Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1252: Còn có thể trả thù người khác như thế sao?

- Jose, cứ cho rằng chúng ta biết rõ bọn họ đang ở nơi đó, thì sao nào? Cậu muốn làm gì chứ?

William nhịn không được hỏi.

Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Bị người khác bo tiền tip như nhân viên phục trước mặt đám đông, mặc kệ là đối với hắn hay là đối với cái tên thanh niên Jose, tên tiếng Hoa gọi là Ngụy Tuyết Uyên của nhà họ Ngụy này, chính là một loại nhục nhã lớn lao, chính là mối "Thù" không thể không báo.

Nhưng mà làm sao báo cừu, thì cần phải nghiên cứu thật kỹ một phen.

Trực tiếp thuê một nhóm người, đánh cho mấy người đối phương đến khi tàn phế thì ngừng lại, thậm chí khiến cho bọn hắn bốc hơi khỏi đây?

Quá mức thô tục đi.

Cũng không xứng với thân phận của bọn họ.

Tối thiểu nhất, nếu như không có đạt tới cái giới hạn nào đó, thì bọn hắn sẽ không dùng đến loại phương thức cực đoan kia.

Phương án kia, chính là dùng thủ đoạn đuổi bọn họ ra khỏi Chinandega, thậm chí là trục xuất khỏi nước Mỹ?

Làm được thì có thể làm được, nhưng tóm lại cảm giác không quá thoải mái cho lắm.

Huống hồ, bên trong nhóm người kia, có người con gái mà cả hắn hay là Ngụy Tuyết Uyên đều tương đối ưu ái, cứ như vậy thả bọn hắn đi sao?

Trong lòng có chút không cam a.

Hoặc là khiến cho cái tên thanh niên nhỏ con da đen tên Tôn Jerry kia dám thu lưu bọn họ phá sản, thậm chí không có phòng trọ mà ở, thông qua trả thù hắn để trả thù những người kia?

Cũng không tốt lắm.

William nhìn qua những tập báo cáo của tổ trinh thám, cái khu vực nhà ở của Tôn Jerry kia, tựa hồ như không đáng giá bao nhiêu tiền, hình như còn không đáng giá bằng cái bình rượu bị bể ngày hôm qua?

Với cường độ trả thù như thế, hình như có vẻ hơi không phóng khoáng thì phải?

Hoàn toàn không đạt được mục đích trả thù.

Cái tên tiểu tử ngày hôm qua kia tựa hồ như cũng là người có tiền, hoàn toàn có thể đền bù tổn thất nhỏ như thế.

Vậy bọn họ chẳng phải là lãng phí thời giờ rồi sao?

Dùng bạo lực, trục xuất hay là lấy tiền nện, tựa hồ như không có thủ đoạn nào thích hợp có thể thực hiện được. . .

Thậm chí William có cảm giác khổ não thực sự.

- Thân phận của chúng ta, còn có sự tồn tại của người con gái kia, đều là sợi dây trói buộc hành động của chúng ta, đổi thành câu tiếng Hán mà ngươi thường nói chính là "ném chuột sợ vỡ bình" a.

William dùng một câu tiếng Hán cứng rắn nói.

- Cậu được a. William, tiếng Hán của cậu thật sự là càng ngày càng tốt, ngay cả thành ngữ cũng biết không ít nha.

Ngụy Tuyết Uyên lấy lại tinh thần, nhìn William cười nham nhở nói.

- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là cậu đến cùng là muốn như thế nào?

William lại lần nữa hỏi thăm.

- William, cho đến bây giờ, cậu cũng đã từng có mấy chục người bạn gái rồi đúng không.

Ngụy Tuyết Uyên không vội mà trả lời, ngược lại nở nụ cười tủm tỉm nhìn hắn nói.

Ngụy Tuyết Uyên cuối cùng cũng mở miệng, nhưng mà câu hỏi một đằng, hắn lại trả lời một nẻo.

- Chuyện này cùng với vấn đề mà chúng ta đang nói tới có quan hệ gì sao?

William khẽ giật mình, sau đó nghi ngờ hỏi lại.

- Tôi chỉ muốn hỏi chuyên gia tình yêu như cậu một chút vấn đề mà thôi. Cậu nói đi, nữ nhân yêu thích một người, thậm chí đến tình trạng muốn gả cho đối phương, là có mưu đồ gì?

Ngụy Tuyết Uyên hỏi.

William nghĩ nghĩ, sau đó nhún vai, trực tiếp đưa tay làm một động tác "Mời".

Ngụy Tuyết Uyên đã có thể hỏi như vậy, tất nhiên trong lòng của hắn đã có đáp án cho câu hỏi này.

- Khả năng tính toán thì có rất nhiều loại. Nhưng mà đối với hơn chín mươi phần trăm nữ nhân mà nói, chỉ có thể phân thành hai loại.

Ngụy Tuyết Uyên cũng không có cố tình lộng huyền hư, rất dứt khoát nói ra quan điểm của chính mình.

William theo dõi hắn.

- Thứ nhất chính là ái tình thật sự, hoặc là bởi vì bánh mì.

Ngụy Tuyết Uyên một mình nói.

- Ái tình là về tinh thần, còn bánh mì chính là vật chất.

- Nếu như là vật chất, vậy thì quá đơn giản rồi. Chúng ta có tiền, có thể thỏa mãn đầy đủ tất cả nhu cầu của các nàng. Nhưng mà ngày hôm qua, cô gái kia hiển nhiên không phải là một nữ nhân ham mê vật chất. Hoặc là, nàng cũng không thiếu tiền.

- Còn về mặt tình ái, từ cái ánh mắt của nàng nhìn tên thanh niên kia, tôi có thể kết luận, nàng chắc chắn là người thuộc về loại hình người phụ nữ coi trọng tình cảm nhất.

- Như vậy, ok, chúng ta phải làm sao với người con gái coi trọng tình ái hơn là vật chất đây.

- Kỳ thực quan hệ nam nữ, tình trạng vừa thấy đã yêu quả thật không nhiều lắm. Nữ nhân a, chính là một loại động vật cảm tính. Chỉ cần ngươi sáng tạo ra đầy đủ lãng mạn, cũng không phải thuộc dáng người xấu không có thuốc chữa, tướng mạo đoan chính, các nàng sẽ bị sự truy cầu chân thành liên tục từ ngươi đánh tan. Cuối cùng rồi cũng sẽ nhào vào trong lòng ngực của ngươi mà thôi.

Ngụy Tuyết Uyên cười nói.

- Ở phương Đông, có một câu tục ngữ chính là “hảo nữ sợ triền lang”*, chính là cái đạo lý này.

*Giống như đàn ông không xấu nữ nhân không yêu vậy đó.

Ngụy Tuyết Uyên thao thao bất tuyệt, quả thật là nói rất nhiều.

- Đúng vậy, nghe tổng thể thì rất có đạo lý. Chỉ có điều, đến cuối cùng là cậu muốn nói cái gì.

Đối với những nội dung này, William liên tiếp gật đầu đồng ý, sau đó lại nói.

William có mấy phần gấp gáp.

Ngụy Tuyết Uyên vẫn còn mỉm cười.

- Vì sao cậu lại tức giận như thế chứ, còn không phải tên thanh niên ngày hôm qua kia sao, dám ở ngay trước mặt người con gái tên 'Vi Vi' kia nhục nhã chúng ta.

- Ở trước mặt người con gái đó đánh mất hết mặt mũi, tất nhiên chúng ta phải lấy phương thức giống nhau đòi lại gấp trăm ngàn lần.

- Như thế mới gọi là trả thù.

- Người con gái tên 'Vi Vi' nọ rõ ràng là vừa ý tên thanh niên kia rồi, nữ nhân truy đuổi một nam nhân cách tầng vải, tên thanh niên kia không có khả năng không biết chuyện này, nhưng mà bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ như cũ mà không thể trở thành tình nhân, như vậy có thể nói rõ, tên thanh niên kia không thích người con gái ấy.

Ngụy Tuyết Uyên vỗ vỗ bả vai của William, sau đó chân thành nói.

- Một người con gái cứ mãi đè nén tình yêu trong lòng, rồi cũng sẽ mệt mỏi chán chường. Cho nên, chúng ta ngay lúc này đăng tràng, dùng tình cảm lay động nàng, chinh phục nàng.

- Để cho tên thanh niên kia trơ mắt nhìn chúng ta cướp đi người con gái kia.

Ngụy Tuyết Uyên cuối cùng cũng nói ra phương thức trả thù của mình.

Chỉ có điều, loại phương thức này, khiến cho William nghe được mà trợn mắt há mồm, nhưng lại không thể không tán thưởng đối với người anh em Hoa kiều này, hắn dựng thẳng cái ngón tay cái khen ngợi.

- Chỉ có điều, nếu như cậu làm như thế, ngược lại thúc đẩy bọn họ thì làm sao bây giờ? Nếu như đầu óc của tên thanh niên kia chỉ là chậm chạp nhất thời, bị chúng ta bức ép đến mức nóng nảy kết quả khai thông tư tưởng, thì phải làm sao bây giờ?

William nhịn không được hỏi lại.

- William cậu ở trong gia tộc kinh doanh, sẽ xem xét nhiều như vậy sao?

Ngụy Tuyết Uyên nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu.

William sững sờ, sau đó nhún vai.

Con đường kinh doanh là phải suy nghĩ chu toàn, nhưng mà cũng kị chuyện lo trước lo sau.

Bởi vì cái gọi là cơ hội sẽ mất đi mà không quay trở lại.

- Cảm giác. Tôi càng tin tưởng cảm giác của bản thân mình, tin tưởng phán đoán của mình. Chúng ta bây giờ đem chuyện này làm thành một món tiền đặt cược. Thắng, thì cũng hoàn thành tâm nguyện trong lòng.

Ngụy Tuyết Uyên mỉm cười sau đó nhẹ nhàng bưng ly rượu vang đỏ ở trên bàn lên, nhấp một ngụm.

- Vậy còn nếu như thua thì sao? Bại bởi tên thanh niên kia.

William tiếp tục hỏi.

Ngụy Tuyết Uyên nở nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

- Vậy thì, liền đánh gãy hai chân của hắn.

Ngụy Tuyết Uyên trả lời một cách hời hợt.

Một bên khác.

Tôn Jerry lái xe mang theo mấy người Bạch Tiểu Thăng dạo qua một vòng lại một vòng ở nội thành khu Đông của thành phố Chinandega, nhìn rất nhiều "Chi tiết" .

Nơi này cũng lưu hành dạng thanh toán qua điện thoại di động, đồng thời cũng có dịch vụ xe đạp đôi, cũng như có nhiều chỗ bán thức ăn ngoài rất mau lẹ, tương tự có khác biệt giữa "cơm trưa kiểu Mỹ" và "cơm trưa kiểu Trung". . . Thậm chí có rất nhiều người nước ngoài, đều có thể nói rất chuẩn và thông thạo tiếng Hoa.

Có thể nói, cho dù là bà già móm mép một câu tiếng anh cũng không nói được bị ném đến nơi này, thì cũng có thể nhẹ nhàng sinh hoạt sống bình thường như cũ.

- Trách không được, Tuyết Liên có thể nói tiếng Hoa tốt như vậy. Thậm chí tôi cũng không có nghĩ tới, nàng lại có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, thật ghê gớm. Tuy rằng nhà họ Ngụy định cư ở quốc ngoại, chẳng những không có vứt bỏ văn hóa nguồn cội, mà ngược lại thôi động nền văn hóa bên này phát triển dựa vào văn hóa của mình, không tầm thường chút nào.

Bạch Tiểu Thăng chú ý nhiều hơn, nhìn xung quanh rất nhiều, trong lòng nhịn không được mà cảm thấy bội phục với nhà họ Ngụy này.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng liên tiếp tán thưởng.

Tiểu Emma thì càng vui vẻ hơn, một đường ngồi xe, ghé quán ăn nhỏ ở đầu phố, ăn đến khi bụng căng tròn, nhưng miệng vẫn không ngừng nhấm nháp xâu hồ lô đường đang cầm ở trên tay, đem đầu ngả vào cửa sổ xe ở bên cạnh ngắm nhìn khung cảnh ở bên ngoài, tìm kiếm mỹ thực mới.

Cứ như vậy, mọi người dành trọn vẹn cả ngày để đi dạo.

Bạch Tiểu Thăng cũng đã đề cập qua, đi đến phụ cận trang viên của nhà họ Ngụy một chuyến, thế nhưng mà đúng lúc gặp tòa thị chính của thành phố Chinandega tổ chức hoạt động, trên đường đông đúc hỗn loạn, xe của bọn họ căn bản không qua được.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ cũng đành coi như thôi.

Đi dạo đến xế chiều, mọi người lên xe trở về.

Trên đường trở về, mọi người vẫn còn hứng thú dạt dào trò chuyện với nhau về những gì đã được chứng kiến ngày hôm nay.

Thẳng đến khi tiến vào khu phố lớn chỗ nhà của Tôn Jerry, thì trọng tâm câu chuyện vẫn chưa thay đổi.

Tiểu Emma nhìn qua cửa sổ xe ở bên cạnh khẽ hà hơi hít thở không khí, đột nhiên, hai mắt của nàng trợn tròn xoe, tựa hồ như thoáng nhìn thấy một cái đồ vật gì đó đã gặp qua.

Tiểu Emma trừng lớn mắt, thời điểm cố gắng hết sức nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, nhất thời miệng há ra thành hình chữ "o" tròn trịa.

Trong xe, mấy người Bạch Tiểu Thăng vẫn còn đang chăm chú cười đùa với nhau.

Ngay cả Tôn Jerry cũng thế, hắn vừa nói chuyện vừa lái xe, chỉ chú ý phía trước, tinh lực còn sót lại đều đặt lên nội dung của cuộc nói chuyện phiếm kia.

- Nhìn kìa. Mọi người mau nhìn bên ngoài kìa.

Bọn họ mấy người trưởng thành nhiệt tình nói chuyện đến quên trời quên đất, thì chợt nghe âm thanh của Tiểu Emma kêu to.

Đột nhiên xuất hiện một tiếng kêu to này, quả thực dọa cho mọi người giật mình nhảy dựng cả lên.

Sau khi mấy người Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc một lát, cũng không tự chủ được mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Một màn bên ngoài kia khiến cho mọi người sửng sốt.

Một đường đi qua, dọc hai bên trái phải của con đường này, mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, trong khuôn viên nhà thì trưng bày những chậu cây to lớn tạo hình nhìn tựa như từng cái bó hoa cực lớn.

Bên trên lại dùng hoa tươi tô điểm thành chữ Hán Tự.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Nơi này của các cậu hôm nay có tổ chức lễ hội gì à?

Bộ dáng của Lâm Vi Vi vô cùng kinh ngạc hỏi Tôn Jerry.

- Không biết rõ a. Tôi rất lâu rồi chưa có qua ngoại quốc, ách, không đúng. . . Là ngày lễ của chúng ta bên này. Nhưng mà, gần đây quả thực không có cái ngày lễ gì a. Bằng không mà nói, thì bà cụ nhà tôi đã sớm gọi điện thoại cho tôi rồi.

Thời khắc Tôn Jerry đang nghẹn họng nhìn trân trối, thả tốc độ xe chậm dần, không nhịn được nhìn những dòng chữ Hán Tự kia, trong miệng còn thì thào nói.

- Nội dung bên trên viết là cái gì vậy? Phía dưới là Hán Tự, phía trên cũng không giống như là từ đơn, giống như là. . .

Đang khi nói chuyện, Tôn Jerry vẫn còn đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

- Tiếng Hán ghép vần.

Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu nói, sau đó ánh mắt có vẻ quái dị nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Lôi Nghênh cũng giống vậy nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi thì trừng lớn mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tốc độ xe chậm dần, bọn hắn tự nhiên thấy rõ ràng.

Bên trong khuôn viên của những căn nhà kia, trên những bó hoa được tạo hình độc đáo kia được điểm hoa thành chữ "为 为", phía dưới là chữ "Thân ái, hoan nghênh em vào Chinandega”

Tiểu Emma còn đọc qua một lần, ánh mắt nhỏ lập tức trừng lên tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn đến mức có thể nuốt sống luôn một quả trứng gà, không nhìn được mà nhìn Lâm Vi Vi.

Ánh mắt của Lâm Vi Vi hơi choáng váng.

- Đây là có chuyện gì xảy ra? Không hẳn là trùng hợp đi. Tôn Jerry, chẳng lẽ là Khu quảng trường của các cậu có một đại minh tinh nào đó tên gọi là Vi Vi hoặc là Uy Uy. . . Các ngươi, nhìn tôi làm gì, người được nhắc đến nhất định không phải tôi.

Lâm Vi Vi thì thào nói.

Đùa sao, Lâm Vi Vi nàng cũng không phải là cái nhân vật trọng yếu gì, cũng không phải là Công chúa a, làm sao có thể nhận loại đãi ngộ khoa trương như thế này.

- Thật sự là kì quái, những vị hàng xóm này của tôi từ lúc nào có thể hành sự thống nhất như thế, phải biết rằng, ngay cả Tòa thị chính tới đây cũng sợ rằng không có cái bản sự này đâu.

- Bên trên còn viết câu hoan nghênh bằng Hán Tự. . .

Tôn Jerry nhịn không được mà cảnh giác nhìn Lâm Vi Vi, rồi sau đó nhìn hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

- Nói thật đi, các anh không phải là một đại nhân vật nào ở Châu Á tới. Tiền mang tùy thân thì rất nhiều, tùy tiện quét thẻ thôi thì là mấy chục vạn USD. Các anh có phải là quan lớn cải trang vi hành hay không?

Tôn Jerry thật sự là người ở Châu Á trong thời gian dài, phim truyền hình cũng đã thấy nhiều, vậy mà loại lời thoại trong mấy bộ Thanh Cung hí kịch như câu "Cải Trang Vi Hành" cũng bật thốt lên.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

Chờ đến khi xe chạy tới phụ cận khu nhà của Tôn Jerry, đám người từ xa xa đã nhìn thấy, bên kia đang đỗ mấy chiếc xe sang trọng, con đường chính của khu phố thậm chí còn phủ lên một tấm thảm đỏ.

Nhìn thấy xe mình sắp cán lên thảm đỏ, Tôn Jerry đạp phanh gấp tranh thủ thời gian dừng xe.

Bọn hắn bên này vừa dừng lại, thì ở bên kia liền có một nhóm người chạy chậm đến.

Trong những người kia, cầm đầu là người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, bên ngoài mặc một bộ trang phục của người quản gia, nhìn rõ ràng chăm chú vào vị trí của Lâm Vi Vi, sau đó trực tiếp chạy qua kéo cửa xe ra.

- Các anh muốn làm gì?

Lâm Vi Vi bị dọa nhảy dựng một cái.

- Vi Vi tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư về nhà.

Người trung niên quản gia kia đã một tay chắp sau lưng một tay để trước bụng, khẽ khom người làm lễ, cười nói đối với Lâm Vi Vi.

- Cung nghênh tiểu thư Vi Vi.

Phía sau hắn là mấy mấy nữ hầu gái tóc vàng mắt xanh, chỉnh tề đứng thành một hàng ở bên cạnh, đồng thanh kêu lên.

Những người này nói chính là nói quốc ngữ.

- Các ngươi làm cái gì vậy, các ngươi là ai?

Lâm Vi Vi vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên hỏi.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau.

Nếu không phải hiểu rõ nội tình của Lâm Vi Vi, thì ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng cho rằng bọn họ đang ngồi trên xe cùng với một vị Công chúa nào đó ẩn giấu đi thân phận thật của mình.

- Là Jose tiên sinh điều chúng tôi đến đây, tùy ý cho ngài phân công.

Người trung niên quản gia kia mỉm cười.

Jose?

Mấy người Bạch Tiểu Thăng lập tức minh bạch.

Là người xảy ra xung đột với bọn họ ngày hôm qua đó sao, là người thanh niên Hoa kiều có vài phần đẹp trai kia sao.

Hắn đây là muốn làm gì. Lâm Vi Vi kinh sợ xen lẫn.

Trả thù sao?

Chưa từng gặp qua loại trả thù này, thế mà phái người đến từng nhà bày ra sắp đặt bố cục từ hoa cỏ làm vườn, còn phái tới một nhóm người hầu lớn tới.

Còn đang theo đuổi nàng?

Lâm Vi Vi bỗng nhiên nhớ tới ý đồ ngày hôm qua của cái tên Jose kia.

Khiến cho người khác bất ngờ chính là, hắn có thể tìm tới tận nhà của Tôn Jerry.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn cũng hiểu được phần nào.

Vì vậy sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng lập tức trầm xuống.

Vốn hôm qua, bất quá hắn chỉ trêu đùa với đối phương một chút mà thôi, vậy mà hôm nay, đối phương còn dám được đà lấn tới, tìm tới tận cửa.

Lôi Nghênh cũng nhíu mày lại.

Hai người Tôn Jerry và Tiểu Emma thì nghẹn họng nhìn trân trối một màn đang xảy ra này.

Oa, chị Vi Vi được đối đãi như là một Công chúa vậy, có lẽ nàng quả thật là một Công chúa a.

Trong ánh mắt của Tiểu Emma thậm chí mơ hồ lộ ra chút hâm mộ.

- Thật xin lỗi, tôi nghĩ các ngươi sai lầm rồi. Tôi cũng không nhận ra vị Jose tiên sinh của các ngươi, nếu như là hắn thuê các ngươi tới đây, vậy bây giờ các ngươi có thể trở về rồi, thay tôi cảm tạ ý tốt của hắn, tôi không muốn tiếp nhận.

Sắc mặt của Lâm Vi Vi trầm xuống, giọng nói vô cùng bình tĩnh nói với người quản gia trung niên kia.

Lão quản gia hẳn là hơn năm mươi tuổi, ít nhiều cũng đã có gần sáu cái thập kỷ rồi, râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, bộ dáng không thể nào làm cho người khác chán ghét.

- Jose tiên sinh có nói, nếu như tiểu thư Vi Vi không cần chúng ta phục vụ, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng ngài.

Lão quản gia nở một nụ cười chân thành.

Lâm Vi Vi lập tức sững sờ, nàng còn tưởng rằng đối phương rất khó dây dưa, không nghĩ tới lại nói chuyện tốt như vậy?

- Vậy các ngươi rút lui đi thôi, đem những thứ này đi nữa.

Lâm Vi Vi nhịn không được thở phào một hơi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào lão quản gia, lại không tin chuyện này có thể chấm dứt dễ dàng như thế.

Quả thật đúng là không sai.

- Tiểu thư Vi Vi, những phần hoa cỏ được tạo hình trong khuôn viên vườn kia, đều được chúng tôi cùng với các vị cư dân ở đây đàm luận hợp tác tốt cả rồi, cũng không có gây trở ngại cho ngài bên này. Còn có, tấm thảm đỏ này là trải ở khu vực công cộng, chúng tôi đã mướn từ xã khu rồi, bất kỳ người nào cũng có thể lái xe thông qua, cũng không gây trở ngại gì. Nó cũng giống như địa phương chúng tôi dừng xe vậy. Tóm lại, chúng tôi không có xâm phạm đến đời sống của ngài cùng mấy vị, cũng không đụng chạm đến bất luận không gian hay là quyền lực gì của ngài Tôn Jerry tiên sinh đây cả. Ngài nếu như không cần chúng tôi phục vụ hôm nay, vậy chúng tôi một mực sẽ chờ ở bên ngoài đến khi trời sáng, đây chính là nghĩa vụ tối thiểu mà chúng tôi phải làm, ngài không cần chú ý.

Lão quản gia liền nở nụ cười.

Lâm Vi Vi kinh ngạc.

Đối phương chỉ muốn dây dưa phục vụ bọn họ?

- Tiểu thư Vi Vi gặp lại.

Nói xong, lão quản gia liền vung tay lên, mấy người hầu nữ kia liền cúi đầu đồng thanh hô.

Nói là gặp lại, những người hầu nữ dưới sự chỉ huy của lão quản kia, lại chạy đến bên cạnh xe của bọn họ, đồng loạt đứng thành một bên cạnh, sau đó đứng bất động chờ đợi ở nơi đó.

Lâm Vi Vi bó tay rồi, nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Cái tên Jose này, thật là cái gì cũng có thể làm.

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh nói.

- Tuyệt diệu nhất, chính là bản thân hắn căn bản cũng không có tới đây. Chúng ta tóm lại cũng không thể dùng bạo lực mà đuổi lão quản gia, cùng với nhóm mấy người hầu nữ kia đi được. Hơn nữa, người ta có thể từ bên cộng đồng thuê chỗ đậu xe cùng sân bãi, hết thảy đều án theo quy củ mà làm, coi như chúng ta báo động, thì cũng sẽ không có người nào để ý tới.

Lôi Nghênh thở dài một tiếng.

Lâm Vi Vi nghe vậy liền lắc đầu cười khổ.

Loại dây dưa này, thật sự là dây dưa đến cùng.

- Vậy tôi còn có thể về nhà sao?

Tôn Jerry nhịn không được thì thào nói.

Những tấm thảm đỏ mới tinh này, đến khi bị bánh xe nghiền ép lên, có phải liền bị phế đi hay không, thật sự không cần hắn bồi thường tiền sao?

- Như thường lệ lái xe trở về đi, bọn họ nếu như ảnh hưởng ngươi, trực tiếp báo động là được.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nói.

Không sợ đối phương gây sự.

Bất quá ngẫm lại, đối phương tuyệt sẽ không ảnh hưởng gì tới Tôn Jerry, càng sẽ không bước vào khuôn viên nhà của Tôn Jerry, đó là đưa cho bọn hắn mượn cớ mà thôi.

Jose có thể tìm được, có thể bố trí xuống tất cả, thì sẽ không dễ dàng để cho bọn hắn phá cục này. Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Quả thật đúng là không sai, thời điểm Tôn Jerry lái xe đi qua, Lão quản gia trung niên kia, còn có những người hầu nữ cũng chỉ là ở xa xa cúi đầu thăm hỏi, một câu cũng không nói.

Chờ Tôn Jerry đem xe đỗ vào nhà để xe, mọi người liền từ nhà để xe về tới nhà chính, từ cánh cửa sổ ở phòng khách, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng những người kia vẫn đứng ở trên đường bên ngoài phố, thân eo đứng thẳng.

- Cứ kệ đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi cũng gật đầu.

Tuyệt đối không thể mềm lòng, không thể mở ra tiền lệ được, nếu không phải vậy, đối phương không chừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Khi đợt dây dưa này trọn vẹn đi qua hai giờ đồng hồ, ngay cả trời cũng tối.

Trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường, lão quản gia trung niên cùng với những cô hầu nữ kia, vẫn đứng đấy, cẩn thận tỉ mỉ như cũ, như là những pho tượng vậy thậm chí không ai động đậy.

Lâm Vi Vi tay nâng lên một chén trà nóng, ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có chút ngơ ngác.

Bên này khí trời không được tốt lắm.

Gió đêm nổi lên, trời càng lạnh dần, những người kia nhìn qua quần áo có chút đơn bạc, thật không có quan hệ à. . .

- Không thể mềm lòng, không thể, bằng không mà nói, liền sẽ có phiền toái lớn xảy ra, không được.

Lâm Vi Vi âm thầm khuyên bảo bản thân mình.

Mấy người Tôn Jerry, Tiểu Emma cũng ngăn không được mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt tựa hồ như ẩn chứa sự không đành lòng.

Nhưng mà bọn hắn, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng, trên bầu trời thậm chí có mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống.

Bên ngoài, những người kia tựa như là mộc điêu tượng đất, có thể đứng bất động thẳng tắp ở nơi đó như thế.

Ngay cả xem như lão quản gia tuổi trên năm mươi kia, hay là mấy người hầu nữ ăn mặc đơn bạc kia đều không chút động đậy mảy may.

Lâm Vi Vi thấy thực sự khó chịu, nhịn không được mà cắn môi dưới.

Mọi người cũng im lặng.

- Vi Vi, gọi bọn họ vào đi.

Cuối cùng, cũng là Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng, mở miệng nói trước.

- Đối mặt với lần 'Trả thù' này của bọn hắn, là chúng ta thua. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận