Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 157: Khách không mời mà đến



Đưa tiễn Tạ Hữu Tân, Bạch Tiểu Thăng thưởng thức hai cái vòng ngọc kia một chút.

Vòng ngọc màu xanh đậm rực rỡ, toàn bộ trong suốt sáng long lanh, xúc cảm trơn nhẵn tinh tế tỉ mỉ.

Trước đây Bạch Tiểu Thăng, ở trên mạng đã xem qua một đoạn video dùng đáy bình thủy tinh dày màu xanh lá, làm thành vòng tay, "Pha lê phỉ thúy", tên là lấy giả thành thật.

Cái đó, Bạch Tiểu Thăng chưa thấy qua, nhưng mà khi cầm trong tay đồ vật thật, thì biết rõ, cái kia là lừa gạt, nhưng nó cũng chỉ có thể lừa gạt người chưa thấy qua đồ thật mà thôi.

Cảm giác cầm Phỉ thúy, độ cân xứng, vẻ ngoài mỹ cảm, không thể bắt bẻ.

Tạ Hữu Tân thời điểm mang đến, Bạch Tiểu Thăng cũng dùng Hồng Liên kiểm tra một chút, cũng xác định đây là đồ thật không thể nghi ngờ!

Phỉ thúy loại Đế Vương Lục, đủ để làm bảo vật gia truyền, hoặc là. . . Tín vật đính ước.

Hai cái vòng ngọc này, Bạch Tiểu Thăng đã nghĩ kỹ, một cái thì dành thời gian trở về nhà, tặng cho mẹ. Mà một cái khác, nếu như có khả năng,thì đưa cho người nào đó, làm tín vật đính ước!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhìn sang một bên vách tường của nhà trọ, sau bức tường, là phòng Ngụy Tuyết Liên.

Hắn rất ưa thích cô gái này, cũng cho là cô có cảm giác đối với mình, đặc biệt là sau khi đi qua nhà họ Lục.

Nhưng mà, Hắn cũng không biết được, giờ có nên thổ lộ hay không.

Nếu thất bại, có phải ngay cả bạn bè đều không thể làm hay không. . .

Cứ nghĩ đến vấn đề này, luôn luôn tự tin Bạch Tiểu Thăng lại có một chút khẩn trương, thậm chí nhàn nhạt e ngại.

- Mình sợ cái gì!

- Thích thì thổ lộ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

- Mình là tổng giám đốc Tập Đoàn Chấn Bắc tương lai, người cầm lái tập đoàn 2000 tỉ, không lẽ không có chút can đảm này sao. . .

Bạch Tiểu Thăng hít sâu, nghĩ đến lại đợi một chút thời gian, sẽ thổ lộ!

Ổn định tinh thần, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, cầm rương an toàn, cho vào trong két sắt khóa lại.

Toà nhà trọ này cung cấp két sắt, đúng là cấp A1, Bạch Tiểu Thăng dự định ở lại lâu dài, cố ý để bọn Hắn đổi thành cấp B, vì thế tốn thêm một khoản tiền.

Vừa đem đồ vật cất lại khóa kỹ, Bạch Tiểu Thăng cửa phòng bị gõ.

- Ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng chau mày, cất giọng nói.

- Là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh sao!

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói của một người đàn ông xa lạ.

Không lẽ đồ vật vừa đưa đến, đã có trộm?

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng, lập tức lại lắc đầu.

Người Tạ Hữu Tân kia, còn là có chút nguyên tắc, huống hồ nếu là muốn trộm đi, cũng sớm lấy rồi.

Đưa đến, lại tìm người đoạt? Cũng nhất định sẽ không cùng một ngày.

Về phần tin tức để lộ, để bị theo dõi đến. Thì với độ cảnh giác của Tạ Hữu Tân, dáng vẻ tinh như quỷ, có khả năng sao?

Vậy người đến, là ai?

Bạch Tiểu Thăng trong lòng cảnh giác, nhưng không có nghi thần nghi quỷ, có lẽ có khả năng là quản lý tòa nhà.

Nếu như là trộm cắp nhỏ, dựa vào Hồng Liên đưa cho kỹ xảo đánh nhau, Hắn đúng là không sợ.

Bạch Tiểu Thăng thông qua mắt mèo hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua.

Đứng ở cửa có hai người, một người khôi ngô khỏe mạnh, một cái khác thì là một người trung niên mặt chữ quốc tầm mươi năm mươi tuổi, khí vũ bất phàm.

Nếu tới cướp đồ, đều lớn tuổi như vậy, còn đi giày Tây, thì Bạch Tiểu Thăng đúng là không sợ.

Mở cửa, Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ nhìn hai người.

- Các người tìm tôi?

- Cậu là Bạch Tiểu Thăng?

Ở đằng sau người đàn ông cao to, người đàn ông mặt chữ quốc ánh mắt lấp lóe, đánh giá hắn, hỏi.

- Đúng.

- Có thể để cho tôi đi vào nói chuyện sao?

Người đàn ông mặt chữ quốc nhìn người còn lại,

- Anh ở bên ngoài!

Một câu.

Người đàn ông cao lớn kia cung kính đáp ứng, đi ra đứng cạnh bên cửa.

- Vậy thì vào đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng tò mò lai lịch của người này, cho vào.

Về phần vị ngoài cửa kia, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đóng cửa khóa trái lại.

Mà người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, hầu như không có sức uy hiếp gì, với lại từ trên người ông ta, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy một cỗ khí thế, cùng loại với Thượng Văn Thư, Vương Duệ, nhưng càng mạnh hơn một chút.

Bạch Tiểu Thăng đem ông ta mời qua phòng khách ngồi trên ghế sô pha, lại rót cho một chén trà.

Người đàn ông mặt chữ quốc, bình tĩnh nhìn xem Hắn.

Khi Bạch Tiểu Thăng làm xong, Người đàn ông này đối với hắn cười một tiếng nói,

- Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tôn Hướng Đông của tập đoàn Hướng Đông.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Tập đoàn Hướng Đông, Tôn Hướng Đông?

Tập đoàn Hướng Đông, thành phố Thiên Nam giới địa sản chân chính đứng đầu, liên quan đến thi công, vật liệu xây dựng nhiều lĩnh vực, là công ty tư nhân. Tôn Hướng Đông là chủ tịch tập đoàn Hướng Đông. . .

Hồng Liên nhanh chóng sắp xếp tư liệu, truyền vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được, âm thầm hít vào một hơi.

Tập đoàn Hướng Đông cùng Bách Niên Cộng Trúc, là đối thủ nhiều năm.

Tôn Hướng Đông này, nhìn như cùng Thượng Văn Thư là một cấp độ, nhưng kỳ thật so với Thượng Văn Thư lợi hại hơn nhiều lắm, ông ta là tay trắng lập nghiệp, với lại toàn bộ công ty đều là của ông ta, có thể nói liên quan đến phương diện đại sự của công ty, Thượng Văn Thư phải hướng lên trên báo cáo, Tôn Hướng Đông lại hoàn toàn tự chủ chương.

Đây là chênh lệch.

Nhưng mà Tôn Hướng Đông tìm hắn, làm cái gì?

- Không biết được Tôn tổng, tìm tôi có chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Tôn Hướng Đông bình tĩnh nhìn xem Hắn,

- Bạch quản lý là người quản lý hạng mục quan trọng của Bách Niên Cộng Trúc, theo lý mà nói, chúng ta là không tiện tiếp xúc. Tôi tìm cậu, cũng không phải chuyện làm ăn.

Bạch Tiểu Thăng hơi cảm thấy kinh ngạc.

Đã không phải chuyện làm ăn, thì càng không có lý do để gặp nhau.

- Tôi không riêng gì là ông chủ của Hướng Đông, tôi còn là con của Tôn Thiên Lợi, cha của Tôn Diệc Nhiên!

Tôn Hướng Đông cười nói.

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng hiểu.

Đây là, bắt nạt nhỏ, đưa đến già! Không đúng, là bắt nạt già trẻ, đưa đến giữa.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cúi đầu, rót cho mình chén trà, vững vàng nâng trong tay, uống một hớp.

- Cho nên, Tôn tổng lần này tới, là tới cửa hưng sư vấn tội. Là bởi vì tôi ở đổ thạch, thắng con của ông? còn không cho Tôn lão mặt mũi sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Trầm ổn, đại khí, không tự ti, không kiêu căng!

Đây là đánh giá của Tôn Hướng Đông đối với Bạch Tiểu Thăng, Hắn cũng là rất kinh dị.

Người trẻ tuổi này, ổn trọng như vậy, tương lai tất thành đại khí!

Tôn Hướng Đông tự xưng là nhìn người rất chuẩn, tự hỏi tại ở độ tuổi này, xa không đạt được sự bình tĩnh như người trẻ tuổi này.

- Tôi là tới gặp Bạch tiên sinh một lần, xem đến tột cùng là hạng người gì.

Tôn Hướng Đông cười,

- Cá tính khác biệt, tôi có phương pháp đối đãi cũng là khác biệt. Nhưng mà. . . Yêu cầu của tôi chỉ như thế!

-?

- Nói ra thật xấu hổ, nhà họ Tôn chúng tôi ba đời đơn truyền, mỗi một đời đều là nuông chiều từ bé, liền ngay cả tôi, khi còn tuổi trẻ cũng không thể so với Diệc Nhiên tốt hơn mấy. Ai, ai không có trải qua thời trẻ tuổi đây.

Tôn Hướng Đông dáng vẻ nói rõ lí lẽ, để Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn, Hắn thậm chí thở dài một tiếng,

- Làm cha làm mẹ, không dễ.

Đối với câu nói này, Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Cho nên, xin Bạch tiên sinh rộng lòng tha thứ.

Tôn Hướng Đông thành khẩn nói,

- Thông cảm cho nỗi lòng của người làm cha này, đi gặp mặt, vì Diệc Nhiên chịu tội xin lỗi.

Nếu không có một câu cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng thật đúng là tưởng Tôn Hướng Đông hiểu rõ lí lẽ.

Chịu, tội, nói, xin lỗi!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày thật sâu.

- Tôi đến, không phải là thương lượng, mà là thông báo, tốt nhất bây giờ thì có thể mang cậu trở về. Bạch tiên sinh, có thể thông cảm một chút không?

Tôn Hướng Đông ôn tồn lễ độ nói.

Cái nhà này. Mẹ nó có bị bệnh không!

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói.

- Thứ cho tôi không tiễn xa được!

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi đứng dậy, lạnh giọng nói.

- Đây là câu trả lời của cậu sao?

Tôn Hướng Đông cười ôn hòa một tiếng, lập tức, ánh mắt lăng lệ như đao,

- Bạch Tiểu Thăng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận