Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 152: Hắn nên nhận quả báo này



Hàn Sơ Ảnh chạy tới, cô đang ôm một khối Băng Chủng Lục Đế Vương.

Khối đá này so với khối cô vừa bán đi còn lớn hơn rất nhiều.

Định giá nhất định sẽ không thấp hơn 1 triệu 300 ngàn!

Đương nhiên, cái giá này không thể so được với khối Phỉ thúy Đế Vương Lục rộng bằng bàn tay đang ở trong tay của Bạch Tiểu Thăng.

Lông mày Tôn Thiên Lợi nhíu lại, chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tôn Diệc Nhiên cùng người ta tay không đổ thạch, vậy mà lại bại!

Thằng nhãi ở trước mặt này, vậy mà đổ thạch lại cược ra được chủng loại phỉ thúy này!

Bạch Tiểu Thăng từ chỗ nào lại học được loại bản sự này!

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong lòng Tôn Thiên Lợi. Ông ta nhìn qua bên kia thấy vẻ mặt đần độn, mờ mịt luống cuống của Tôn Diệc Nhiên rất là đau lòng.

Đổ thạch cũng tốt, bất luận làm cái gì cũng được, đều cần có sự tự tin. Đây cũng là một yếu tố trợ giúp rất lớn.

Từ lúc Tôn Diệc Nhiên ra đời đã có gia tộc ủng hộ, làm mọi việc đều thuận buồn xuôi gió, tuổi còn trẻ đã làm tới "Nhiên Gia", căn bản là không có chịu qua cái đả kích gì. Bây giờ lại liên tiếp thất bại, đả kích này thực sự quá lớn.

Tôn Thiên Lợi mắt lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị một lát sẽ cùng hắn "Nói chuyện thật tốt " .

Các ông chủ ở bốn phía sớm đã kìm nén không được.

Tạ Hữu Tân vẫn như cũ lên tiếng trước.

- Vị tiểu huynh đệ này, khối ngọc này liệu cậu có bán không, bán cho tôi nhé tôi sẽ ra giá cao...

- Tôi sẽ ra giá cao hơn ông ta.

Ông chủ Chu cũng không chịu thua kém ra giá.

- Ta cũng trả cao hơn.

- Chúng tôi cũng thế.

Vừa có người mở miệng liền có một nhóm người nháo nhào vây quanh Bạch Tiểu Thăng.

- Làm gì thế các người muốn cướp sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Cướp, đương nhiên là không ai dám cướp rồi!

Chỉ bất quá là từng ánh mắt tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm vào tấm vải nhung màu đỏ trong ngực Bạch Tiểu Thăng, giống như là sói đói gặp thịt.

- Cái này không nên vội, mọi người ai trả giá cao sẽ được.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Băng Chủng Lục Đế Vương trong tay Hàn Sơ Ảnh bĩu môi nói.

Giờ phút này, Hàn Sơ Ảnh rất hưng phấn, gương mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng mang theo vài phần sùng bái, mấy phần nhu thuận.

Cô không ngần ngại chút nào làm người mẫu, cầm ngọc thạch đi dạo trước đám đông cho mọi người xem.

Đây là một khối nguyên liệu tốt nhất!

Mặc dù không có sự kinh diễm như khối pha lê kia, nhưng nó cũng là cực phẩm!

- Tôi ra 1 triệu 300 ngàn!

- Tôi ra 1 triệu 320 ngàn!

- Tôi 1 triệu 350 ngàn!

Giá càng ngày càng tăng cao, mọi người vây xem đều có cảm giác buồn cười, chỗ đổ thạch hiện giờ đã trở thành chỗ bán đấu giá rồi sao.

Cuối cùng, khối nguyên liệu đó được ông chủ Chu mua với giá 1 triệu 550 ngàn!

Bạch Tiểu Thăng đem thẻ ngân hàng của mình giao cho Hàn Sơ Ảnh, để cô đi làm thay.

Hàn Sơ Ảnh đạt được lợi ích to lớn từ Bạch Tiểu Thăng, hiện tại tâm tình rất vui vẻ, không nói hai lời cùng nhân viên của ông chủ Chu đi làm giấy tờ.

Ông chủ Chu vẫn đứng đó không chịu đi. Đi thế nào được chứ trong tay của Bạch Tiểu Thăng còn có một đại bảo bối!

- Tốt, tôi biết rõ mọi người, rất muốn khối ngọc trong tay tôi.

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.

- Nhưng mà tôi không bán.

Thần sắc của hắn kiên quyết, bộ dáng không muốn nói nhiều.

Các ông chủ vây quanh lập tức thất vọng.

- Nhưng mà!

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Tôi muốn một cửa hàng có thực lực tìm giúp tôi một vị đại sư đem khối ngọc này gia công thành đồ trang sức, vòng ngọc, mặt dây chuyền. Nếu gia công tốt tôi chỉ lấy một vòng tay, hai cái mặt dây chuyền, những cái còn lại xem như là phí gia công và công mọi người giúp đỡ. Mọi người có ai muốn hợp tác không?

Khi Bạch Tiểu Thăng ôm ngọc trong tay, cũng đã sớm hỏi qua Hồng Liên.

Thông qua Hồng Liên tính toán, nếu đại sư có tài năng thì có thể làm được một cái vòng tay, còn dư lại nguyên liệu có thể làm thêm 5, 6 món trang sức nhỏ, vì thế hắn chọn thêm một mặt dây chuyền còn thừa mấy món sẽ trả công cho mọi người.

Đây là chủng loại phỉ thúy Đế Vương Lục, nếu làm ra loại trang sức tinh xảo thì giá thành sẽ rất cao!

Các chủ cửa hàng ngọc thạch lập lức tỉnh táo lại tranh nhau nhận phần việc này.

- Mọi người bình tĩnh, từng người hãy nói tên cửa hàng của mình?

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.

Tám, chín ông chủ cửa hàng báo tên lên, Bạch Tiểu Thăng để cho Hồng Liên chọn lọc.

Chọn những cửa hàng có danh tiếng tốt nhất, có ít tin đồn bất lợi nhất cũng phải có công nghệ gia công tốt nhất.

Sau một hồi chọn lọc cuối cùng cửa hàng của Tạ Hữu Tân vậy mà được chọn.

Ông chủ Tạ này, là một gian thương láu cá, vậy mà danh tiếng cửa hàng lại tốt đến vậy. Còn vì việc từng trả lại tiền cho du khách bỏ quên mà nhận được giấy khen thưởng.

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn nhưng sau đó cũng tương đối hài lòng.

- Anh Bạch, Chị Mẫn làm về pháp luật hay là để cô giúp anh xử lý chuyện này nhé.

Trương Mẫn nảy giờ một mực đứng bên cạnh xem nào nhiệt bỗng nhiên cất giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn cô một cái, cười gật đầu.

Mẫn tỷ ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, có kinh ngạc cũng có khâm phục.

- Cậu cứ yên tâm tôi làm việc rất chuyên nghiệp.

Nói xong Mẫn tỷ mang theo ngọc thạch, cùng Tạ Hữu Tân vội vàng rời đi.

Các ông chủ không được chọn tiếc nuối cũng chậm rãi rời đi.

Đứng ở bên ngoài nảy giờ, Tôn Diệc Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, nhìn đến muốn rách cả mí mắt, hai tay siết chặt thành quả đấm các khớp xương trắng bệch, móng tay đâm vào trong thịt, như có thâm cừu đại hận!

Đường đường là Nhiên Gia.

Bây giờ lại như là một người qua đường, mọi người đều không để ý tới hắn. Một số người còn nhìn hắn rồi nhỏ giọng bàn tán. Tuy không nghe được nhưng hắn có cảm giác là họ đang nói xấu mình. Nói hắn thất bại như thế nào, chế giễu hắn bất lực!

Là người đàn ông này đã đem sự sỉ nhục này đến cho mình.

- Nhiên Gia, cậu không nên quá để trong lòng, bất quá chỉ là tên thằng nhãi kia nhất thời gặp vận may thôi.

Trương Tiểu Thu có chút lúng túng an ủi.

Nhưng mà ngay chính bản thân của hắn cũng cảm thấy lấy cái lý do này rất khô cằn không có sức thuyết phục chút nào.

- Hừ, chỉ là một tên thằng nhãi không biết sống chết, không biết rõ gia thế của Nhiên Gia, nếu như chú Tôn lên tiếng, thì ở Thiên Nam Hắn sẽ không còn chỗ đứng nữa.

Trần Tuyết tức giận nói.

- Đủ rồi!

Tôn Diệc Nhiên bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, những âm thanh trầm thấp trong cổ họng thoát ra rất dọa người.

Trương Tiểu Thu, Trần Tuyết lập tức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

Ở bên kia.

Tôn Thiên Lợi đứng thẳng người, đi thẳng về phía Bạch Tiểu Thăng. Ông ta tựa hồ muốn qua bắt chuyện, những ông chủ kia thấy thế lập tức đi ra xa. Còn kêu nhân viên công tác khuyên những người đang đứng xem náo nhiệt lui đi.

Sau đó mọi người tản ra hết chỉ còn lại một gìa một trẻ.

- Tiểu tử, cậu được lắm, đổ thạch rất có bổn sự.

Tôn Thiên Lợi mỉm cười nói.

- Ngài quá khen.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hắn rất rõ, lão già này chân chính muốn nói là cái gì.

- Những điều này trong mắt ngài đều không tính là gì, chỉ là vận khí của tôi có chút tốt thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Với lại, ngài cố ý tới đây cũng không phải chỉ để nói với tôi những câu này chứ.

Tôn Thiên Lợi mỉm cười gật đầu.

- Tôi có đam mê về đồ cổ cùng ngọc thạch, cháu của tôi cũng có cái đam mê này. Nhưng cha của nó lại không thích chơi mấy cái này. Cha của nó là một thương gia tại giới kinh doanh trong tỉnh Thiên Nam này cũng có chút danh tiếng. Tôi sẽ cho cậu một cơ hội to lớn cậu có muốn không?

Cơ hội to lớn sao nói hay lắm!

Nguyên cái gia đình này đều có ngạo khí trời sinh sao?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

- Thật không biết tôi dùng cái gì để có thể đổi lại được cơ hội to lớn từ trong miệng ngài đây? Có phải là ngài muốn tôi trước mặt mọi người hướng Tôn thiếu gia nhận thua?

- Làm như vậy không phải quá giả tạo sao?

Tôn Thiên Lợi lắc đầu, hạ giọng nói.

- Tôi muốn cậu nói những chuyện xảy ra hôm nay đều là do cậu đã thông đồng từ trước. Chỉ là trò chơi của những người trẻ tuổi không ảnh hưởng đến toàn cục. Khối pha lê kia cũng là do cậu đã sớm chuẩn bị!

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha.

Tôn Thiên Lợi nhíu mày.

- Ông lão, yêu chiều cháu thì cũng nên có chừng mực! Nếu người thua là tôi, đoán chừng các người sẽ chỉ cười tôi nói tôi không biết lượng sức mình. Các người sẽ đồng tình với tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Sau này mọi chuyện đều phải tự mình đảm đương. Dù sao trên thế giới này không phải bất cứ điều gì ông cũng có thể thay hắn giải quyết. cho nên --

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

- Hắn nên nhận quả báo này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận