Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 197: Đồng minh siêu phàm, đã thành tinh

Bạch Tiểu Thăng tìm kiếm bốn phía, hơn nửa ngày cũng không thu hoạch được gì.

- Xem ra xung quanh nơi này, quản lý không tệ.

Bạch Tiểu Thăng than thở.

Hắn chỉ có thể kêu gọi Hồng Liên, kiểm tra một phen, sau đó chạy đến một phương hướng.

Cách nơi này, chỉ một con đường.

Nơi đó gọi là Thành trung thôn, không có nhiều người ở, trên bức tường đều có viết hai chữ "Hủy đi" thật to bằng phấn màu trắng.

Trên mạng nói, sang năm nơi này sẽ khởi công, cũng muốn xây dựng thành khu dân cư cao cấp.

Hiện tại, người ở cái Thành trung thôn này phần lớn đã dọn đi, người lưu lại không nhiều, nhưng mà mèo chó lại không ít.

Những sủng vật bị vứt bỏ kia, không có ai quản, trở thành mèo hoang chó hoang, chỉ có thể dựa vào nhặt đồ bỏ đi, săn loài chuột để sinh tồn.

Cửa vào thành trung thôn, có một cửa hàng đèn đuốc mờ nhạt, chiếc đèn nê ông đã không sáng, nhờ treo một dây bóng đèn nhỏ thường dùng trang trí cho ngày lễ, miễn cưỡng chiếu sáng, để mọi người thấy rõ chữ trên biển là "siêu thị XX", thậm chí ngay cả tên đều bị tróc ra, chỉ có hai chữ "Siêu thị" là được dùng trang giấy dán lên, lại dùng bút đen tô đi tô lại mới rõ ràng.

Ông chủ là một ông lão hơn năm mươi tuổi, họ Lưu, đang trông coi cửa hàng, buồn bực ngán ngẩm.

Ban đêm, hắn bên này sinh ý ít, thế nhưng phải trông đến chín giờ mười giờ, dù sao người trong thôn đều trông cậy vào ở nơi này của hắn mua vài món đồ, cũng không có gì tốt, mì ăn liền, lạp xưởng hun khói, trứng muối, chân gà, một chút rượu cùng đồ uống, là đồ dùng hàng ngày.

Lão Lưu đang nhàm chán, liền thấy một cái chàng trai trẻ tuổi đi tới, tướng mạo phổ thông, nhưng rất có tinh thần.

Nhìn rất lạ mắt, không phải là người thôn này.

Lão Lưu nghĩ nghĩ, rất khẳng định.

Người trẻ tuổi lấy một cái túi nhựa lớn nhất, đi qua, quét sạch các loại thức ăn lạp xưởng hun khói, chân gà, trứng muối trên kệ hàng, nhét đầy túi.

Đây là khách hàng lớn!

Lão Lưu nhiệt tình chào hỏi chàng trai trẻ tuổi, trả lại tiền lẻ, nhìn hắn đi về trong thôn.

- Chắc là tìm ai mở tiệc rồi, chỗ đó đủ cho mười mấy hai mươi người ăn. Nhưng mà mở tiệc, làm sao không mua rượu nhỉ?

Lão Lưu hơi ngạc nhiên.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng tìm tới một ngõ nhỏ chỗ có đèn đuốc của mấy nhà, tìm được vị trí thùng rác, mấy thân ảnh gầy nhỏ đang nhặt đồ bỏ đi, bị hắn làm kinh sợ, nhanh chóng nhảy vào màn đêm, không thấy tung tích.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cái túi vừa để xuống, lấy ra lạp xưởng hun khói, chân gà, cũng không chê mùi thối của rác rưởi, mở túi ra ăn vài miếng, liền vứt về phía khu vực bóng tối cùng ánh sáng đan xen, cứ lặp lại như thế.

Trong bóng tối phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, Bạch Tiểu Thăng thậm chí thấy được vài đôi con mắt màu xanh lục.

- Meo!

- Gâu gâu!

Rốt cục, tiếng kêu xao động truyền đến.

Mấy cái bóng đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cướp đi một ít thức ăn, sau đó trong bóng tối, lảo đảo đánh thành một đoàn.

- Mở ra công năng phụ trợ thứ hai, chuyển đổi ngôn ngữ. . .

- Kiểm tra được mèo nhà Trung Hoa, chó vườn Trung Hoa, Mèo Tai Cụp. . .

Từ những tiếng kêu, Hồng Liên phân biệt ra chủng loại.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng yên lặng một hồi, con người dọn đi rồi, những sủng vật này không ai quản, đều thành mèo chó hoang, hỗn tạp cùng một chỗ, dựa vào tranh đoạt rác rưởi sống qua ngày.

Đến khi sự tình xong xuôi, mình liền gọi điện thoại cho trung tâm cứu trợ động vật, hi vọng chúng nó đều có thể có cái kết cục tốt. Bạch Tiểu Thăng nói trong lòng, sau đó lựa chọn ngôn ngữ.

- Cho tôi chuyển đổi thành ngôn ngữ của chó vườn Trung Hoa, mèo nhà Trung Hoa!

Hai chủng loại này là sinh trưởng ở địa phương, danh xưng mèo đất và chó vườn, có người khinh thường, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại biết, bọn chúng càng hiểu rõ, càng thích ứng hoàn cảnh hơn giống loài từ bên ngoài. Khó được nhất là, chó vườn Trung Hoa am hiểu kéo bè kéo lũ đánh nhau, đây có thể là ý thức quần thể, mèo nhà Trung Hoa am hiểu đi săn hơn.

Bạch Tiểu Thăng phân biệt dùng mèo chó tiếng kêu, phát ra lời mời về phía bóng tối.

- Các ngươi muốn ăn, ta chỗ này rất nhiều! Đủ cho các ngươi ăn no, ta cần sự hỗ trợ của các ngươi!

Tiếng kêu của Bạch Tiểu Thăng làm bóng tối hơi yên tĩnh, ánh mắt những động vật kia lấp lóe.

Động vật bị vứt bỏ, rất khó tin tưởng con người nữa.

- Ta thành tâm thành ý đến, nếu như các ngươi không tin ta, ta có thể đi, đi nơi khác tìm giúp đỡ!

Bạch Tiểu Thăng nhấc túi lên, trịnh trọng nói,

- Ta có thể giúp các ngươi, không chỉ là một bữa cơm, ta hiểu ngôn ngữ của các ngươi, ta có thể giúp các ngươi càng nhiều, nếu bỏ lỡ lần này thì các ngươi sẽ phải hối hận!

Bạch Tiểu Thăng làm bộ muốn đi.

Phương hướng khác nhau trong bóng tối, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu, có mèo, cũng có chó.

- Dừng lại!

- Dừng lại!

Âm thanh phiên dịch được, một cái thì thô kệch, một cái thì lanh lảnh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, một con chó cao gầy dẫn theo một đám chó vô cùng bẩn, chủng loại không giống nhau đi tới, một bên khác là một con mèo hoa tướng đối sạch sẽ, dẫn một đám mèo chủng loại khác biệt đi ra.

Mèo chó đều thể hiện tư thế cảnh giác đối với Bạch Tiểu Thăng, riêng phần mình phòng bị.

Có thể nói thì tốt.

Bạch Tiểu Thăng cười, thả cái túi xuống.

- Chúng ta tới hợp tác một chút, như thế nào?

. . .

Sau mười mấy phút.

Cửa vào thành trung thôn tại cửa hàng tạp hóa, Lão Lưu mới ngáp một cái đã thấy một đám mèo chạy như bay qua, chừng mười mấy con, làm hắn giật mình, không đợi hắn lấy lại tinh thần thì lại nhìn thấy một đám chó to to nhỏ nhỏ không nói tiếng nào chạy qua, lại để cho hắn giật mình.

- Ông trời của ta, động vật thành tinh rồi!

Khu biệt thự.

Người gác cổng bỗng nhiên bị một trận tiếng chó sủa dồn dập hấp dẫn, ba năm con chó to làm bộ muốn nhào tới, hai người gác cổng bị dọa cho tè ra quần, tranh thủ thời gian chạy, còn không ngừng thét lên.

- Ông trời của ta, nhanh gọi cho trạm phòng dịch!

Bọn họ không chú ý, sát bóng tối, mười mấy con mèo và mười mấy con chó nhỏ mau lẹ, không phát ra một tia tiếng vang, chạy tót vào khu nhà ở, như là một đám bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Đi vào khu nhà ở, những con mèo chó này nhanh chóng tản ra.

Gác cổng bị dọa phát sợ, cầm điện thoại di động thăm dò nhìn ra phía ngoài, lại phát hiện trên đường rất yên tĩnh, nơi đó nào có cái cái bóng của chó lớn nào.

Mà ở bên trong khu nhà ở, không thua gì nhấc lên một trận im ắng phong bạo.

Các nhà các hộ có sủng vật, mèo, chó, các loại chim, toàn bộ náo động, rất nhiều còn "Mất tích".

Trong một góc khu biệt thự, mèo hoang chó hoang tụ tập lại trong vòng nửa canh giờ, dưới sự dẫn đầu của bọn chúng, áp giải đi nhiều gấp đôi động vật, ngoại trừ sủng vật mèo chó, còn có vẹt, hoạ mi, bồ câu run lẩy bẩy, thậm chí có năm, sáu con bị thương.

Mèo hoang vây quanh bọn chúng, vòng ngoài là chó hoang đề phòng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Thủ lĩnh mèo hoa kêu lên đối với những động vật này. Nếu như Bạch Tiểu Thăng tại, hắn nhất định có thể cười ra tiếng.

Mèo hoa đang nói.

- Lần này ta tìm chư vị tới là có chuyện mời các người hỗ trợ, không muốn chết thì cũng không cần từ chối!

Giống như lão đại xã hội đen phát biểu.

Một ít sủng vật là tự nguyện gia nhập, một chút bị ép, một chút nào dám không nghe theo.

Mà đây, chỉ là bắt đầu.

Bầy động vật nhanh chóng lớn mạnh, đồng thời không ngừng kéo "Người mới" tiến đến.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi trên một chỗ băng ghế đá phía ngoài khu biệt thự, có mấy con mèo chó cùng hắn đứng một chỗ, tại đầu vai của hắn, còn có một con chim bồ câu đang ục ục kêu.

Vị này là "Liên lạc viên" mới, tính lên nó thì có tất cả sáu con, thay phiên truyền lại tin tức.

Đồng bạn mới hiệu suất cao, để Bạch Tiểu Thăng phục.

Động vật thành tinh thì vô địch.

Giờ phút này, bồ câu số một đang truyền lại một tin tức,

- Phát hiện mục tiêu, thỉnh cầu hành động!

- Hành động đi!

Bạch Tiểu Thăng tuyên bố mệnh lệnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận