Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1645: Đây tính là... trừng phạt gì chứ?

Mặc Thành Cự cầm đơn thuốc do Bạch Tiểu Thăng viết rồi rời đi, trong tiểu viện này chỉ còn lại ba người Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, ngày mai chúng ta phải đi tới chỗ của ngài Thành Cự khảo sát sao? Không tranh thủ quay về à?

Lúc này, trong nhà có rất nhiều việc phải làm, cũng bởi vì núi lỡ chặng mất đường đi, cho nên bọn họ mới tạm thời tới nhà họ Mặc làm khách mà thôi.

- Tôi thấy, Tiểu Thăng là có mưu đồ khác.

Lôi Nghênh hạ thấp giọng, mỉm cười và nói.

Có mưu đồ khác?

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn Lôi Nghênh, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nhà họ Mặc này là thế gia trung y, chẳng lẽ anh Tiểu Thăng của cô còn muốn người hợp tác để mở phòng khám à?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cầm chén trà lên uống một hớp, khẽ nói:

- Sau khi bên phía Rhine nghiên cứu ra thành quả, chắc chắn cần phải thành lập công ty, tiền thì anh không thiếu, chỉ có thiếu duy nhất một người đủ mạnh mẽ, cũng hiểu công việc làm giám đốc! Lúc này không phải đã có sẵn rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa nói ra lời này, Lâm Vi Vi sửng sốt, ngay cả Lôi Nghênh cũng thoáng ngẩn người.

Ban đầu Lôi Nghênh còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng muốn khảo sát công ty của Mặc Thành Cự để lấy kinh nghiệm.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng càng độc ác hơn, lại muốn đào đi Mặc Thành Cự!

Sợ rằng Mặc Thành Cự cũng không ngờ được...

Tôi xem cậu là bạn, cậu lại muốn thuê tôi...

- Nhưng làm vậy có được không, đây chính là bảo ngài Mặc Thành Cự vượt biển chạy đến nơi đất khách quê người đấy.

Lâm Vi Vi không nhịn được có chút lo lắng nói.

Cô sợ Mặc Thành Cự không nỡ rời khỏi nước.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Vừa rồi trong lúc nói chuyện, thật ra tôi đã thăm dò qua, Mặc Thành Cự không có ý kiến gì về chuyện ra nước ngoài sống lâu dài. Còn nữa, chờ bên kia ổn định, anh ấy vẫn có thể trở về nước, chúng ta quản lý bộ xây ở trong nước, làm cho Châu u bên kia thành phần bộ, không phải rất tốt sao? Hơn nữa, đến bây giờ Mặc Thành Cự còn chưa lập gia đình, một mình cũng thuận tiện. Hai người không nghe được sao? Anh ta thậm chí ngay cả bạn gái còn chưa có đâu. Về điểm này, anh ta còn kém hơn cả Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng vừa trêu chọc, làm cho Lâm Vi Vi nhìn về phía Lôi Nghênh cười xấu xa, vẻ mặt Lôi Nghênh hiếm khi ửng đỏ.

Sau khi anh ta và Tử Nguyệt để lại cách thức liên lạc, lúc ngồi trên tàu đều trò chuyện, thỉnh thoảng còn len lén cười ngây ngô.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đều nhìn thấy cả đấy.

- Nói chung, ngày mai đi xem thử! Anh cảm thấy rất hứng thú muốn biết Mặc Thành Cự rốt cuộc có bản lĩnh lớn tới mức nào, quản lý công ty thế nào!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lóe sáng, lẩm bẩm nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, cũng gật đầu.

Bên kia, ở chỗ Mặc Hải Xuyên, mấy con cháu nhà họ Mặc đều có mặt.

Vẻ mặt Mặc Thành Viên tái xanh, ủ rũ.

Hai mắt vợ Mặc Thành Viên đẫm lệ, khẽ nức nở.

Sau khi trở về, Mặc Hải Xuyên lập tức gọi bọn họ tới, còn ở ngay trước mặt bọn họ gọi đầu bếp nhà họ Mặc tới, nghiêm khắc hỏi.

Đầu bếp nhà họ Mặc cũng là học trò của Mặc Hải Xuyên, đương nhiên không dám giấu, liền nói thẳng ra chuyện Mặc Tử Quân bảo làm thêm dược thiện.

- Chuyện này dừng ở đây, các người không được bàn luận, không được nhiều lời nữa, còn phải quản nghiêm các viện, đồng thời nhớ lấy bài học này!

Mặc Hải Xuyên trừng mắt với mấy người con trai, con dâu, còn nhìn về phía vợ chồng Mặc Thành Viên quát:

- Tháng này cấm túc Mặc Tử Quân, chép một trăm lần gia huấn cho tôi! Nửa năm này không được đi tới phòng khám! Nếu có lần sau, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện chọn người thừa kế!

Ông cụ nhà họ Mặc giận thật rồi.

Vợ chồng Mặc Thành Viên vốn không cam lòng, buồn bực tức tối, lập tức ủ rũ.

Nhưng Mặc Thành Viên cuối cùng vẫn thương xót con trai, không nhịn được mà cầu xin:

- Cha, Tử Quân dù sao cũng là cháu trai của ngài, lúc này ăn nhiều dược thiện tương khắc như vậy, sau này nhất định sẽ bị bệnh nặng một trận, cho dù con ép cho cháu nôn ra được một ít, nhưng đã có phản ứng, ngài cũng không thể không quan tâm được.

Vợ Mặc Thành Viên cũng khóc thút thít.

- Đáng đời!

Mặc Hải Xuyên nhíu mày mắng, nhưng vẫn giơ tay chỉ một người phục vụ nói:

- Đi, lấy giấy bút tới đây.

Mặc Tử Quân dù sao cũng là cháu mình, Mặc Hải Xuyên cũng không thể để cho hắn mắc bệnh được.

Lúc này vợ chồng Mặc Thành Viên mới an tâm một chút.

Trong lúc này, Mặc Hải Xuyên nhíu mày suy nghĩ xem nên dùng đơn thuốc nào giúp đỡ Mặc Tử Quân hóa giải.

Đúng lúc này thì Mặc Thành Cự đi đến.

Vừa nhìn thấy anh ta, vẻ mặt vợ chồng Mặc Thành Viên lập tức trở nên khó coi, ánh mắt cũng rất khó chịu.

Mặc Tử Quân làm không đúng, nhưng dù sao chú cũng là chú tư của nó, sao có thể làm ác như vậy!

Trong lòng vợ chồng Mặc Thành Viên tức giận nhưng không dám làm loạn trước mặt ông cụ Mặc Hải Xuyên.

- Ồ, mọi người đều ở đây à?

Mặc Thành Cự cười ha hả và nói với mọi người.

Ngoại trừ vợ chồng Mặc Thành Viên, những người khác đều gật đầu, xem như là chào hỏi.

Người em trai này có một bộ "xương cứng", ngay cả ông cụ cũng phải đau đầu đấy.

- Mặc Thành Cự à, con cũng thật có bản lĩnh, dám ra oai ngay cả trước mặt cha! Không tệ, không tệ, cha thấy cái nhà này sắp không chứa nổi con nữa rồi!

Mặc Hải Xuyên hừ lạnh nói.

Thường ngày, Mặc Thành Cự chắc chắn phải sẽ láu cá một hồi, nhưng hôm nay anh ta rõ ràng khác hẳn, chỉ toét miệng cười, hoàn toàn không để ý tới lời ông cụ tức giận nói mình.

- Con còn cười được!

Mặc Hải Xuyên không vui.

Thật ra ông cũng có phần giận Mặc Thành Cự.

Mặc Tử Quân này dù sao cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Mặc, là người được chọn làm gia chủ sau này, có sai thì để ông mắng nó ở trước mặt mọi người là được, không nói Mặc Thành Cự vượt quá bổn phận, còn ép Mặc Tử Quân ăn ba đĩa dược thiện lớn!

Chung quy đó cũng là cháu trai ruột, ông cụ chắc chắn vẫn đau lòng.

Thấy Mặc Thành Cự như vậy, ông cụ nhà họ Mặc muốn lên tiếng trách mắng.

- Cháu trai Tử Quân không sao chứ? Con cũng thật sự quan tâm tới nó, bởi vậy, con còn xin đơn thuốc, cha, cha xem đi.

Mặc Thành Cự mỉm cười và nói, cầm đơn thuốc Bạch Tiểu Thăng cho, đưa về phía Mặc Hải Xuyên.

- Lão tứ, Tử Quân đã như vậy, chú còn hồ đồ! Cha lập tức sẽ nghĩ ra đơn thuốc, chú còn ồn ào cái gì, chú hiểu trung y sao?

Mặc Thành Viên cuối cùng chịu hết nổi rồi, tức giận nói.

- Chú tư, chẳng lẽ chú còn muốn hại cháu trai chú sao?

Vợ Mặc Thành Viên cũng tức giận nói.

Mặc Thành Cự cười ha hả không trả lời.

Mặc Hải Xuyên nghi ngờ nhận lấy đơn thuốc dó Mặc Thành Cự đưa tới, vừa nhìn thấy chữ phía trên, mắt ông lập tức sáng ngời, không nhịn được nói:

- Chữ đẹp!

Mặc Hải Xuyên nói một câu, ngoại trừ Mặc Thành Cự, mấy con trai, con dâu còn lại đều đồng loạt sửng sốt.

Mặc Hải Xuyên cũng cảm thấy mình nói sai, lúc này ho khan một tiếng, nghiêm túc xem đơn thuốc kia.

Đầu tiên Mặc Hải Xuyên nhíu mày, ngay sau đó là kinh ngạc, tiếp theo gật đầu liên tục.

Nhìn phản ứng của ông cụ, mấy con trai con dâu đều không ngừng kinh ngạc.

Mặc Thành Cự lại không nhịn được cười.

Xem ra, Bạch Tiểu Thăng thật sự có bản lĩnh!

Mặc Thành Cự an tâm.

- Đây là do người trẻ tuổi họ Bạch kia viết ra sao?!

Mặc Hải Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi.

- Ngài cảm thấy có dùng được không?

Mặc Thành Cự cười dài hỏi.

Mặc Hải Xuyên dứt khoát gật đầu:

- Cứ theo cái này đi!

Ba cặp vợ chồng Mặc Thành Phương, Mặc Thành Viên, Mặc Thành Quy đều kinh ngạc vô cùng.

Ông cụ biểu hiện kiên quyết chắc chắn như thế, chẳng lẽ đơn thuốc của người trẻ tuổi họ Bạch kia tốt như vậy sao?

- Cha, có thể cho con xem thử không?

Mặc Thành Viên không nhịn được nói.

Thương con sốt ruột, ông ta vẫn muốn tự mình xem.

Mặc Hải Xuyên đưa qua, Mặc Thành Viên giơ tay muốn nhận.

- Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn!

Mặc Hải Xuyên quát.

Mặc Thành Viên lập tức đổi thành hai tay.

Cầm đơn thuốc, Mặc Thành Viên nhanh chóng xem lướt qua, Mặc Thành Phương, Mặc Thành Quy cũng ghé đầu qua xem, mặc dù trình độ trung y của bọn họ thua kém ông cụ, nhưng cũng biết dược tính của các loại thuốc Đông y. Bọn họ càng xem càng cảm thấy đơn thuốc này thích hợp.

- Con lập tức đi bốc thuốc!

Mặc Thành Viên không chờ được, muốn đi luôn.

Vợ ông ta cũng muốn đuổi theo.

- Đứng lại!

Mặc Hải Xuyên quát:

- Chép lại, để đơn thuốc ban đầu lại đây!

Ông cụ rất để bụng với đơn thuốc này đấy.

Mặc Thành Cự cười:

- Như vậy, tất cả đều vui rồi, con đi đây.

- Con tính đi đâu hả?!

Mặc Hải Xuyên trừng mắt:

- Lão tứ, cha còn chưa hỏi tội con đâu!

Ông cụ nhà họ Mặc thưởng phạt phân minh, Mặc Thành Cự ở trước mặt mọi người dạy dỗ cháu đích tôn nhà họ Mặc, vượt quá bối phận, cũng phải bị truy cứu trách nhiệm.

Ánh mắt vợ chồng Mặc Thành Viên lập tức hả giận.

Vẻ mặt Mặc Thành Cự bất lực:

- Vậy cha nói xem sẽ phạt con thế nào.

Vẻ mặt ông cụ nhà họ Mặc rất nghiêm túc, ở trước mặt mọi người nói ra trừng phạt đối với anh ta:

- Con đi xin thằng nhóc họ Bạch, nhờ cậu ta chép gia huấn cho nhà chúng ta.

Lời này trực tiếp làm cho vợ chồng Mặc Thành Viên sửng sốt.

Bọn họ còn tưởng rằng là phạt lão tứ theo gia huấn trong nhà.

Thế nào lại bảo hắn đi xin chữ?

Vẻ mặt Mặc Thành Cự còn khó xử, vỗ đùi:

- Được rồi, phạt này, con nhận.

Đây tính là... trừng phạt gì chứ!

Tâm trạng của vợ chồng Mặc Thành Viên càng thêm bức bối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận