Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2029: Lại có thêm bạn liên minh (1)

Hàn Hạp tuyệt đối không thể nào ngờ được Bạch Tiểu Thăng lại quen biết với Phó cục trưởng Hầu kia! Không những quen biết, Phó cục trưởng Hầu kia còn đặc biệt tán thưởng anh!

Bản thân mình muốn tính kế nói xấu, không ngờ lại bôi đen chính mình...

Người khác đều chủ động đi qua gặp mặt Phó cục trưởng Hầu, Bạch Tiểu Thăng lại chờ đợi người ta "tới cửa", chênh lệch này mới lớn tới mức nào chứ!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.

Hàn Hạp không phải là kẻ ngốc, tất nhiên đã nhìn ra được cuộc nói chuyện của Phó cục trưởng Hầu kia với Bạch Tiểu Thăng này ở ngay trước mặt mọi người chính là nói cho mọi người biết, ông ta vô cùng tán thưởng, thậm chí tín nhiệm Bạch Tiểu Thăng.

Mặt khác, Phó cục trưởng Hầu biết rõ mình mời ông ta tới để lên tiếng giúp nhưng không nói thêm một câu nào về điều này, vậy có phải phía sau chuyện này đã đại biểu cho ông ta bất mãn đối với Hàn Hạp không?

Hàn Nghiệp Vạn Hạp đang khai thác thị trường ở khu vực phía tây, đúng là có tích cực tham dự nhưng lại cướp giật thị trường, trên phương diện nào đó đúng là có làm hơi quá.

Có phải đây là đang nhắc nhở mình hay không?

Mãi đến khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với ông ta, trong đầu Hàn Hạp vẫn không ngừng suy nghĩ.

Được Bạch Tiểu Thăng "đánh thức", Hàn Hạp lấy lại tinh thần nhìn anh đang mỉm cười nhìn mình, mới chú ý tới người trẻ tuổi này.

Bạch Tiểu Thăng có thể trò chuyện với Phó cục trưởng Hầu về đề tài cao thâm kia, còn được đối phương tán thưởng như vậy. Liệu mình có thể vì cậu ta mà để lại ấn tượng không tốt cho Phó cục trưởng Hầu không...

Hàn Hạp đang nghĩ ngợi, Hàn Tử Trí phía sau ông ta đã nhân cơ hội lên tiếng, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Trò chuyện thì không vội. Dù sao bây giờ Phó cục trưởng Hầu đều biết, ông ấy chắc chắn sẽ không hy vọng trước lúc xuất phát, lại xảy ra nhiễu loạn gì trong đoàn viếng thăm. Vậy anh Bạch, anh có thể suy nghĩ lại chủ trương của mình hay không?

Hàn Tử Trí không có năng lực suy nghĩ nhiều vấn đề như cha hắn, ngược lại cho rằng Hầu Doãn Thành bảo bản thân bọn họ đi giao lưu, điều này cũng có thể mang đến áp lực cho Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi, Phó cục trưởng Hầu kia biểu hiện rất tán thưởng Bạch Tiểu Thăng quả thật làm cho Hàn Tử Trí giật mình. Nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy ông ta làm vậy cũng không có gì lạ.

Dù sao làm lãnh đạo đều là xét việc không nhìn người, việc thưởng thức và phê bình luôn có thể cùng tồn tại.

Đám người đang ngồi không nhịn được nhìn về phía Hàn Tử Trí, sâu trong đôi mắt đều có ý nghĩ riêng.

- A, không vội... Vậy chờ sau này chúng ta lại trò chuyện sau cũng được.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Hàn Tử Trí rồi mỉm cười nói với Hàn Hạp.

Nghe được lời này, Hàn Hạp lập tức biến sắc.

Ông ta mới không chú ý có một lát, thằng con trai nhanh mồm nhanh miệng không cẩn thận lại ra một nước cờ xấu cho ông ta như vậy.

- Không, không, ngài Bạch, chúng ta vẫn nên nói luôn bây giờ đi. Cứ theo lời ngài nói cũng được! Tôi đồng ý với cách giải quyết kia của ngài!

Hàn Hạp sốt ruột nói.

- Cha!

Hàn Tử Trí kinh ngạc nhìn cha mình.

Sao cha mình có thể đồng ý với những yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng được chứ? Làm vậy sẽ khiến cho nhà bọn họ không được lợi mà còn có thể bị thiệt đấy.

- Con câm miệng lại cho cha!

Hàn Hạp nhíu mày và ngoái đầu nhìn lại, quát khẽ:

- Đồ không nên thân, đừng ở đây nói bậy nói bạ nữa! Con quay về cho cha!

Hàn Tử Trí bị dọa cho giật mình, cũng không biết vì sao cha mình lại nổi giận với mình ở ngay trước mặt mọi người như vậy.

- Cha bảo con quay... quay về ạ?

Hàn Tử Trí nuốt nước bọt.

Hàn Hạp vừa vội vàng đẩy hắn và quát một tiếng:

- Con quay về phòng của mình đi. Bữa tối cũng không cần phải ăn nữa!

Bây giờ, Hàn Hạp thật sự cảm thấy hối hận khi dẫn theo Hàn Tử Trí tới đây.

Đứa con trai này đúng là thành công không đủ, thất bại có thừa. Lẽ nào nó không nhìn ra được tình hình bây giờ đã thay đổi lớn tới mức nào sao?

Bây giờ Hàn Hạp thật sự hối hận, hối hận vì mình rèn luyện Hàn Tử Trí không đủ, cho rằng để cho con trai tự kinh doanh xí nghiệp của riêng mình, mình làm cha đứng ở phía sau thúc đẩy, dẫn dắt con trai thành công, xây dựng đủ lòng tự tin cho con trai chính là khởi đầu của cuộc đời thương nghiệp.

Nhưng bây giờ xem ra tầm mắt mới là quan trọng nhất!

Mà bây giờ ngay cả năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt cơ bản nhất mà Hàn Tử Trí cũng không có...

Hàn Hạp có chút hối hận về cách bồi dưỡng con trai của mình.

Dù sao ông ta cũng chỉ có một đứa con trai như thế, dù sao lần đầu tiên làm cha nên ông ta cưng chiều nhiều, kinh nghiệm chưa đủ...

Hàn Tử Trí bị cha mình trách mắng ngay trước mặt nhiều người như vậy thì cảm giác mất hết thể diện, lập tức thấy xấu hổ và giận dữ nhưng vẫn không phục lắm, cố chấp không lên tiếng cũng không thực hiện, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Bạch, ngài không cần nghe thằng con hư của tôi ở đây sủa loạn, chúng ta nói tiếp đi!

Hàn Hạp xoay mặt lại và vội vàng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Không phải đâu. Tôi cảm thấy con trai ông sủa... Nói rất đúng, vào lúc này chúng ta quả thật không có tiện nói chuyện đâu.

Bạch Tiểu Thăng tương đối quyết đoán, từ chối tiếp tục nói chuyện cùng với Hàn Hạp.

- Đúng vậy, bây giờ Phó cục trưởng Hầu cũng đã tới, bữa tiệc tối sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta không thích hợp để trò chuyện những đề tài riêng tư nữa.

- Đúng vậy. Lát nữa sẽ có rất nhiều lãnh đạo qua đây. Nếu bọn họ thấy chúng ta mở cuộc họp nhỏ ở đây, vậy tóm lại cũng không thể nào nói nổi đâu.

- Đúng thế, vừa rồi có nhiều thời gian không nói chuyện, bây giờ thời cơ cũng đã qua, chờ về sau có thời gian lại trò chuyện đi.

- Điều này đã chứng tỏ rõ ràng thời cơ không đợi người đâu..

Lục Vân và Giả Thành Sơn dẫn đầu, những người bên bàn này đều lên tiếng, trong ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Hạp cũng có vẻ trêu tức và châm chọc.

Hàn Hạp thấy mình ở đây biến thành "người cô đơn", Bạch Tiểu Thăng không chỉ được Phó cục trưởng Hầu coi trọng, ngay cả một đám ông trùm trong giới kinh doanh ngang hàng với mình ngồi đây cũng tức giận với mình, trước đây mình cũng không biết cậu ta lại có mạng lưới quan hệ lớn tới mức như vậy.

Giờ phút này, ấn tượng của Hàn Hạp đối với Bạch Tiểu Thăng đã nhanh chóng đảo ngược.

Trong lúc vô ý, Hàn Hạp không ngờ lại nhìn thấy Hàn Tử Trí đang trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, lập tức cảm giác đầu cũng đau, cảm thấy thằng con trai duy nhất của mình đúng là một kẻ gây họa, sao trước đây mình lại không ý thức được điều này chứ?

Hàn Hạp thật muốn lại mắng cho con trai của mình một trận. Nhưng ông ta nghĩ mình liên tục dạy bảo con trai ở trước mặt nhiều ông trùm giới kinh doanh có thân phận và địa vị không kém mình như vậy, thật sự quá mất mặt.

Nhân lúc mọi người đang nói chuyện, Hàn Hạp vội vàng nói với Hàn Tử Trí:

- Con… cắn chặt răng lại!

Đột nhiên nghe cha mình nói như vậy, Hàn Tử Trí còn cảm thấy ngạc nhiên, không biết vì sao cha mình lại bảo mình “cắn chặt răng” chứ?

Sau đó, Hàn Tử Trí lại cảm giác cha mình thò tay tới thắt lưng của mình, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa nhéo lấy một miếng thịt...

Vẻ mặt Hàn Tử Trí từ lo sợ không yên trở nên khiếp sợ, đây hình như… là “gia pháp” khi mình còn bé đấy!

Nhớ năm đó, khi Hàn Tử Trí còn nhỏ cũng là kẻ bị người ghét chó chê, coi trời bằng vung, không chịu nghe theo, Hàn Hạp dùng gậy vẫn không trị được mới "Nghiên cứu" ra một loại "gia pháp" như vậy.

Không cho Hàn Tử Trí kịp ngẫm nghĩ nhiều, tay của Hàn Hạp đã nắm lấy miếng thịt bên thắt lưng của hắn và cứng rắn xoay tròn chín mươi độ!

Điều này thật sự có thể nói là một lần cũng không nhẹ...

Sau khi bị cha mình vừa xoay vừa kéo vừa cấu, Hàn Tử Trí lại cảm giác bên thắt lưng truyền đến cảm giác đau đớn. Trong nháy mắt, hắn cũng muốn phát ra một tiếng kêu thê thảm giống như "lợn bị chọc tiết vậy".

Nhưng kinh nghiệm khi còn bé đã nói cho hắn biết, mình càng kêu lớn thì rắc rối lại càng lớn, nói không chừng còn bị thêm một lần nữa đấy...

Mặt khác, trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Tử Trí cũng muốn giữ lại mặt mũi...

Hàn Tử Trí cũng đủ ngoan độc, trong nháy mắt hít sâu và cắn chặt hàm răng, quai hàm nổi gân xanh, cứng rắn nuốt xuống cơn đau này.

Nhưng trên trán hắn đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu rồi.

- Con xem con kìa, hôm qua cảm lạnh, hôm nay sốt tới mức ra nhiều mồ hôi như vậy, bây giờ còn luôn miệng nói lời mê sảng. Con nhanh đi về nghỉ ngơi đi!

Trước mặt mọi người, Hàn Hạp tỏ ra quan tâm nhưng ánh mắt nhìn Hàn Tử Trí lại rất nghiêm khắc, hấp tấp nói nhỏ:

- Con còn không đi mau đi!

Lúc này, Hàn Tử Trí không dám tiếp tục ở lại nữa, đành kéo cơ mặt nhìn về phía mọi người cố nặn ra một nụ cười, sau đó hốt hoảng rời đi, ngay cả tư thế đi cũng có phần không được tự nhiên.

Nhìn theo bóng lưng Hàn Tử Trí rời đi, Hàn Hạp xem như thở phào nhẹ nhõm.

Không có kẻ chuyên gây họa này ở bên cạnh, mình có thể nói chuyện tiếp với Bạch Tiểu Thăng rồi.

Trên mặt Hàn Hạp tươi cười, lại đưa ra yêu cầu muốn tiến hành trao đổi với Bạch Tiểu Thăng, nhưng anh đã quyết tâm không nói chuyện vào lúc này, lại thêm mọi người xung quanh mồm năm miệng mười nói vào, Hàn Hạp cũng không có cách nào kéo "vấn đề chính" lại nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận