Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1095: Vô đề



Đại sự vụ quan thuộc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc!

Cái chức vụ này, sẽ khiến cho người không biết phải rung động, còn người biết sẽ có cảm giác xúc động như gặp được người một nhà.

Nhìn cái thứ vừa xuất hiện kia, hai mắt Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch trợn tròn xoe.

Sau khi kinh hô, bọn họ đều nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt không thể tin, nhìn cái kia huy chương, rung động im ắng.

Bạch Tiểu Thăng, lại là đại sự vụ quan !

Chuyện này xảy ra khi nào ?

Lẽ ra, lấy thân phận người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực như Thượng Văn Thư thì làm gì mà không biết được tin tức của đại sự vụ quan tân nhiệm chứ!

Nhưng trên thực tế, hắn hết lần này đến lần khác đều không biết rõ!

Trong này có rất nhiều nguyên nhân.

Trong mạng nội bộ của Tập đoàn, khi nhân sự được bổ nhiệm hoặc bãi miễn đều được công bố trên đó trước và treo tin trong vòng bảy ngày.

Đáng tiếc người thường dùng mạng nội bộ, đều là những người ngồi ở trong văn phòng, mắt thả thiên hạ, sự vụ quan lòng đang ở ngoài ngàn dặm.

Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực còn phải quản lý các công ty, xí nghiệp lớn nhỏ trong một tỉnh thuộc khu vực của mình. Có những vấn đề mà làm như thế nào cũng không thể nào giải quyết được hết.

Rất nhiều người thậm chí cũng sẽ không quá lưu ý đến tin tức trong mạng nội bộ.

Dù sao những việc mà cần bọn họ làm, tự nhiên sẽ có người thông báo.

Trong những người này rất nhiều người cũng không nắm bắt được tin tức. Kỳ thực những người giống như Thượng Văn Thư cũng không ít.

Muốn bối cảnh không có bối cảnh, người mà toàn bộ nhờ thời cơ, thời vận để thượng vị.

Vĩnh viễn là người cực khổ nhất, bận rộn nhất.

Bọn hắn không dám có một tơ một hào lười biếng, không dám có một phút nghỉ ngơi.

Nhất là gần nửa năm nay, tổng bộ còn có an bài người để khảo sát các hoạt động của những người phụ trách khu vực. Còn nghe đồn là sẽ có một sự thay đổi nhân sự quy mô lớn sắp diễn ra.

Chỉ cần một đợt chỉnh đốn và cải cách, mọi chuyện sẽ rơi xuống trên đầu những người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực như bọn hắn!

Những tin tức này, giống như dầu đang sôi sục dày vò con người ta.

Khiến cho Thượng Văn Thư cũng nằm trong số người đó, như là con quay, một phút cũng không ngừng đi công tác, đi liều mạng góp nhặt công trạng, tích lũy đồ vật để bảo vệ tính mạng.

Còn tâm tình đâu mà đi quan tâm đến chuyện khác.

Ngoài ra, thời gian gần đây, Thượng Văn Thư còn bị vướng vào vụ của Trương gia đấu tới đấu lui, cả ngày chân không chạm đất, một ngày chỉ được được có bốn, năm tiếng thì làm sao hắn còn có thời gian chú ý đến thông tin bên trong tập đoàn?

Thật là không có tinh lực để làm điều đó!

Nhưng dù cho như thế, thân là một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, Thượng Văn Thư vẫn có rất nhiều cơ hội để biết được tình huống bên trong tập đoàn.

Điều khó nói là không ai đề cập cho hắn về vấn đề đó!

Những người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực bên trong "Vòng tròn lớn nhỏ" của họ đều có người đang làm việc ở bộ sự vụ của tập đoàn, coi như là bề bộn chân không chạm đất thì tin tức mấu chốt vẫn sẽ có người chuyên môn đi báo cáo.

Đây chính là chỗ tốt của quần thể.

Cây đơn độc không thể thành rừng, muốn ở nơi làm việc an thân lập mệnh thì phải nói đến quần thể.

Nhưng đáng tiếc là, cho đến tận bây giờ Thượng Văn Thư vẫn chưa gia nhập bất kỳ vòng tròn nào.

Một phương diện, là do Thượng Văn Thư cũng không có hiển lộ ra giá trị đủ mạnh của mình, để cho người ta cảm thấy bức thiết phải lôi kéo, dù là hắn chỉ đang đương nhiệm chức vụ phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Có một vài vòng tròn lớn, cũng chỉ thăm dò qua hắn một chút sau đó liền trở nên yên ắng.

Còn một vài vòng tròn nhỏ muốn lôi kéo hắn, Thượng Văn Thư lại nhìn không vừa mắt.

Ở một phương diện khác, Thượng Văn Thư được chứng kiến toàn bộ quá trình Trần Cửu Thiên rơi đài, từ một người phong quan vô lượng đùng một cái hạ đài một cách thê thảm.

Ở trong vòng tròn lớn vẫn bị nguy hiểm như thế, Thượng Văn Thư cũng sẽ không dễ dàng dựa vào một số vòng tròn nhỏ.

Kể từ đó, tự nhiên không có người nào có lòng tốt đi thông báo cho hắn.

Nhiều nguyên nhân như vậy, cộng thêm thời gian gần đây Thượng Văn Thư phải tranh đấu với Trương gia, khiến cho hắn trở thành "Người mù", cũng không có gì hiếm lạ.

Còn Triệu Thiên Trạch, nàng bị Thượng Văn Thư buộc chặt ở Thượng Vân, cộng thêm quyền lực có hạn nên số lần lên được mạng nội bộ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần lên cũng đều là vội vàng thẩm tra tư liệu, cũng đồng dạng không có chú ý những tin tức liên quan đến biến động chức vụ đại sự vụ quan.

Hiện tại Bạch Tiểu Thăng ở ngay trước mặt của bọn họ, sáng tỏ thân phận.

Hai người có cảm giác sợ hãi.

Lý Thi Nguyệt cũng thật sự bị chấn động không nhỏ.

Theo tin hành lang mà nàng nghe được thì đại sự vụ quan và người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực là đồng cấp, nhưng không có bị nhiều hạn chế như người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Mắt thấy trên mặt Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch xuất hiện sự kinh hãi, hai mắt của Lý Thi Nguyệt trừng lớn, chút chấn động trong lòng đã biến thành sóng biển cuộn trào.

Vạn lần không nghĩ tới, cái tên họ Bạch kia lại thật sự là người trong cao tầng của tập đoàn.

Ở khu Đại Trung Hoa dưới một người mà trên vạn người, so sánh mà nói, xác thực là đồng cấp với người cầm lái của tập đoàn Trương gia!

Trương Vũ Đông nghe những lời nói về sau của Bạch Tiểu Thăng thì đôi mắt bỗng nhiên co rụt lại.

Nếu như ngay cả chức vụ đại sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc có cùng đẳng cấp với hắn mà hắn cũng không biết thì đó mới thật sự là xuẩn.

- Hắn, hắn là đại sự vụ quan, đây chẳng phải là đủ tư cách đàm phán với chúng ta sao, chúng ta không thể nào từ chối đúng không?

Ở một bên, Lưu Bắc Thành vội vàng hấp tấp đè thấp giọng nói, gấp rút thì thầm với Vương Ánh Tuyết.

Bọn hắn làm thư ký của Trương Vũ Đông nên không có khả năng không biết rõ chức vụ đại sự vụ quan, nhưng mà trình độ hiểu biết vẫn còn chưa sâu.

Vương Ánh Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ một lát sau đó gian nan gật đầu!

Một tên tiểu tử đã từng bị bọn hắn khinh mạn, lại là nhân vật mà ngay cả gia chủ của bọn hắn đều phải bình đẳng mà đối đãi.

Trên thế gian này có nhiều chuyện đôi khi rất là kích thích.

- Lui ra đi, anh không đủ tư cách cùng hắn đối thoại.

Trương Vũ Đông trầm giọng nói.

Lưu Bắc Thành đáp một tiếng “Dạ”, không dám nói nhiều, thối lui sang bên cạnh, lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái sau đó liền cúi mặt xuống ngay. Hắn không dám đối mặt với Bạch Tiểu Thăng.

Vương Ánh Tuyết cũng giống như vậy.

Trương Vũ Đông mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Không nghĩ tới Bạch huynh, hiện tại lại là đại sự vụ quan!

Chính Trương Vũ Đông cũng bị tin tức này làm cho rung động trong lòng, không dám tin.

- Mới lên đảm nhiệm chưa được bao lâu.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt đáp một tiếng.

Trương Vũ Đông đi tới, ngồi ở phía đối diện Bạch Tiểu Thăng, thân eo thẳng tắp, ngưng thần mỉm cười rồi nói,

- Bạch huynh, tôi có thể đại biểu cho Trương gia cùng anh nói chuyện được không.

Lúc này, Trương Vũ Đông không đề cập tới cái gì mà nhượng bộ lui binh.

- Có thể.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không có từ chối.

Người trong giới kinh doanh đúng là kỳ diệu như vậy.

Lúc có thể nghiền ép đối thủ thì ai cũng sẽ không nương tay.

Một khi đàm phán sẽ có lợi hơn thì mọi người cũng không ngại mà ngồi trò chuyện vui vẻ.

Trở mặt như thế này so với lật bàn tay còn nhanh hơn.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng có thân phận là đại sự vụ quan, đã có đầy đủ tư cách khiến cho Trương Vũ Đông trịnh trọng tiếp đãi mình. Nhưng mà, chức vụ này cũng không để cho Trương Vũ Đông có bao nhiêu e ngại, dù sao đại sự vụ quan tuy rằng mạnh, nhưng cũng chỉ là ở bên trong cơ cấu của tập đoàn Chấn Bắc.

- Người không phận sự, tất cả lui ra đi thôi, nơi này không có chuyện của các người!

Trương Vũ Đông vừa mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, vừa cất giọng nói với mọi người.

Phía sau hắn, Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành vội vàng đem những bảo tiêu, tuỳ tùng đi ra ngoài.

Thượng Văn Thư và Lâm Vi Vi bọn họ cũng học theo, kêu những người không quan trọng lui ra ngoài.

Trương Vũ Đông nhìn sau lưng Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại xoay đầu nhìn về phía sau lưng mình.

Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành thấy Trương Vũ Đông nhìn về phía mình thì nở một nụ cười đáp lại.

- Đi!

Trương Vũ Đông liền nói một chữ, bên trong mắt còn có vẻ lãnh đạm ghét bỏ.

Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành lập tức sững sờ.

"Người không phận sự" . . . Cũng có mình trong đó nữa sao. . .

Vương Ánh Tuyết và Lưu Bắc Thành mặt mũi xám xịt rời đi.

Trương Vũ Đông quay lại cười với Bạch Tiểu Thăng rồi ra hiệu.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười đáp lại một tiếng, cũng kêu Lâm Vi Vi và Thượng Văn Thư… ra ngoài.

Toàn bộ nội sảnh bây giờ chỉ còn lại hai người bọn hắn.

Cuộc đối thoại này thật đúng là riêng tư, bí mật.

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, anh là chuyên môn đến Thượng Vân sao?

Trương Vũ Đông nhiệt tình cười hỏi.

- Câu hỏi này không được ổn cho lắm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm Trương Vũ Đông, cười nhạt một tiếng,

- Anh muốn dò xét lịch trình của người trong tổng bộ khu Đại Trung Hoa sao, có phải muốn thông qua đây để biết được một ít thông tin không, anh đã đi vượt quá giới hạn rồi đó.

Vẻ mặt của Trương Vũ Đông bất biến, tựa hồ như mình không phải như những gì mà Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tuy nhiên tôi có thể trả lời câu hỏi này của anh, đó là không có! Chuyện này xác thực cũng không cần phải che giấu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sâu vào đôi mắt của Trương Vũ Đông, cười nói,

- Có phải anh đang ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm không? Tôi nhìn ra được, trong đầu anh rõ ràng có những suy nghĩ như vậy! Thế thì tôi cho anh biết, anh thở phào quá sớm rồi. Tôi đã tới thì tất cả dự định của các anh ở chỗ này cũng đừng nghĩ đến nữa.

- Ồ?

Trương Vũ Đông lễ phép mỉm cười,

- Đại sự vụ quan không phải là chuyên lo chuyện nội bộ sao, từ lúc nào mà đi quản đến chuyện của địa phương rồi.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng cười một tiếng.

- Xem ra các người hiểu rất rõ ràng, thế thì thời gian này có phải muốn nhân lúc người phụ trách khu vực không có ở đây để ăn, cảm thấy Thượng Văn Thư tứ cố vô thân ?

- Vậy các người có tìm hiểu chuyện này chưa, khi người phụ trách khu vực không có mặt thì ai là người tạm thời quản lý sự vụ của địa phương?

- Là Bộ Sự Vụ!

Bạch Tiểu Thăng lập tức đưa ra đáp án,

- Hơn nữa tôi lại là đại sự vụ quan của Bộ Sự Vụ, anh cảm thấy tôi không có quyền hạn này sao?

- Lui một vạn bước, coi như là tôi không có. Nhưng mà tôi có thể trực tiếp báo cáo lên cho Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, anh còn thấy các anh còn cơ hội để tiếp tục không?

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Tôi đã cùng thư ký của anh nói qua, tập đoàn của chúng tôi không phải ai cũng có thế bắt nạt được, bọn họ khẳng định coi như là tôi đang tự kỷ, nhưng những lời tôi nói đều là sự thật.

- Nếu nói cho Hạ Lão những việc mà các người làm ở chỗ này, cho dù đó là xí nghiệp gia tộc của lão hữu Trương Hi, anh đoán xem, lão nhân gia người sẽ làm như thế nào ?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lẽo,

- Nếu anh không biết thì có thể trở về nói những lời này cho Trương Hi lão tiên sinh một chút !

Nghe đến đây thì Trương Vũ Đông nụ cười chợt tắt, vẻ mặt lạnh lùng.

- Còn nữa, đừng cho là tôi không biết rõ các người muốn làm gì.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nghiêng đầu qua, thấp giọng nói một câu với Trương Vũ Đông.

Trương Vũ Đông biến sắc, cảnh giác nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Quấy một vòng tròn lớn như vậy, kỳ thực các người cũng không dám làm quá tuyệt tình, chuyện này về sau nếu Hạ lão biết rõ, các người vẫn còn có đường để lui.

- Hiện tại tôi đã biết rồi, các người cũng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, hãy thu tay lại đi. Nếu không thì tôi khẳng định sẽ báo cáo, các người chờ lấy lửa giận của Hạ lão đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy, nhìn bốn phía một chút rồi nói với vẻ tiếc hận,

- Có thể ăn cơm nhưng phải nhanh chóng về huỷ bỏ bố cục đi, nếu trễ, báo cáo của tôi không chắc là sẽ không gửi lên cho Hạ lão đâu đó.

Bạch Tiểu Thăng vừa đấm vừa xoa, nhưng cũng không thiếu phần uy hiếp.

Ánh mắt Trương Vũ Đông khẽ biến, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng rời đi, hắn cũng vội vàng đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.

- Bạch huynh, đi thong thả. Lâu thì một ngày, ngắn thì nửa ngày, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa ra một câu trả lời khiến anh hài lòng.

Trương Vũ Đông nói chuyện rất nhỏ nhẹ.

Thượng Văn Thư và mọi người chờ ở bên ngoài. Chưa đến hai mươi phút, bọn họ liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Trương Vũ Đông vừa nói vừa cười đi tới.

Hai người trò chuyện vô cùng thân mật, nào có cảm giác giương cung bạt kiếm như lúc vừa rồi.

Đám người bị cảnh tượng đó làm cho chấn kinh, tâm lý đều bị hù dọa không nhẹ.

Hiếu kỳ nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng, Trương Vũ Đông đang vui vẻ trò chuyện.

- Thời gian eo hẹp, tôi sẽ không làm phiền Bạch huynh ăn cơm nữa.

- Ngày khác tôi sẽ mời Bạch huynh, tạm biệt, tạm biệt !

Trương Vũ Đông nói xong, vội vàng dẫn người rời đi.

Trương gia không đánh mà lui, ngay cả cơm cũng không ăn nữa.

Trong ánh mắt của Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch và Lý Thi Nguyệt hiện lên nét kinh dị.

- Tiểu Thăng. . . Đại sự vụ quan, cậu đây là làm sao làm được vậy!

Thượng Văn Thư nhịn không được hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái nhìn về phương hướng bọn người Trương Vũ Đông rời đi, ung dung nói,

- Lấy tình cảm lay động, cho anh ta biết đâu là con đường đúng.

- Chỉ như vậy thôi sao?

- Cộng thêm, không phục liền đánh !

Bạn cần đăng nhập để bình luận