Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1147: Nam Đô Ngô gia

Người quản lý của dịch trạm Đại Ngư đã đổ đầy mồ hôi, còn không ngừng gật đầu cúi người, kèm theo vẻ mặt tươi cười.

Người trung niên đầy mỡ trước mắt đang rất tức giận, nước bọt bắn tung toé, và cùng với rất nhiều người trẻ tuổi đứng bên kia, hắn đều biết.

Trên thực tế, những người này ở Nam Đô đều gần như không người không hiểu, không người không biết.

Người trẻ tuổi gọi là Ngô Dương Uy, hắn nổi danh là bởi vì cha hắn chính là Ngô Đại Tôn vô cùng nổi danh!

Ngô Đại Tôn, danh xưng là "đệ nhất nhân trong giới kinh doanh ở Nam Đô’’.

Dưới sự lãnh đạo của ông ta, Ngô gia đã phát triển mạnh mẽ rất nhiều sản nghiệp, danh tiếng như mặt trời giữa trưa, vô cùng nổi danh ở Nam Đô.

Sức ảnh hưởng của Ngô gia thậm chí ảnh hưởng lớn đến nhiều doanh nghiệp xung quanh.

Các thương nhân, công ty lớn nhỏ ở Nam Đô, đều phải nể mặt Ngô Đại Tôn, cũng tương tự, không dám lãnh đạm với vị tiểu Ngô tổng kia.

Mọi người đều biết rõ Ngô Đại Tôn tuổi già mới có con, con trai hắn đúng là chỗ nghịch lân, dù thế nào cũng không để con trai phải chịu chút ủy khuất nào.

Cho nên trong những năm gần đây, thanh danh của Ngô Dương Uy này có thể không hề tốt đẹp. Đi đến đâu đều gà bay chó chạy.

Ăn uống, chơi gái và đánh bạc cũng không kém ai.

Còn gã trung niên béo mập kia là Tổng giám đốc của một công ty thuộc Ngô gia, chỉ cần hắn vừa có thời gian, liền sẽ cùng ở bên cạnh Ngô Dương Uy, đi theo làm tùy tùng hầu hạ, đặc biệt ân cần. Bởi vì đối với người phía dưới rất là uy phong, cũng rất hà khắc. Hắn có biệt danh gọi là Vương Nam Bắc, được người trong công ty gọi là "Không phải thứ gì"!

Thực ra trận tranh chấp này là không cần thiết.

Khu dịch trạm Đại Ngư ở đây cũng coi như rất nổi tiếng, ông chủ lớn ở phía sau có quan hệ không tệ với Ngô Đại Tôn.

Lẽ ra, người quản lý bến tàu này, mặc kệ là nể mặt Ngô gia, hay là xem ở trên mặt mũi ông chủ nhà mình, lại thế nào nghĩ đến tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức buôn bán, cũng quả quyết không dám làm sai yêu cầu của Ngô Dương Uy và Vương Nam Bắc, phải đem khách nhân đặt trước xếp lại phía sau cùng một chiếc thuyền hoa, dành cho thiếu gia của Ngô gia.

Ngô Dương Uy nghĩ rằng điều này đúng là cách làm quá đỗi hiển nhiên.

Vương Nam Bắc nghĩ rằng điều này cũng không cần phải xem xét.

Cho nên, lúc ấy bọn hắn tạm thời quyết định sẽ đến đây, mà không cần hẹn trước.

Trước mắt, sáu bảy cô gái dáng người thướt tha, ăn mặc sexy đang trên đường tới đây, chỉ một lát nữa là tới, đến lúc đó mỹ nữ món ngon, ở trên thuyền hoa, thư giãn trong xuân sắc chính là thời điểm để hưởng thụ, lại thế mà bị một cái bến tàu nho nhỏ quét sạch mất hào hứng.

Ngô Dương Uy và Vương Nam Bắc đều chất chứa bao nhiêu nóng giận.

Ngay lúc này, người quản lý dịch trạm Đại Ngư cũng đổ đầy mồ hôi gáy, thần sắc và tâm thần bất định, không được cho cầu xin tha thứ, nhưng thật khó để nhượng bộ.

Bị Vương Nam Bắc thúc giục, hắn liền nói là ông chủ lớn phân phó giữ lại cho khách nhân.

Nếu như Ngô thiếu vẫn nhất định muốn dùng chiếc thuyền hoa này, vậy phải gọi điện thoại cho ông chủ!

Vị quản lý kia kiến trì như vậy, là bởi vì hắn đã nhìn thấy ông chủ lớn nhà mình gương mặt tươi cười, tự mình dẫn đường cho một nữ nhân trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.

Bên cạnh nữ nhân kia còn mang theo một anh chàng có khuôn mặt rất tuấn tú, xinh đẹp.

Nhìn ông chủ lớn nhà mình mang theo thái độ ân cần như thế, so với Vương Nam Bắc trước mắt chỉ có hơn chứ không kém !

Hắn liền biết rõ rằng, nữ nhân kia có thân phận phi thường!

Phải biết rằng ông chủ lớn của bọn hắn ở trước mặt Ngô Đại Tôn đều là ngồi ngang bằng vai.

Sau đó, hắn còn hỏi thăm dò qua thân phận của vị mỹ nữ kia, lại bị ông chủ lớn to tiếng khiển trách một phen, chỉ nói là hắn phải cẩn thận hầu hạ, không nên hỏi thăm thì ít hỏi thăm đi!

Kể từ đó, người quản lý bến tàu sao dám đem thuyền hoa đẩy đi ra ngoài, dù là đối mặt với thiếu gia của Ngô gia.

Có thể hết lần này tới lần khác Vương Nam Bắc hỏi lý do, hắn cũng không nói ra, chỉ cho phép nhất định bọn họ phải gọi điện thoại cho ông chủ nhà mình.

Vương Nam Bắc nghe thấy vậy thì giận quá thành cười, chỉ thẳng mũi quản lý,



- Tốt, khó chơi, dám không nể mặt Ngô thiếu đúng không? Bảo tôi gọi điện thoại cho ông chủ lớn của các người sao? Tôi cũng không có tư cách này, nào, tự mình nhắc lại yêu cầu của anh với cùng Ngô thiếu đi!

Vừa nói, Vương Nam Bắc dùng tay túm cổ áo đối phương, thô bạo lôi kéo cả người đến trước Ngô Dương Uy.

Bất chợt bị túm áo kéo đi, người quản lý dịch trạm Đại Ngư vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức chật vật không chịu nổi, để cho người ta kéo đi như chó, lại không thể né tránh, bị cổ áo siết chặt, mặt đỏ tía tai, còn không ngừng cầu xin tha thứ.

Vương Nam Bắc không quan tâm, kéo người đi xa đến mười mét, đột nhiên đẩy một cái.

Bước chân người quản lý lảo đảo, vọt tới trước mặt Ngô Dương Uy.

Gương mặt Ngô Dương Uy không biểu tình, không tránh không né.

Hai bên trái phải sớm đã có vệ sĩ nóng lòng muốn thể hiện, bọn họ tiến lên giữ lấy người quản lý kia, khiến cho hắn không thể động đậy.

- Nói với anh không xử lý được đúng không?

Nét mặt Ngô Dương Uy không biểu tình hỏi.

Quản lý nuốt ngụm nước miếng, cố gắng cười làm lành,

- Không phải! Không phải! Ngô thiếu, ngài đừng làm khó dễ tôi, tôi cũng chỉ là một quản lý thông thường mà thôi!

- Mặt mũi của Ngô Dương Uy này không dùng được ở chỗ của anh đúng không?

Ngô Dương Uy lại hỏi, giọng nói không thấy gợn sóng, nhưng thân hình lại thản nhiên bước lên trước một bước tới gần hơn một chút.

Người quản lý kia dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, mồ hôi lấm tấm như mưa.

- Ngô, Ngô thiếu, vị khách nhân kia là ông chủ chúng tôi mang tới, tôi không làm chủ được ạ!

Tên quản lý kia vội vàng nói.

- Bạn của Vương Thúc ư?

Ngô Dương Uy bỗng cảm thấy "Kinh ngạc".

Tên quản lý kia cũng không dám mở miệng thêm.

- Hù dọa tôi đây đúng không? Anh có lá gan chó sao mà dám hù dọa tôi? Lại dám hù dọa tôi!

Ánh mắt Ngô Dương Uy giận dữ, vung tay tát liên tục hai bên má người quản lý.

Đột nhiên trở nên hung hãn kèm theo cái tát rõ mạnh.

Người quản lý kia hoàn toàn không có đề phòng, không ngờ rằng Ngô Dương Uy vốn ương ngạnh bướng bỉnh, lại còn bộ mặt hung ác như thế, một lời không hợp liền ra tay, chính mình cũng không phải người hầu trong nhà bọn họ mà!

Gương mặt người quản lý lập tức sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, cũng bị dọa đến không dám động đậy.

- Bây giờ, nói cho tôi biết, người khách kia có phải bạn của ông chủ nhà anh hay không?

Ngô Dương Uy lắc lắc tay, không vội không chậm cười lạnh hỏi.

- Không được, không phải !

Tên quản lý kia không dám kiên trì.

- Tôi muốn anh nói to hơn một chút!

Ngô Dương Uy hét to lên, lại tát hai cái, tiếng vang thanh thúy vô cùng, cộng thêm bọt máu bắn tung toé, đủ thấy sức lực rất lớn.

Khiến cho cả hai tên vệ sĩ đang giữ người quản lý cũng suýt chút nữa không đứng vững.

Tên quản lý kia gào khóc,

- Không phải ! Không phải !

- Tôi cũng nói không phải mà, ở Nam Đô, cha tôi mới là người bạn lớn nhất của ông chủ các người, ai khác có thể cùng xếp ngang được, anh không tôn kính tôi, vậy tức là không tôn kính cha tôi. Đánh anh cũng quá nhẹ nhàng rồi!

Ngô Dương Uy cười lạnh vỗ vỗ mặt người quản lý.

Ở bên cạnh, Vương Nam Bắc cũng cười lạnh nhìn quản lý một chút.

Thật sự là không có mắt, không biết sống chết !

Tên này, xem như trung thực rồi?

Sau đó, Vương Nam Bắc thoải mái hô to lên một tiếng,

- Mọi người, lên thuyền nào!

Vừa hô xong, bỗng nhiên Vương Nam Bắc nhìn thấy phía đối diện xuất hiện một nhóm người đang đi tới.

Năm người, ba nam và hai nữ.

Hai nữ nhân đi cùng một chỗ, đi ở phía trước, đang vừa nói vừa cười, như là hai chị em.

Mỗi người đều trẻ trung và xinh đẹp !

Hơn nữa trên người khí chất khác nhau, chà chà!

Vương Nam Bắc chính là loại người" tay chơi già đời chốn tình trường ", trong nháy mắt đều bị hấp dẫn nhìn đăm đăm.

Quả thực là cực phẩm vưu vật mà!

Bên cạnh hai nữ nhân kia là một nam nhân, tóc đen mắt đen, chợt nhìn ra vẻ bình thản không có gì lạ, chỉ là trên mặt mang nụ cười, từng bước đi theo sát.

Người hầu không giống như là người hầu, người yêu không giống như là người yêu.

Phía sau anh chàng thư sinh đó còn đi theo một người đàn ông cao lớn, bên cạnh người đàn ông đó là một anh chàng thanh niên da dẻ trắng trẻo, dịu dàng như thiếu nữ.

Đương nhiên, đối với mấy người nam nhân, Vương Nam Bắc chỉ là tùy ý nhìn lướt qua mà thôi.

Ánh mắt của hắn lại rơi xuống trên người hai nữ nhân kia.

Mỹ nữ đẹp mắt, vưu vật loạn tâm.

Quả nhiên, đạo lý này không giả !

Vương Nam Bắc nhìn thấy bọn hắn đi đến bến tàu, lập tức thầm nghĩ, xem ra, hai cô gái kia cũng muốn du lịch hồ ?

- Ông Vương !

Thời điểm Vương Nam Bắc đang si mê, bỗng nhiên một bàn tay vỗ vào sau gáy, cũng may không mạnh lắm.

Vương Nam Bắc không giận không buồn, nhanh chóng nở nụ cười trở lại.

Ai dám động thổ trên đầu thái tuế, nơi đây cũng chỉ có Ngô thiếu.

- Ngô thiếu !

Vương Nam Bắc đưa ánh mắt hỏi thăm.

- Tôi nói, hai cô nàng kia không tệ đâu!

Ngô Dương Uy một tay vân vê cái cằm, nhìn về bên kia bĩu môi, chậc chậc tán thưởng, ánh mắt cũng có chút đăm đăm.

Không hổ là Vương Nam Bắc mình "Dạy dỗ" được "Học sinh tốt", phẩm vị rất cao, mới nhìn lướt qua, vậy thì không nói rõ được. Vương Nam Bắc nghĩ thầm.

- Đúng vậy, đều là cực phẩm, không phải, còn là cực phẩm trong cực phẩm !

Vương Nam Bắc mở miệng,

- So với mấy em gái chúng ta gọi tới, có lẽ còn ngon hơn nhiều. Như một cái trên trời, một cái dưới đất vậy!

Hai người trò chuyện.

Bên kia, người quản lý đang bị mang đi cũng nhìn thấy những người đi đường kia, nhìn thấy một cô gái trong đó, đôi mắt lập tức co rụt lại.

Muốn nói lại thôi.

Ăn mấy cái tát vẫn còn đau đớn.

Chính mình vẫn nên ít lời một chút!

- Ông xem, nếu như tôi qua mời các cô cùng nhau đi chơi với chúng ta, có phải rất vui không?

Ngô Dương Uy bỗng nhiên nói.

- Tốt, đương nhiên rất vui rồi, ngài mời, các cô ấy nhất định nguyện ý !

Vương Nam Bắc trả lời không chút do dự, nói đến mức Ngô Dương Uy nhen nhóm hoa tâm.

- Đi, ông đến mời hai vị mỹ nữ kia!

Ngô Dương Uy có chút vội vã không nhịn nổi,

- Thôi, để biểu hiện thành ý, tôi tự mình đến mời!

Hai người này liếc nhau, nụ cười tràn đầy, như hai con sói rình mồi.

Về ba người nam nhân đi cùng hai cô gái kia?

Hai tên thư sinh gầy gò cùng với một gã cao to nhưng chả lẽ còn dám đối đầu với đại thiếu gia của Ngô gia như hắn?

Ngô Dương Uy nghĩ trong đầu.

Nếu không mở mắt ra thì người quản lý dịch trạm Đại Ngư kia chính là tấm gương cho bọn hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận