Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1608: Anh ấy, không tới phiên ông so tài

Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc được quản sự Trần mời đến khám bệnh cho ông chủ nhà họ Đổng, chỉ một lời vô ý đã bị hai bậc thầy một trung, một tây là Cát Thiên Thanh và Tư Mã Quốc Doanh nhằm vào, thậm chí tất cả bác sĩ, quản sự ở đó đều đứng ở bên phía bọn họ, ngay cả bà Đổng cũng tin tưởng và nghe theo bọn họ.

Nhưng chị em Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú lại tới vào lúc này.

Bọn họ vừa vào cửa đã lên tiếng ủng hộ Bạch Tiểu Thăng!

Trong hai người, Đổng Thiên Tú đã chứng kiến qua quá trình cứu người của Bạch Tiểu Thăng ở trên máy bay, thán phục bản lĩnh thần kỳ của anh, cho nên có lòng tin vào anh.

Mà Đổng Thiên Lộ lại không chỉ một lần nghe em trai mình nói về bản lĩnh của Bạch Tiểu Thăng, cho dù cô ta rất kinh ngạc không biết vì sao Bạch Tiểu Thăng còn trẻ như vậy đã làm người đứng đầu một phương, còn biết trung y, nhưng tư duy giống như Bạch Tiểu Thăng từng nói "tới cũng đã tới rồi", cô ta cảm thấy để cho Bạch Tiểu Thăng khám thử cũng không sao. Cùng lắm thì cẩn thận một chút đối với cách trị bệnh và thuốc do Bạch Tiểu Thăng đưa ra là được.

Để cho Bạch Tiểu Thăng xem bệnh, có thể kết duyên với anh ta, tại sao lại không làm chứ.

Dù sao, ở đây còn có hai chuyên gia một trung một tây, tóm lại sẽ không xảy ra chuyện gì tệ được.

Bởi vậy có thể thấy được, Đổng Thiên Lộ suy nghĩ bất cứ chuyện gì cũng mang theo một chữ "Lợi" toàn cục.

Đương nhiên, chữ "Lợi" này không chỉ là tiền tài mà thôi.

- Thiên Lộ, Thiên Tú, hai con quen hai người này sao?!

Bà chủ nhà họ Đổng thấy thế thì kinh ngạc nói.

Đổng Thiên Lộ chưa mở miệng, Đổng Thiên Tú đã vội vàng đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, tranh trả lời trước:

- Mẹ! Người này chính là người con từng nhắc với mẹ, người có tài châm cứu vô cùng kỳ diệu, cứu người ở trên máy bay, bạn con!

Nghe Đổng Thiên Tú vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Bạch Tiểu Thăng.

Bất kể là trong điện thoại, hay mặt đối mặt, bà chủ nhà họ Đổng tối thiểu đã nghe con trai nói hai lần về chuyện này, thật sự có chút ấn tượng.

Bà cụ lập tức quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, càng nhìn kỹ, bà càng có thể phát hiện ra khí tức như có như không trên người anh ta!

Loại khí tức này cũng có ở trên người Đổng Thiên Lộ con gái bà.

Đó là tự tin tuyệt đối về năng lực mình có, khí thế nhìn người bằng nửa con mắt.

Muốn nuôi dưỡng thành loại khí thế này thì không có cách nào khác, phải dựa vào thành công nhiều lần mới có được. Nhưng thành công nhiều, người bình thường sẽ sinh ra tâm tư kiêu ngạo tự mãn, vì vậy mà lạc lối. Chỉ có rất ít người mới có thể kìm chế được sự kiêu ngạo của mình, hình thành thái độ tự tin lại không kiêu ngạo điên cuồng, mới có khí tức này!

Đối mặt với người như vậy, bà chủ nhà họ Đổng theo bản năng bằng lòng tin tưởng vào năng lực đối phương.

Đổng Thiên Lộ cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, cô ta cũng cảm nhận được khí tức này ở trên người anh.

- Chẳng lẽ người này thật sự có y thuật cực giỏi sao?

Trong lòng Đổng Thiên Lộ có chút sửng sốt.

Bên kia, ngài Cát lại có chút không vui nhìn Bạch Tiểu Thăng, Đổng Thiên Tú nói cậu ta có tài châm cứu vô cùng kì diệu sao?

Nực cười!

Mình ở trong nghề này hơn mười năm, ở trước mặt mình còn có người nào có thể nói châm cứu là thần kỹ sao?!

Ông ta lập tức cảm thấy không thể chấp nhận được.

Tư Mã Quốc Doanh cũng tò mò quan sát Bạch Tiểu Thăng, ông ta không quá khó chịu như Cát Thiên Thanh, chỉ tò mò.

Bạch Tiểu Thăng thật sự quá trẻ tuổi, từ khi học châm cứu đến bây giờ có thể được bao nhiêu năm mà có thể xứng với bốn chữ "vô cùng kì diệu" chứ?

Nếu nói cậu chủ nhà họ Đổng khoa trương, nhưng người nằm trong đó là cha của cậu ta, cậu ta có thể nói dối trên chuyện này sao?

Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Tư Mã Quốc Doanh.

Vẻ mặt quản sự Vương cứng đờ, anh ta từng giễu cợt, xem thường người trẻ tuổi kia, còn tích cực đâm thọc với bà chủ.

Sao bây giờ người chạy đến bảo anh ta làm sai chính là cô chủ Thiên Lộ và cậu chủ Thiên Tú chứ!

Điều này làm cho anh ta cảm thấy lo sợ bất an.

Ngược lại, quản sự Trần dẫn đám người Bạch Tiểu Thăng qua, trong ánh mắt lại có chút kích động, hắn thật sự không nghĩ tới, người mình mời tới lại có quan hệ với cô chủ Thiên Lộ và cậu chủ Thiên Tú, hơn nữa còn là bạn của cậu chủ Thiên Tú.

Không trách được, cậu ta vừa nghe tới tên của cô chủ Thiên Lộ liền đồng ý tới đây.

Lúc này Quản sự Trần mới nhớ lại phản ứng của Bạch Tiểu Thăng lúc, bừng tỉnh hiểu ra.

- A, anh không phải là người. . . cùng chúng tôi cứu người ở trên máy bay sao?

Lúc này Đổng Thiên Tú mới phát hiện ra Mặc Tử Nhạc, ngạc nhiên nói.

Đổng Thiên Tú cũng có ấn tượng không tệ về Mặc Tử Nhạc, thời buổi này, bác sĩ không mang theo giấy chứng nhận vẫn kiên trì đứng ra chữa trị bệnh cứu người, cũng rất giỏi!

- Đúng là tôi.

Mặc Tử Nhạc nhìn Đổng Thiên Tú cười, nói.

Hắn cũng có ấn tượng rất tốt về Đổng Thiên Tú, người trẻ tuổi này rất nhiệt tình, ở trên máy bay kia luôn bận trước bận sau, còn xuất thân trong gia đình giàu có như vậy thì thật sự đáng quý.

- Ngài Mặc Tử Nhạc này cũng là người xuất thân từ nhà rất có danh tiếng, đến từ thế gia trung y. Cho dù học Tây y nhưng là trình độ không tầm thường, ngay cả ngài Diệp thường khám bệnh cho ông chủ cũng rất sùng bái ngài ấy, khi tôi đi mời ngài Diệp mới trùng hợp gặp được ngài ấy và cả ngài đây nữa.

Quản sự Trần ở bên cạnh nói xen vào, có phần tranh công.

- Được, anh làm chuyện này tốt lắm!

Đổng Thiên Tú liên tục gật đầu.

Những lời này lập tức làm cho quản sự Trần lộ ra thần thái sáng láng.

Bên cạnh, Đổng Thiên Lộ cũng nhìn Mặc Tử Nhạc nhiều hơn.

- Bây giờ không phải là lúc giới thiệu với nhau, chúng ta vẫn nên khám cho ông Đổng thì hơn.

Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở.

Dù sao, lần này bọn họ đến không phải là để kết bạn, không phải là để làm khách, mà là tới khám bệnh.

Vẫn nên xử lý "chuyện chính" trước.

Bạch Tiểu Thăng vừa lên tiếng, lúc này Đổng Thiên Lộ liền gật đầu, nhìn về phía bà Đổng khẽ nói:

- Mẹ, mẹ thấy thế nào?

Bà chủ nhà họ Đổng tự nhiên gật đầu:

- Nếu Thiên Lộ, Thiên Tú đều cảm thấy hai ngài đây có năng lực, vậy thì mời bọn họ vào khám và chữa bệnh một lát.

Dứt lời, bà cụ còn khách sáo nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Làm phiền thầy rồi.

Thái độ này của bà hình như đã bù đắp thái độ do dự đối với Bạch Tiểu Thăng vừa rồi.

- Ngài quá khách sáo.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Ngài Cát bên cạnh bà Đổng bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu không nóng không lạnh:

- Vừa rồi tôi nghe cậu Thiên Tú nói, cậu bạn trẻ này am hiểu về châm cứu? Ở trên phương diện này, lão già tôi không dám nói có trình độ vượt xa mọi người nhưng cũng xem như đã đi từ nông tới sâu, vừa rồi tôi đã châm cứu cho ông Đổng, chờ khoảng vài giờ nữa là ông ấy có thể tỉnh lại. Nếu như cậu và tôi đều cùng một đường, vậy còn cần phải khám nữa sao? Không bằng cậu nói trước xem, cậu muốn khám và chữa bệnh thế nào, để cho tôi nghe thử, cũng xem như chịu trách nhiệm với ông Đổng.

Mọi người nghe vậy thì sửng sốt.

Rõ ràng ngài Cát này muốn so tài với Bạch Tiểu Thăng ngay tại đây, ít nhiều có ý không tin tưởng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn về phía Cát Thiên Thanh và nói:

- Thưa ngài, tôi thậm chí còn chưa gặp mặt bệnh nhân, ngài lại tới kiểm tra tôi, vậy không thích hợp lắm đâu.

Mọi người nhìn về phía Cát Thiên Thanh .

Cát Thiên Thanh nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy thì vẻ mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không tha:

- Không sao, tôi ở trên phương diện vọng, văn, vấn, thiết cũng rất có thành tựu, tôi có thể nói cho cậu nghe. . .

Ông cụ này vẫn còn chống đỡ.

Bạch Tiểu Thăng bất lực liếc nhìn Đổng Thiên Lộ.

Ở trong nhà người ta, đối mặt với thánh thủ trung y do người ta mời tới, lại là cụ già, Bạch Tiểu Thăng thật lòng không muốn nghe ông ta nói nhảm, lại không thể nói trước mặt mọi người, chỉ có thể cố nhịn.

Đổng Thiên Lộ lập tức hiểu ý của Bạch Tiểu Thăng, trực tiếp nhìn về phía ngài Cát, mặt không thay đổi chậm rãi nói:

- Ngài Cát, tôi bỏ ra số tiền lớn mời ngài tới là khám bệnh cho cha tôi. Chuyện so năng lực với người khác, cũng không cần phiền tới ngài phải phiền lòng.

Đổng Thiên Lộ nói hai câu, giọng điệu trầm xuống.

Đừng thấy lúc cô ta và bà chủ nhà họ Đổng nói chuyện nhẹ nhàng, thể hiện ra hết sự ôn hòa của cô con gái, nhưng lúc này đối mặt với người ngoài, một ánh mắt một giọng điệu cũng lộ ra phong thái người đứng đầu giới kinh doanh!

Vào giờ phút này, cô ta chính là người nhà họ Đổng nói một không ai dám nói hai!

Cát Thiên Thanh nhìn thấy ánh mắt của Đổng Thiên Lộ thì bỗng nhiên thấy ớn lạnh.

Không ngờ tim lại đập nhanh hơn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận