Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 752: Lại đào thải 5 người!



Cuối tuần bên trong đại học Trung Kinh, không gian yên tĩnh tường hòa.

Trong sân trường, nhóm các sinh viên nam thanh nữ tú, kết với nhau thành đôi hay nhóm năm, nhóm mười tụ tập hai bên đường, hoặc một nhóm đông các sinh viên mồ hôi như mưa đang thi thố bóng đá trên sân vận động bên kia. Ai nấy đều có cách hưởng thụ cuộc sống riêng của mình khi rảnh rỗi.

Có điều, ở trong một gian phòng học bên cầu thang, lại bị bao trùm bởi một bầu không khí trầm muộn.

Hai mươi người trưởng thành, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, khuôn mặt hiện lên sự mong mỏi cùng trông ngóng, chờ đợi vị nữ giám khảo trẻ tuổi của bọn họ.

Dưới bầu không khí như thế này, cho dù có người nói chuyện, cũng đều dùng thanh âm cực thấp, tựa hồ sợ thanh âm nói ra hơi lớn sẽ hù dọa người khác, cũng hù dọa chính mình.

- Bạch đệ đệ, cậu nói thử xem, ở cái giai đoạn thứ hai này, tất cả có ba lần khảo hạch. Hiện tại, đã qua hai lần liên tiếp! Cũng không biết rõ điểm số cùng thứ hạng thế nào, chị cảm thấy trong lòng đặc biệt bất an.

Triệu Thiên Trạch nhíu mày lo lắng nói.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười, nhẹ giọng an ủi nàng.

- Triệu tỷ, nhìn thoáng một chút đi. Bất cứ việc gì tận lực là tốt rồi, cũng không nên quá cưỡng cầu. Nếu cứ như vầy, coi như chị liều mạng vượt qua giai đoạn này, vẫn còn có giai đoạn cuối cùng, mà với cái tinh thần áp lực to lớn như thế này, chưa đợi đến khi có kết quả thì chính bản thân mình đã sụp đổ rồi, chị không cảm thấy thiệt thòi sao. Huống hồ buồn bực làm cho người ta mau già đó, được không bù mất, có hại cho khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của chị đó.

Cách an ủi như thế này, khiến cho Triệu Thiên Trạch không nhịn được bật cười, lườm hắn một cái.

- Cậu nói cứ như là thật vậy?

Nghe hắn lảm nhảm như thế một chút, tâm tình của Triệu Thiên Trạch cũng thư giãn không ít.

- Hừ! những lời này của Bạch tiên sinh, chính là bản thân mình cảm nhận qua, từ đó mới ngộ ra điều này a. Tự biết mình không được, không nên cưỡng cầu. Không sai, không sai, có ngộ tính.

Sau lưng Bạch Tiểu Thăng và Triệu Thiên Trạch có người cười lạnh nói.

Hai người hướng về phía sau liếc mắt nhìn người vừa nói.

Trịnh Thanh Hồng vậy mà chạy đến ngồi phía sau bọn họ.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, Trịnh Thanh Hồng lạnh lùng cười một tiếng.

- Hay cảm thấy lần này công bố danh sách người bị đào thải, thì có bản thân mình trong đó! Nên chuẩn bị tâm lỹ sẵn sao? Coi như ngươi qua lần này, tổng hợp lại, chỉ có thể là nhân mạch, tài nguyên, năng lực. Ngươi theo không kịp đâu.

Trịnh Thanh Hồng giống như thẩm phán tuyên bố vận mệnh của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng, cũng lười để ý đến hắn.

Trịnh Thanh Hồng chuyển ánh mắt nhìn sang Triệu Thiên Trạch, lập tức cười tươi như xuân phong hóa vũ, thân thể không kiểm soát được mà hơi ưỡn về phía trước, trong vẻ tươi cười lộ ra sự sốt ruột:

- Thiên Trạch, cái trách nhiệm này, một nữ nhân xinh đẹp như cô không nên cậy mạnh, tốt nhất như hắn vừa nói không nên cưỡng cầu. Cô có năng lực, có đủ xuất sắc dĩ nhiên là tốt. Hiện tại nên lui về hậu phương làm tốt chức trách của một phu nhân lớn, đi dạo phố, cuối tuần mua sắm cũng không tệ. Cái này gọi là 'Cô phụ trách xinh đẹp như hoa, tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình'.

- Trịnh tiên sinh!

Triệu Thiên Trạch lạnh lùng cắt ngang lời hắn, tiếp theo nghiêm túc nói một câu:

- Anh cảm giác như thế rất tốt, thì đi tìm nữ nhân như vậy mà kết hôn. Đừng có đứng đây lải nhải khuyên tôi phải sống như thế nào. Tôi, Triệu Thiên Trạch, không có thói quen dựa vào nam nhân nuôi sống bản thân mình!

Dứt lời, Triệu Thiên Trạch liền kéo Bạch Tiểu Thăng xoay quay đầu rời đi.

Trịnh Thanh Hồng còn muốn nói tiếp, nhưng đáp lại hắn chỉ là cái xoay đầu không ngại ngần. Hắn há to miệng, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái rồi ngồi xuống.

Một màn này, tất cả đều được Mục Bắc Thần ngồi phía sau thu vào trong mắt, hắn không nói gì chỉ khẽ nhếch môi cười một tiếng.

Đúng lúc này, cửa phòng học vừa mở ra, Lâm Kha cất bước đi tới, thẳng lên bục giảng.

Lần này, nàng một chút cũng không có đến trễ, rất đúng giờ.

Mọi người thấy nàng, lập tức yên lặng không nói gì nữa.

- Mọi người đã đến đông đủ chưa?

Lâm Kha đứng trên bục giảng, quét mắt nhìn đám người một lượt hỏi.

- Đầy đủ.

Có người cao giọng ứng lời hô theo.

Hai mươi người không thiếu một ai.

- Không đầy đủ cũng không liên quan, ai không tới, điểm số coi như bỏ qua.

Thanh âm của Lâm Kha giống như tiếng chuông bạc thanh thúy êm tai, vô cùng dễ nghe, nhưng cuối cùng để cho người ta nghe được lại có cảm giác không rét mà run.

- Khoảng cách so với lần gặp gỡ đầu tiên, cũng đã hơn mười ngày nửa tháng, đợt khảo hạch trải qua hai vòng, thật đúng là nhanh. Tôi biết các bạn sớm đã không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, thậm chí có người vận dụng mối quan hệ phía sau, sai người nghe ngóng thông tin.

Lâm Kha cười nói:

- Vậy tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, hiện tại trực tiếp đọc danh sách những người bị đào thải.

Từ khi nàng tiến vào phòng học đến lúc mở miệng, vẫn chưa tới năm phút đồng hồ, liền muốn công bố tên những người bị đào thải.

Thoáng cái tâm tư của mọi người trong phòng nháy mắt nhấc đến cổ họng.

- Trình Đào, Lục Quách Bân, Vương Nhất Thành, Triệu Thiên Dụ, Hà Gia Quốc.

Lâm Kha một hơi đọc lên danh tự năm người, mảy may không chút chần chờ nào.

- Chúc mừng các bạn có thể sớm về nhà.

Vương Kha nở nụ cười.

Toàn bộ quá trình công bố không có dừng lại, không có hàm súc, gọn gàng dứt khoát, dường như giải quyết nhanh chóng.

Không ai bởi vì vậy mà cảm thấy Lâm Kha kỳ quái, ngược lại, khi đọc đến danh tự thì người bị loại có cảm giác thoải mái như được giải thoát, đối với Lâm Kha cảm kích cười một tiếng.

Có thể thống khoái nhanh chóng thế này, cũng coi như một loại nhân từ.

Chờ đợi tuyên án mới là dày vò tinh thần nặng nề nhất, Lâm Kha để bọn hắn không phải trải qua tình trạng này.

Chỉ có điều bị đào thải, chung quy không phải là chuyện tốt đẹp gì. Người rời đi dù sao cũng hơi bi thương.

Trong này, lấy Trình Đào trước tiên. Hắn ở những ngày đầu đã kết bạn với Bạch Tiểu Thăng, chỉ có điều, về sau cảm giác được Bạch Tiểu Thăng cùng Trịnh Thanh Hồng mâu thuẫn xích mích, tiếp xúc cũng không ổn lắm, liền kéo dài khoảng cách.

Bất quá hiện tại, đối với Trình Đào mà nói, những sự việc kia cũng không còn trọng yếu nữa.

- Mọi người vui vẻ đưa tiễn bọn họ một tý.

Lâm Kha dẫn đầu vỗ tay, những người khác đều đứng dậy bắt đầu vỗ tay theo.

Năm người kia đành phải đứng dậy, đối với mọi người thăm hỏi cảm ơn, sau đó lần lượt rời đi.

Còn ở lại mười lăm người, mắt nhìn theo bọn hắn. Sau đó, đám người tiếp tục hướng về Lâm Kha trên bục giảng.

- Lâm sự vụ quan, ngài có thể hay không công bố thêm một tý, tên của năm người bài danh phía trước được không?

Có người nhịn không được hỏi.

Nghe một câu nói này, sâu trong ánh mắt của Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng đều nhấp nháy tia sáng.

Bọn hắn khát vọng được nghe thứ tự của mình!

- Các vị thật muốn nghe?

Lâm Kha mỉm cười hỏi lại.

- Muốn!

Rất nhiều người vội vã không nhịn nổi hô to.

- Tôi lại không thích công bố.

Lâm Kha nghiêm sắc mặt, trực tiếp cự tuyệt.

Mọi người nhất thời im lặng.

Lâm Kha liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng. Nàng không nói, trong đó chắc hẳn có khúc mắc rất lớn, có lẽ cũng là "Bảo hộ" Bạch Tiểu Thăng, sự việc này cùng với cách làm của Phùng Ly sự vụ quan lúc trước về bản chất là giống nhau.

Chỉ có điều một người là để Bạch Tiểu Thăng điệu thấp, còn một người là ẩn tàng sự kiêu ngạo của Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy sáng sớm hôm nay, chúng tôi cất công tới chỉ vì nghe danh sách người bị đào thải thôi sao?

Có người nhịn không được lầm bầm.

Bên cạnh, cũng có mấy người xì xầm bàn tán phụ họa theo.

- Ở giai đoạn khảo hạch này, tôi có toàn quyền làm chủ! Tôi ở nơi thật xa tranh thủ thời gian thật sớm chạy tới đây để gặp mọi người chỉ để xử lý chút chuyện này, bản thân tôi cũng cảm thấy rất thua thiệt a.

- Vì lẽ đó, tôi quyết định tăng thêm một tiểu hạng mục cho các vị.

Lâm Kha nhìn mười lăm người ở trước mắt nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra một sự giảo hoạt.

Đám người nhìn thần sắc này của nàng, nhất thời có chút không dễ chịu.

- Hiện tại, tôi sẽ qua phòng học ở sát vách, các ngươi từng người một đi tìm tôi, tôi có lời muốn hỏi! Nên nhớ, cứ cách năm phút đồng hồ thì đến một người, thời gian tự bản thân mình đi xem, tôi hỏi xong người trực tiếp rời đi, không nên ở chỗ này rảnh rang đàm tiếu. Trường hợp nào để cho tôi phát hiện, tôi sẽ không khách khí đâu.

Lâm Kha dứt lời, trừng mắt uy hiếp nhìn mọi người chung quanh một chút, rồi cất bước rời đi.

Đám người đưa mắt nhìn nàng rời đi, lại nhao nhao nhìn nhau bàn luận.

- Cái này lại muốn làm gì?

Có người nhịn không được hỏi.

Chuyện đột nhiên xảy ra, mọi người lập tức sinh lòng cảnh giác.

Triệu Thiên Trạch nhịn không được đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hắn liền nở nụ cười hỏi:

- Triệu tỷ, chị có muốn là người đầu tiên hay không?

Triệu Thiên Trạch liền lắc đầu không nhận.

- Vậy thì tốt, tôi là người đầu tiên đến đi! Đi sớm, công việc thuận lợi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng liền đứng dậy, mọi người mấy chục con mắt nhìn trừng trừng vào hắn đi thẳng đến cửa ra vào.

Thời điểm đi hướng ra phía ngoài, ánh mắt của hắn cũng khẽ nhấp nháy.

- Tiểu nha đầu, lần này lại làm ra cái chiêu trò gì? Để mình đi xem một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận