký của Thượng Văn Thư tiên sinh. Thượng tiên sinh bây giờ đang ở tiệm cơm bên kia, dặn dò tôi ở chỗ này đón tiếp ngài. Ngài trước đến văn phòng của Thượng tiên sinh ngồi một chút, Thượng tiên sinh sẽ lập tức quay lại !

Lý Thi Nguyệt chủ động đưa bàn tay nhỏ nhắn ra bắt tay với Lôi Nghênh, sau đó cười gật đầu với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Dứt lời, Lý Thi Nguyệt còn hướng về người đứng sau mình đánh mắt, nhỏ giọng nói, nhanh chóng bổ sung một câu,

- Người Trương Gia đã tới, đang ở bên kia kìa!

Lý Thi Nguyệt cũng nghĩ Lôi Nghênh là vị Lôi tiên sinh kia, cho là hắn cái gì cũng đều biết rõ.

Nhưng mà, Lôi Nghênh thật sự như lọt vào trong sương mù.

Hắn không nhịn được liếc nhau với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, sau đó chân thành nói,

- Lý tiểu thư, tôi. . .

Lôi Nghênh muốn nói, hắn không phải.

- Đây là ai nha !

Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến cắt ngang Lôi Nghênh, hấp dẫn chú ý của mọi người.

Lý Thi Nguyệt tránh ra bên cạnh một chút, quay người đi qua, Bạch Tiểu Thăng ba người cũng tò mò nhìn qua.

Ánh mắt Vương Ánh Tuyết đầy vẻ ngạo nghễ, ngẩng đầu hếch cằm đi tới.

Lưu Bắc Thành cũng ở bên cạnh, nụ cười trên mặt không giảm, chỉ là khi ánh mắt lướt qua đám người Bạch Tiểu Thăng, trong nụ cười lộ rõ vẻ khinh miệt.

Bọn họ xem ra, "Khách quý" bên này, Lý Thi Nguyệt coi là chỗ dựa là hai nam một nữ kia?

Người đàn ông lớn tuổi hơn bốn mươi, người trẻ tuổi thì chưa tới ba mươi, người phụ nữ kia cũng thế.

Bằng chừng ấy tuổi, có thể là đại nhân vật gì chứ?

Nên hỏi là bọn họ đến từ gia tộc nào?

Trò cười, ở đây làm gì có gia tộc nào có thể so với Trương gia!

Vương Ánh Tuyết lạnh nhạt dò xét Lâm Vi Vi, cảm thấy bất luận khí chất hay dung nhan của nàng đều ẩn ẩn vượt lên bản thân mình, lập tức sinh ra khó chịu.

- Vị Lôi tiên sinh này là bạn của Thượng Văn Thư tiên sinh nhà chúng tôi, cũng sẽ tham dự lần đàm phán này, Vương tiểu thư không phải không biết.

Lý Thi Nguyệt nhàn nhạt nói.

Đối phương cũng chỉ là một trợ lý, thư ký, đùa nghịch chút uy phong với mình thì cũng thôi đi.

Cũng không nên vô lễ với Lôi tiên sinh chứ!

Lôi tiên sinh có thể cùng người Trương gia đối thoại, thân phận tự nhiên phía trên bọn họ!

Lý Thi Nguyệt là cho là như vậy.

Lôi Nghênh và Vương Ánh Tuyết đồng thời khẽ giật mình, đồng loạt dò xét nhau một chút, rồi đồng thời muốn mở miệng.

Lôi Nghênh là muốn thanh minh hiểu lầm.

Hắn mới không phải là người đàm phán nào đấy, lần này đến đây, Bạch Tiểu Thăng mới là bạn của Thượng Văn Thư, là đại sự vụ quan của bọn hắn.

Vương Ánh Tuyết muốn hỏi một tiếng.

Đây là ai ?

Người đàm phán họ Cố mới đúng, lúc nào đến lượt họ Lôi?

Lý Thi Nguyệt có khả năng không biết, Thượng Văn Thư muốn nàng ở chỗ này đón tiếp người đàm phán, Lôi tiên sinh, lời nói có một chút dừng lại, nàng còn tưởng rằng Thượng Văn Thư lúc ấy thất thần.

Thật tình không biết người đàm phán cùng với Lôi tiên sinh, căn bản là hai người khác nhau!

Lôi tiên sinh là người điều đình mà bọn họ thông qua quan hệ và một khoản tiền lớn mới tìm được.

Lần này hiểu lầm lớn rồi.

. . .

Lôi Nghênh há to miệng, còn không có phát ra tiếng liền cảm giác có người từ phía sau kéo chính mình.

Hắn kinh ngạc nhìn lại, Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng với hắn, hơi lắc đầu, rõ ràng là không cho hắn thanh minh.

Bạch Tiểu Thăng một mực đang ở bên cạnh nghe, từ các thông tin thu được qua cuộc nói chuyện, kết hợp với cục diện trước mắt.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất kỳ lạ, lại cảm giác thú vị, vì vậy muốn quan sát một chút.

Ở thời điểm Vương Ánh Tuyết muốn mở miệng, bên cạnh nàng cũng có người ngầm ngầm ra hiệu.

Vương Ánh Tuyết liếc mắt sang người đang ở bên cạnh là Lưu Bắc Thành, hắn đồng dạng cũng cười một tiếng, nụ cười thâm ý sâu sắc.

Vương Ánh Tuyết nhất động,

- Người của Thượng Văn Thư, quá cuồng vọng ! Không biết rõ tìm được từ chỗ nào nói là người đàm phán? Mình cần gì đi giảng giải cho bọn họ!

Vương Ánh Tuyết lập tức thông suốt, đáy lòng càng cười lạnh.

- Người đàm phán trước mắt cũng chỉ là thấp kém đi cầu xin chúng ta, lấy thực lực của Trương gia thì căn bản không cần phản ứng.

- Nhưng mà, ha ha, chúng ta cần lần này điều đình mà thôi !

- Như vậy cái người tham gia đàm phán không quen biết này, không phải càng vừa vặn sao. Nếu như thiếu gia muốn mượn đề tài này để nói chuyện của mình, thì tùy thời có thể lấy nó làm cớ để nổi giận !

- Cũng có thể tận khả năng nghiền ép đối phương, khiến cho bọn hắn trả một cái giá lớn!

Vương Ánh Tuyết làm quyết định này, lập tức im miệng không nói, nàng lại liếc mắt nhìn Lôi Nghênh, càng thấy trước mắt người này khí chất tuy nhiên không tầm thường, nhưng là khí thế cường ngạnh chiếm đa số, dáng người cường tráng, bắp thịt phát đạt, càng giống một người "Người thô kệch"

Trong lòng của nàng lại có chút khinh thị.

Lý Thi Nguyệt giới thiệu Lôi Nghênh, bỗng nhiên phát giác bầu không khí có chút cổ quái, người song phương tựa hồ tại nháy mắt ra hiệu, tự mình nhìn đi qua, thần thái lại trở nên như thường.

Cái này khiến Lý Thi Nguyệt có chút cảm giác quái dị.

- Do mình gặp ảo giác sao?

Lý Thi Nguyệt thầm nghĩ.

- Việc đàm phán, những hạ nhân như chúng tôi đang mặc kệ. Chúng tôi chỉ biết sắp xếp sao cho thiếu gia thuận tiện thoải mái nhất có thể. Bố trí bữa tiệc không tốt, nhận phải chỉ trích không phải mấy người mà là chúng tôi.

Vương Ánh Tuyết cười lạnh với Lý Thi Nguyệt rồi nói,

- Bây giờ, chúng ta liền đến tiệm cơm, đi gặp Thượng Văn Thư tiên sinh, để ông ấy tự mình quản lý công việc.

Lý Thi Nguyệt đã sớm lười nhác gặp bọn hắn, lúc này gật gật đầu, vừa muốn nói gì thì lại nghe thấy Lôi Nghênh mở miệng.

- Đã ở bên kia thì chúng ta cùng đi qua đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận