Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1219: Giang Hào kiêu ngạo

Trong thang máy, hai nhóm người Bạch Tiểu Thăng và Giang Hào thẳng mắt thấy nhau, trong ánh mắt đều là ngạc nhiên và nghi ngờ.

Song phương đều có suy nghĩ trong lòng, lại còn lạ thường nhất trí với nhau đó là “Bọn họ, cũng đi Tuyết Liên Vạn Hòa, đi làm cái gì?”

Ý niệm đầu tiên của Bạch Tiểu Thăng là ——

Chẳng lẽ là nhân viên của Tuyết Liên Vạn Hòa nhưng mà giờ này đi làm có phải là quá trễ rồi không.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, sẽ không phải là đến nói chuyện làm ăn chứ.

Không phải là hắn xem nhẹ những người trẻ tuổi nhưng những người này đặc biệt là Giang Hào, nhìn thế nào cũng thấy thiếu sự trầm ổn!

Có thể đại biểu công ty nào đến đây nói chuyện hợp tác chứ?

Lý Khâu Sơn sẽ đồng ý hợp tác với bọn họ sao?

Bạch Tiểu Thăng tự đưa ra câu hỏi và trực tiếp phủ định.

Giang Hào kinh dị nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng không nắm chắc được tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng, nhất thời cẩn thận từng li từng tí một, khách khí hỏi thăm.

- Các người đây là ... sẽ không phải là nhân viên của Tuyết Liên Vạn Hòa chứ?

Vẻ mặt của Quách Nguyệt Diêu, Chu Tứ Phương, Lý Nê cũng biểu lộ biến hóa rất nhỏ.

Bọn họ giống như rất kiêng kỵ người của Tuyết Liên Vạn Hòa.

Lời này vừa nói ra, những người khác đang đứng trong thang máy cũng đều nhìn sang.

Dù sao bọn họ cũng là đi đến Tuyết Liên Vạn Hòa .

- Chúng tôi không phải là nhân viên của Tuyết Liên Vạn Hòa.

Bạch Tiểu Thăng trả lời thẳng thắn.

Mà là ông chủ của Tuyết Liên Vạn Hòa!

Đương nhiên, câu nói này Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không cần thiết nói cùng Giang Hào.

Không phải a!

Giang Hào rõ ràng, thở dài một hơi.

Sau đó, vẻ cẩn thận trong ánh mắt của hắn vừa nãy đã quét đi sạch sẽ, lười biếng nhìn Bạch Tiểu Thăng, hừ lạnh cười nói.

- Vậy hẳn là các vị cũng là người tham gia ' Kế hoạch Tuyết Liên đầu tư sáng tạo' rồi."

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền sững sờ.

Kế hoạch Tuyết Liên ... đầu tư sáng tạo ?

Là cái gì?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng âm thầm nhìn nhau, bọn họ đều chưa từng nghe qua.

Có điều, từ ý tứ trên mặt chữ xem, hình như là kế hoạch liên quan đến đầu tư và sáng tạo.

- Thì ra mọi người cũng có mục đích như thế, đều là đến tham gia “Kế hoạch Tuyết Liên đầu tư sáng tạo” này, muốn thu được quỹ đầu tư. Vậy chúng ta ở đây gặp gỡ cũng xem là duyên phận rồi.

Lý Nê đứng một bên cười nói

- Mọi người chi bằng liền nở nụ cười quên hết thù oán, kết giao bằng hữu.

Bầu không khí vừa rồi, có chút giương cung bạt kiếm.

Lý Nê người này bình thản, tâm thái cũng ôn hòa, muốn mượn mục đích của mọi người tương đồng để mà liên hệ, hòa hoãn bầu không khí.

Nào có thể đoán được, Giang Hào nguýt hắn một cái, trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng.

Một bên, Chu Tứ Phương cười gằn:

- Lý Nê a Lý Nê, anh thực biết ba phải, hừ, không hổ danh là nhiều đời chơi bùn, đời đời chơi bùn.

Nhắc đến đời đời chơi bùn, Lý Nê tựa hồ xúc động, biểu hiện khẽ biến, hơi có chút trầm mặc.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn sang Lý Nê một chút.

- Các vị cũng là tham gia “Kế hoạch Tuyết Liên đầu tư sáng tạo” sao? Chúng tôi cũng vậy!

- Đúng đấy, chúng tôi cũng đến đây tham gia “Kế hoạch Tuyết Liên đầu tư sáng tạo”!

Trong thang máy, những người kia vốn đứng đó không liên quan gì, chỉ muốn xem náo nhiệt, bỗng nhiên nhao nhao lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng, Giang Hào, người hai phe không nhịn được nhìn về phía bọn họ.

Thì ra, thang máy đầy người, rõ ràng đều là cùng đi đến Tuyết Liên Vạn Hòa, tham gia sáng tạo đầu kế hoạch, đều muốn đạt được quỹ đầu tư!

Lý Khâu Sơn giở trò quỷ gì, làm sao còn làm ra cái cái gì đầu tư kế hoạch?

Bạch Tiểu Thăng hơi nheo mắt suy nghĩ, để Hồng Liên kiểm tra tin tức một hồi.

Trong nháy mắt, hết thảy tin tức trên internet có quan hệ "Tuyết Liên sáng tạo đầu kế hoạch", dường như phim đèn chiếu hiện lên trong đầu óc của hắn ——

Tuyết Liên Vạn Hòa vốn là liên hợp của mười lăm xí nghiệp lớn, cộng đồng liên minh sản nghiệp Kinh Tế Tài Chính, phổ biến sang hình thức mới, trợ lực 'Đại chúng gây dựng sự nghiệp, vạn chúng đổi mới', thu hoạch được Lâm Hải Thị Phủ toàn lực ủng hộ...

Từ ngày mùng năm của tháng này, mỗi thứ 5, mười sáu nhà công ty của Tuyết Liên Vạn Hòa, sẽ khai triển xét duyệt kế hoạch gây dựng sự nghiệp người đầu tư, thu được người tán thành, liền có thể lấy thân phận 'Đối tác', đạt được hợp tác tài chính...

Căn cứ hạng mục đầu kế hoạch này một khi đẩy ra, liền gợi ra luân phiên dậy sóng, lượng lớn người muốn gây dựng sự nghiệp dồn dập hướng tới mười sáu nhà xí nghiệp...

Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới, giống như Lý Khâu Sơn thật sự đã đề cập tới chuyện này, chính mình cũng có một ít ấn tượng, chỉ là khi đó chính mình rất bận rộn, đối với thực tế quản lý công ty, hắn lại tuân theo nguyên tắc người ngoài nghề ít nhúng tay vào, đại lực uỷ quyền.

Hình như thật sự có chuyện này!

Chờ Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, Giang Hào cùng những người kia đã cùng người bên cạnh, thân thiện giao lưu.

Bạch Tiểu Thăng ngắm nhìn bốn phía,

Lại nhìn đến Giang Hào.

Trong một thang máy đầy người, tất cả đều là đi Tuyết Liên Vạn Hòa mưu cầu "Hợp tác" gây dựng sự nghiệp.

Người tới là khách.

Bạch Tiểu Thăng thân là ông chủ sau màn của Tuyết Liên Vạn Hòa, ở trước mặt mọi người, tựa hồ thật sự không được làm ra cái hành động “quá mức” nào cả.

Cái kia, cùng Giang Hào tính sổ một chuyện, trước hết để qua một bên đi.

Bạch Tiểu Thăng sâu sắc liếc nhìn Giang Hào một chút, cúi đầu nhìn đôi giày bị bùn bắn tung tóe, có chút nhíu mày.

Có thù tất báo, không phải thói quen tốt.

Tuy nhiên làm sao chuyện gì đều không được giận, không được buồn, không có huyết tính, cũng rất không tốt.

Rất dễ dàng khiến cho mấy người được đà lấn tới, cảm thấy bắt nạt người yếu, là chuyện đương nhiên.

Giang Hào chính là dạng người như vậy, loại phương thức làm việc kia, coi như hắn có ý nghĩ gây dựng sự nghiệp thật tốt, cũng không thể dùng được!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Giờ khắc này, Giang Hào đang theo vài người nói nói cười cười, phong độ trác việt, để Quách Nguyệt Diêu cũng không nhịn được chớp đôi mắt to, ánh mắt đầy sùng bái nhìn hắn.

Mà không biết, trong vô hình Giang Hào đã bị vị ông chủ sau màn của Tuyết Liên Vạn Hòa tuyên án "Tử. Hình" ...

Người anh em, thật không có ý tứ a, tôi thay Giang Hào, đối với anh nói lời xin lỗi .

Lý Nê di chuyển lại gần, ánh mắt cũng rơi xuống trên giày của Bạch Tiểu Thăng, mắt thấy đôi giày AJ trắng như tuyết bị bắn lên mấy giọt bùn, nhất thời áy náy nói.

Cũng không phải là anh lái xe, anh cần gì nói xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, đối với Lý Nê cười nói.

Chúng ta... Dù sao cũng là đồng bạn mà.

Lý Nê nghiêm túc nói.

Hắn lại không nhịn được liếc nhìn đôi giày trên chân Bạch Tiểu Thăng - AJ, tựa hồ là hàng limited .

Cái kia ... Hơn mười ngàn đi?

Lý Nê giật mình, nhìn Bạch Tiểu Thăng quần áo nhàn nhã, hắn nhất thời âm thầm lắc đầu

Có thể cũng chỉ là hàng nhái mà thôii.

Bạch Tiểu Thăng đang đi là AJ thật sự.

Chỉ có điều, hắn vẫn không có xa xỉ như vậy.

Là hôm sinh nhật, Lâm Vi Vi đã tặng cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất yêu thích nó.

Vì lẽ đó, hắn mới ghi nhớ phải giáo huấn Giang Hào một trận.

Vì lẽ đó, Lâm Vi Vi lúc đó mới tức giận đến như vậy.

Trước mắt, nhìn thấy thái độ của Lý Nê cực kỳ khẩn thiết xin lỗi, lấy được hảo cảm của Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn chung trong bốn người Giang Hào, mỗi người đều không phải là hạng dễ nhằn, duy chỉ có Lý Nê, dáng vẻ có chút hoàn toàn không hợp.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đối với người này chút hứng thú, muốn đối với hắn tán gẫu nhiều hai câu.

"Keng".

Một thanh âm vang lên lên.

Thang máy, đến nơi.

Trong thang máy, vốn mọi người đang thân thiện tán gẫu, nhao nhao rời khỏi thang máy, tuy rằng không có tranh đoạt, nhưng cũng không ai lạc hậu.

Dù sao, trước mắt cũng phải xếp hàng đi theo người đầu tư tán gẫu.

Quá muộn, ai biết người phụ trách có thể mệt mỏi hay không, còn có thể hay không thể nghe vào tai khi mà bọn họ trình bày kế hoạch "Hùng tài đại lược" của chính mình.

Cùng người bên ngoài so sánh, Giang Hào có vẻ rất là ung dung không vội, không tranh không cướp, thậm chí còn để cho người khác đi đầu.

Các ngươi gấp gáp cũng vô dụng, thời điểm xin đệ trình là có đánh số hiệu, một lúc sẽ có người đọc tên.

Giang Hào một bộ dáng hiểu rất rõ vấn đề.

Có thật không, Giang huynh đệ?

Thì ra là như vậy, có trình tự.

Cái kia cũng không cần thiết phải cuống lên.

Người chung quanh nhao nhao nói.

Cái trước trình báo, tỷ lệ thành công khoảng chừng ở hai mươi bốn phần trăm, tỷ lệ không thấp. Tôi kỳ thực quá hiểu rõ mấy cái chi tiết nhỏ giữa thành công cùng thất bại.



Giang Hào mỉm cười nói.

Rất có vẻ khoe khoang tâm ý.

Hắn một câu nói này, khiến cho con ngươi mọi người chung quanh thu nhỏ lại, khoảnh khắc ánh mắt đầy nóng rực.

Nếu như là thật sự, cái kia chứng minh người này là có tin tức ngầm a!

Mọi người không kìm lòng được vây lại, cùng hắn tiếp lời, nghĩ thu được càng nhiều tin tức.

Giang Hào lập tức được rất nhiều "chúng tinh củng nguyệt" thái độ, vẻ mặt mơ hồ có mấy phần đắc ý.

Anh Hào thật sự có phong phạm.

Một bên, Quách Nguyệt Diêu có chút ít sùng bái, có chút mê trai nói.

Đúng vậy, anh Hào có người làm ở trong này, không phải vậy thì sao có thể có những tin tức kia.

Chu Tứ Phương hạ thấp giọng, cố ý nói.

m thanh của Chu Tứ Phương tuy nhỏ, nhưng làm sao qua được đám người có lỗ tai tinh tường này.

Những người này nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể cầu Giang Hào nhiều lời nói thêm một vài thứ.

Đương nhiên, trực tiếp hỏi, là hành động ngu xuẩn.

Những người này đương nhiên sẽ không đi hỏi, chỉ nói bóng gió.

Nếu như ai có hứng thú, có thể theo tôi nói chuyện, tôi sẽ chậm rãi tán gẫu với các vị ... Đều là đồ vật khá quan trọng!

Giang Hào cười thần bí, lúc này dẫn dắt lòng hiếu kỳ của mọi người

Những người kia tươi cười rạng rỡ, chen chúc đến gần hắn.

Trước mắt, có thể đạt được nhiều hay một ít tin tức đều là điều tốt đẹp.

Giang Hào trong miệng ngầm ám chỉ, có thể làm cho mọi người biết điểm thành công cùng điểm thất bại ở nơi nào, thậm chí có thể phỏng đoán một, hai điều về tâm tư người xét duyệt, vậy thì quả là điều đáng giá!

Lúc này, mọi người vây quanh Giang Hào, đầy mặt tươi cười, líu ra líu ríu.

Anh Hào, đây là danh thiếp của tôi, kính xin quan tâm nhiều một chút!

Anh Hào, đây là của tôi!

Anh Hào, tôi đang làm một trang web mua sắm, không biết anh có ý định về hạng mục nào, nói không chừng chúng ta có thể hợp tác với nhau...

Anh Hào , tôi làm bên...

...

Giang Hào ở bên trong xưng hô của mọi người, lập tức thăng lên thành "anh Hào " .

Hắn cũng là mỉm cười, đưa tay nhận lấy danh thiếp, tùy ý cùng mọi người gật đầu.

Hay, hay. Có cơ hội, cùng hợp tác a...

Giang Hào cùng bọn họ vội vàng trò chuyện, vội vàng trao đổi danh thiếp, tổng cộng cũng không đi xa quá mấy mét.

Trong lúc lơ đãng Giang Hào quay mặt, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cùng với những người kia bỏ qua mọi người ở bên này.

Lý Nê đang cùng với tiểu tử kiếm tiền xu kia nói giỡn.

Lý Nê, lại đây!

Giang Hào giương giọng mệnh lệnh.

Giang Hào, các người cứ đi trước đi, tôi cùng vị Bạch huynh đệ này nói chuyện một lát.

Lý Nê cười cười đáp lại.

Giang Hào mắt lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, xì cười một tiếng.

Mày cùng với một cái con ngựa lớn trên đường, không nhìn xe, liền vì nhặt một khối tiền tiền kim loại có thể mạo hiểm, tán gẫu cái gì đây? Hạng mục giúp đỡ người nghèo à?

Người chung quanh không nhịn được cười vang một tiếng.

Bọn họ liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tràn ngập trêu tức.

Coi như mọi người cũng là bởi vì tài chính không đủ nên mới đến nơi này, có thể cũng không phải thật thiếu tiền, tối thiểu, trên đường đi bộ lớn nhặt tiền xu, chuyện như vậy, những người lãnh đạo như bọn họ sao có thể làm được.

Đều là lãnh đạo cao cấp.

Muốn mặt mũi đây.

Lại nói, thời đại này, ai trên người còn cất tiền mặt, đặc biệt tiền lẻ a, không phải đều là dùng di động thanh toán à.

Người anh em này, cũng thật là tiếc tài, đường đi bộ lớn, không thèm đếm xỉa đến sinh mệnh, một khối tiền đều không buông tha. Thật đáng kính! Bội phục !

Có người trêu chọc lên.

Lại là một trận cười vang.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh mà nhìn những người này.

Một đám người rất kỳ quái.

Thế mà, lấy nhặt tiền làm hổ thẹn?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh phẫn nộ mà thương hại, nhìn những người kia.

Những kia là những người lập nghiêp!

Bọn họ có khả năng còn không biết, người mà chính mình đang cười nhạo, là người giấu trong lòng bảy, tám trăm triệu tài chính, giá trị bản thân mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng lên dữ dội .

Người này, chính là người mà bọn họ khẩn cầu thu được đầu tư đến tay, ông chủ sau màn!

Được rồi!

Lý Nê nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời tức giận.

Giang Hào, là anh lái xe không nhìn đường, suýt chút nữa làm bị thương người khác, anh làm sao còn có thể trưng ra cái thái độ này !

Mắt thấy đồng bạn có chút quá đáng.

Lý Nê cũng nhẫn nhịn không được.

Lý Nê, mày đang cùng anh Hào nói chuyện đấy !

Quách Nguyệt Diêu nhất thời thét to.

Nói đến, Quách Nguyệt Diêu cùng Giang Hào dễ chịu một đoạn, sau đó biệt ly, tìm tới Lý Nê.

Lý Nê nuối ăn nuôi ở cô ta trong thời gian hai năm, cùng Quách Nguyệt Diêu nhiều lắm là dắt tay.

Chờ Giang Hào cùng Quách Nguyệt Diêu biểu thị muốn quay lại, Quách Nguyệt Diêu không chút do dự đem Lý Nê quăng đi.

Tam giác quan hệ phức tạp như thế, những người này còn có thể làm bạn bè với nhau.

Nói đến, cũng đúng là đủ kỳ hoa.

Đúng đấy, đều là bạn bè với nhau, anh làm sao còn có thể đưa cùi chỏ ra bên ngoài đây. Đừng quên lần này anh có thể cùng tôi đi chung một con đường, là do anh Hào nể mặt bạn bè, mang anh tới, theo anh Hào, anh thu được độ đầu tư khả thi rất lớn! Đừng bởi vì người ngoài mà tổn thương hòa khí anh em!

Chu Tứ Phương cũng khuyên nhủ.

Có điều ngữ khí cùng vẻ mặt của hắn, đều có chút ý tứ quạt gió thổi lửa.

Lý Nê hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt lóe lên phức tạp.

Giang Hào chịu dẫn hắn đi , có lẽ có ý tứ "Cảm tạ" hắn chăm sóc Quách Nguyệt Diêu...

Bạch Tiểu Thăng thu hết sự việc vào trong mắt, nhưng cũng nghĩ thầm.

Thì ra bọn họ gây dựng hạng mục sự nghiệp, cũng không phải là một a.

Những người vây quanh bên người Giang Hào, lúc này dồn dập phát ra tiếng.

Có điều rõ ràng là đang lấy lòng Giang Hào.

Anh Hào làm sao có thể có phương pháp làm người như thế, làm việc sẽ không đúng mực? Không thể! Tôi nghĩ, vẫn là trách nhiệm của cái vị tiểu huynh đệ kia !

Đúng vậy! Anh Hào rộng lượng, không nói những chuyện vụn vặt này, mau chóng tới đi, trước mắt đều đã hơn mười giờ.

Đúng đấy, đúng đấy, chính sự quan trọng hơn. Buổi sáng chỉ có thời gian từ mười giờ đến 12 giờ, không phải vậy liền phải đợi đến tận qua buổi trưa...

Mỗi người nói một kiểu.

Giang Hào khẽ gật đầu, trầm mặt giương giọng quát lạnh.

Lý Nê, đi thôi!

Ngữ khí, giống như hiện tại đang gọi một con chó.

Lần này, Lý Nê dưới chân bất động, cố chấp lắc đầu.

Giang Hào, lần này, tôi không trình báo cùng với anh nữa, vẫn là do tự tôi tới làm thôi.

Sai chính là sai, không nhận sai cũng là thôi, lại còn lẽ thẳng khí hùng như thế.

Vậy thì tha thứ cho tao Lý Nê, không cùng mày một đường.

đầu đầy bùn!

Trên mặt Giang Hào mang theo vẻ tức giận, mắng một câu, sau đó dương tay bắt chuyện với người bên cạnh, - Vậy chúng ta đi, tôi muốn nói với các ngươi một chút chuyện. Không được đuổi theo, đáng đời không nghe được!

Là được!

Sớm nên như vậy!

Anh Hào, xin mời!

Mọi người chen chúc theo Giang Hào, đi vào trong.

Chu Tứ Phương nhìn Lý Nê một chút, khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt một bộ "là mày tự tìm", cất bước đi theo đám người Giang Hào.

Quách Nguyệt Diêu khinh miệt hừ một tiếng, cũng vội vàng đi theo.

Bạch Tiểu Thăng từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh nhìn, chờ những người kia đi rồi, mới cười cười hỏi Lý Nê.

Cái kia, Giang Hào, dáng vẻ thật giống rất có phương pháp, cậu như vậy, há không phải là bỏ lỡ mất cơ hội?



Lý Nê nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cười khổ, thở dài:

Giang Hào, người này, ở công ty này quả thật có người yểm trợ!

Ồ?

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt hiếu kỳ, lập tức cười hỏi.

Vậy cậu không phải là làm mất một cơ hội lớn trời cho à, không có người này, đối với việc xin đầu tư của cậu sẽ không có ảnh hưởng lớn sao?

Lý Nê than nhẹ:

Làm sao sẽ không có đây, khẳng định là có!

Có điều, như vậy cũng hết cách rồi, tôi chính là người như vậy, khả năng đúng như Giang Hào từng nói, 'đầu đầy bùn' .

Lý Nê cảm khái.

Di truyền đi, khả năng là do di truyền.

Bạch Tiểu Thăng cười to, vỗ vỗ vai Lý Nê, dẫn hắn một đạo đi về phía trước.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh theo ở phía sau.

Đối với người tên Lý Nê này, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng cảm thấy người này còn có thể làm bạn, đều rất có vài phần hảo cảm.

Giờ khắc này, bọn người Giang Hào ở đằng trước, mấy người Bạch Tiểu Thăng không muốn đi quá gần, xa xa ở phía sau trì hoãn bước chân đi tới.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lý Nê vừa đi vừa tán gẫu, nói chuyện phiếm vui vẻ.

Lý Nê, tên gọi này của cậu rất đặc biệt a. Còn có, Giang Hào nói cậu 'đầu đầy bùn', cậu còn nói là do di truyền, chuyện gì thế này?

Bạch Tiểu Thăng có chút ngạc nhiên hỏi dò, lập tức lại cười nói

Nếu như là câu hỏi tôi không nên hỏi, vậy tôi trước tiên nên xin lỗi cậu một tiếng. Nếu như cậu không muốn trả lời, cũng không cần thiết trả lời.

Bạch Tiểu Thăng đúng là rất lễ phép.

Lý Nê liếc hắn một cái, cười khổ nói.

Kỳ thực, tôi đến từ một Tử Sa thế gia. Chính là chuyên môn làm ấm tử sa. Thái Gia Gia của tôi tên gọi Lý Thư Hà, có cái biệt hiệu, Chính Thiện tiên sinh.

Lý Nê lại đề cập đến tục danh thái gia gia của hắn.

Thái gia gia của hắn, còn có biệt hiệu?

Bạch Tiểu Thăng hơi suy nghĩ.

Hồng Liên lập tức đem tư liệu tra tìm ra.

Tử Sa hồ chế ấm đại gia, Chính Thiện tiên sinh!

Bạch Tiểu Thăng đối với trong tư liệu đang tràn vào trong đầu, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Trong tài liệu biểu hiện, Chính Thiện tiên sinh ở trong giới chế ấm tử sa, nhưng là rất có thanh danh, thậm chí được gọi là chế ấm danh gia cận đại thập đại gia .

Đáng tiếc chính là, tác phẩm còn lại của hắn cực nhỏ, thế nhưng mỗi một kiện, đều cực kỳ quý báu.

Tên Lý Nê, là hậu duệ của danh nhân!

Thất kính thất kính, thì ra cậu là hậu duệ của danh nhân.

Lý Nê cười khổ.

Hiếm thấy Bạch huynh đệ biết tên của thái gia gia, không nói, không nói, ông nội tôi khi già đi, tay nghề liền sa sút, đến đời cha tôi, căn bản là không học được, tôi nghĩ phát dương quang đại, nhưng là ngoại trừ điểm thái gia tự viết chế ấm bản thảo, cái khác, cũng phải dựa vào tự mình tìm tòi. Nói ra thật xấu hổ, ngộ tính của tôi không cao, những năm này thành quả quả thật rất ít...

Lý Nê nói đến chỗ này, thậm chí có chút nhụt chí.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe được kinh ngạc, nhìn nhau.

Thì ra cái người tên Lý Nê này, còn có thân thế như vậy.

Vậy lần này cậu đến?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hỏi.

Tôi đối với những thiên nga chí lớn như bọn họ thì không có, tôi đã nghĩ xin một bút sang đầu quỹ, một lần nữa nghiên cứu chế tạo công nghệ cổ đại.

Lý Nê nói tới đây không khỏi thẹn thùng.

Bởi vì cái này của hắn là đầu tư nhỏ lẻ, đúng là nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Bạch Tiểu Thăng gật gù, thẳng thắn.

Hừm, xác thực, thứ đồ chơi này của cậu nếu muốn đầu tư thương mại, cùng với việc đổ xuống sông xuống biển không khác gì nhau.

Lý Nê

- ….

Lý Nê cười khổ.

Thế nhưng theo Giang Hào, thật sự là liền có thể, hắn thật sự có phương pháp.

- Ồ?

Anh mắt Bạch Tiểu Thăng mang theo hiếu kỳ.

Lý Nê nhìn về phía trước, hạ thấp giọng nói cùng Bạch Tiểu Thăng.

Lần này người phụ trách xét duyệt hạng mục... Là anh họ của hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận