Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1161: Cảnh cáo lần cuối

Nơi làm việc có "Quy củ" của nó .

Vì tất cả mọi người đều mặc comple, đeo cà vạt, ngồi trong phòng làm việc, trao đổi công việc liên quan đến tiền bạc.

Phong cách làm việc phải có quy định, nghiêm túc và phong độ.

Lời nói và hành động cũng phải nói đến văn minh.

Ngay cả khi có đánh nhau ở phía sau đến mức người sống ta chết, nhưng khi gặp mặt, cùng lắm cũng chỉ mang thái độ và lời nói lạnh lùng, có khi tâm trạng quá kích động, vỗ bàn và hét lên hai tiếng, cũng là cực hạn rồi.

Ít nhất, Ngô Đại Tôn nghĩ là như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn mới được mở mang kiến thức.

Bạch Tiểu Thăng cho hắn thấy được hành động, và bài học sinh động, cái gì gọi là "Trong rừng loài chim nào cũng có''

Bước lên liền đánh con trai mình, liên tục tát bốn cái rất mạnh vào miệng, khiến cho Ngô Dương Uy chảy máu cả mũi miệng, còn uy hiếp muốn "Diệt" toàn bộ Ngô gia. Đúng thế hắn không nghe nhầm không phải chỉ nhằm vào một hai công ty của Ngô gia, mà là toàn bộ!

Đây quả thực. . . là đại thù sinh tử! Có đáng hay không?

Làm người khác sợ hãi nhất chính là, Bạch Tiểu Thăng còn nói một cách nhẹ nhàng như vậy, nói đến hời hợt như vậy.

Giống như hắn còn là người vô cùng rộng rãi, còn sớm đưa tới cảnh cáo, không có giọng nói buồn phiền khi khai đao.

Lại còn thể hiện ra bên ngoài con người hắn vô cùng nhân nghĩa.

Ngô Đại Tôn cảm giác cơ thể mình liên tục run rẩy.

Đến mức không chỉ mình Ngô Dương Uy thấy sợ hãi, nhìn thấy ngay cả cha mình cũng dường như sợ hãi, tâm lý của hắn lập tức sợ tới cực điểm.

Có vẻ như hắn đã chọc phải tồn tại không nên trêu chọc rồi!

Không chỉ có bọn hắn, ngay cả đến Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đều cảm giác không khí như đông cứng lại.

Bạch Tiểu Thăng biểu hiện sự cứng rắn, lạnh lùng, cũng làm cho trong lòng ba người sinh ra sự kính sợ.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, sự kiện kia cứ để một mình tôi đứng ra đối mặt, chỉ là mất việc thì tôi cũng chấp nhận được. Cho dù hậu quả có phải vào tù, tôi cũng sẽ không liên lụy đến ngài.

Lâm Kha đứng đấy, cười lạnh nhìn người nhà họ Ngô,

- Chỉ cần sau khi tôi vào tù, mong ngài quan tâm đến người nhà của tôi, và ...

- Đem tất cả những tên khốn hại tôi, tất cả phải chết!

Lâm Kha sớm đã tức đến sôi ruột, giờ phút này phát tiết ra ngoài, cảm giác thật là thoải mái.

Đương nhiên, cô cũng hiểu rằng, Bạch Tiểu Thăng đây là gặp đúng dịp thì ra tay, căn bản không có khả năng muốn "Hi sinh" chính mình.

Bất quá phần lời nói "Thoải mái" này của Lâm Kha lại khiến cho nét mặt của người nhà họ Ngô thay đổi, lo lắng sợ hãi.

Bọn hắn nghĩ Bạch Tiểu Thăng thật sự sẽ đem nỗi lo của Lâm Kha về sau giải quyết, thật sự khiến cho cô ấy liều mình từ bỏ toàn bộ.

Nếu là bọn hắn, bọn hắn có thể sẽ làm như vậy.

Đặt mình vào vị trí của người khác, cũng cho rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ làm điều đó!

- Lâm tiểu thư, cô không cần quá manh động, còn lâu mới đến mức như thế!

Ngô Đại Tôn vội vàng nói với Lâm Kha, giọng nói lại có chút nói lắp.

Phải biết, Ngô Đại Tôn đường đường chính là người cầm lái của Ngô gia !

Trải qua mưa gió, tuổi đã trên năm mươi !

Chưa từng xuất hiện bộ mặt như thế, không nói người ngoài, ngay cả Bì Đại Lỗi đều chưa từng gặp qua, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngô Đại Tôn đang sợ ?

Đúng thế.

Hiện tại Ngô Đại Tôn chính là đang lấy một loại tư thái rất thấp, vốn rằng với thân phận và chức vị hiện tại của hắn, cơ bản sẽ không xuất hiện hai từ "e ngại".

Có thể làm cho Ngô Đại Tôn e ngại, đối phương nhất định phải có thực lực nghiền ép Ngô gia, còn không có sự kiêng kị nào khi sử dụng loại thực lực kia.

Bạch Tiểu Thăng biểu hiện ra, chính là hai phương diện đó.

Thêm vào sự "Kiên quyết" của Lâm Kha!

Những điều này cộng lại, thật sự rất đáng sợ.

Thương nhân am hiểu nhất là cân nhắc điểm lợi hại, chỉ là kiếm được nhiều lợi nhuận hơn, điều gì có thể đáng giá đem gia đình mình đi đánh cược ?

Ngô Đại Tôn có đến một trăm hai mươi phần không nguyện ý !

Đặc biệt là cô nàng Lâm Kha trong miệng Trình Lưu, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không buông tha mà mặc kệ bằng hữu, sau khi tỏ thái độ, Bạch Tiểu Thăng chẳng những không có ngăn cản, hơn nữa trên mặt còn "Thưởng thức", càng làm cho hắn thấy sợ hãi.

Tôi thấy mọi người đều lăn lộn làm ăn kinh doanh, nào có cái gì gọi là tình nghĩa, thứ đồ chơi kia liệu đáng giá mấy đồng tiền chứ!

Ngô Đại Tôn thầm mắng.

Đồng thời, hắn cũng vô cùng hối hận.

Tại sao lại đáp ứng chuyện của Trầm Bồi Sinh, còn tham gia vào trong chuyện này nữa!

Chỉ bất quá, hiện tại thu tay lại có phải hay không đã hơi trễ!

Bên phía Trầm Bồi Sinh cũng sẽ không bỏ qua cho Ngô gia, coi như thu được một chút ít lợi nhuận trên sổ sách, nhưng một chút đó, đâu có thể bù lại những gì mình sẽ phải hứng chịu!

Trong lúc nhất thời, Ngô Đại Tôn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, đành phải nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nặn ra một nụ cười nói,

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, Ngô gia nhà tôi tuyệt đối không dám mang lòng coi ngài là địch. Chuyện này, nó, nó có thể là có hiểu lầm ở bên trong. . .

Hiểu lầm ?

Ngô Đại Tôn cũng kiên trì, mở mắt nói lời bịa đặt.

Trong lúc vô tình, hắn nhìn thấy Bì Đại Lỗi ở bên cạnh, lập tức chỉ thẳng vào mặt hắn,

- Từ đầu tới cuối, đều là tên Bì Đại Lỗi này tham dự vào chuyện đó. . . Ngài xem, trong chuyện này có phải có hiểu lầm hay không?

Bì Đại Lỗi nghe vậy thì choáng váng.

Đào hố cho người nhà của mình, cũng không phải đào hố như thế.

Mọi thứ đều là ông chỉ điểm mới đúng, tôi chỉ là thân làm trâu làm ngựa. . .

Đều là người như nhau, ông cũng phải có lương tâm chút chứ!

- Bì Đại Lỗi, anh to gan lắm, thế mà dám đổ tội cho Lâm Kha sự vụ quan, anh có biết rằng người làm truyền thông quan trọng nhất là cái gì không? Là công chính, thành tín! Tôi thấy anh càng lớn tuổi, càng thụt lùi rồi!

Ngô Đại Tôn giận dữ mắng mỏ Bì Đại Lỗi.

Bì Đại Lỗi có khổ cũng không dám nói, đành phải yên lặng nghe.

Ngô Đại Tôn tìm cách dập tắt lửa giận của Bạch Tiểu Thăng, mong rằng một lát nữa có thể nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng tốt đẹp, giờ phải khiến cho hắn tiêu bớt hỏa khí.

Chỉ cần lừa gạt cho qua đi lần gặp mặt này, hắn sẽ gọi điện thoại cho Trình Lưu.

Lần này thà rằng ít đi một số chỗ tốt, cũng phải khiến cho Ngô gia rời khỏi vị trí đầu sóng ngọn gió!

Không thể để cho Ngô gia từ hộ công biến thành chủ công, biến thành pháo hôi đón nhận lửa giận của Bạch Tiểu Thăng được!

Ngô Đại Tôn thầm nghĩ: Các người đánh nhau thế nào thì tùy, tôi chỉ là giúp thêm một tay, cuộc chơi lớn rồi, tôi không tham gia chơi nổi nữa!

- Dạy dỗ người một nhà, có lẽ nên đóng cửa dạy dỗ. Nếu Ngô tiên sinh muốn đóng cửa làm việc, vậy tôi liền cáo từ.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đứng dậy, lãnh đạm nói,

- Hôm nay! Ở trước giữa trưa, tôi muốn nhìn thấy Ngô gia tỏ thành ý, trước chạng vạng tối, hi vọng Ngô gia các vị lui ra khỏi vòng xoáy này! Nếu không ...

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Ngô Đại Tôn.

- Ông cứ coi như tôi chưa từng tới đây đi!

Vừa đe dọa vừa mỉm cười, thực sự là quá kinh khủng.

Ngô Đại Tôn giật mình.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng muốn đi, Ngô Đại Tôn tự nhiên hết sức níu giữ lại.

Bạch Tiểu Thăng bước chân không chút do dự, đi ra ngoài, Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh theo sát phía sau.

Ngô Đại Tôn cũng đành phải một đường đưa tiễn bọn hắn đến cửa thang máy, ven đường nhân viên của truyền thông Ngô Thị vô cùng kinh hãi. Không hiểu được những người này có lai lịch gì, mà khiến cho ông chủ lớn nhà mình phải hấp tấp đưa tiễn.

Chuyến đi này của Bạch Tiểu Thăng đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Thời gian cộng lại, tổng cộng còn không đến nửa giờ đồng hồ.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, Ngô Đại Tôn có chút thất thần.

- Bạch Tiểu Thăng kia đến trao cho mình “Tối Hậu Thư” sao ?

Ngô Đại Tôn thì thào nói.

. . .

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi xuống lầu, tới lúc ngồi lên xe, Lâm Kha cũng không nhịn được nữa.

- Bạch Tiểu Thăng, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan ! Không nghĩ tới anh nói đoạt tít lớn, thật là đoạt tiêu đề ở toàn bộ báo mạng, đem sức nóng chuyện này đè xuống dưới, tôi còn tưởng rằng anh muốn dựa vào bản thân mình làm điểm nóng trong chuyện này để PR bản thân chứ!

- Mấy cái kia là điểm nóng mới. . . Oa, Tôn Bạch Trí Thắng, Thăng Tỉnh quốc tế đều đưa lên trang nhất, bên phía Trung Kinh chiếm một cái, hai cái đến từ Đằng Vân, đây đều là anh tìm người an bài phải không?

- Hơn nữa, hôm nay chúng ta tới đây, chủ yếu là đến đả kích ngọn lửa nhiệt huyết của Ngô gia sao?

- Tôi thấy Ngô Đại Tôn kia sợ thật rồi. Mục đích anh làm vậy là để làm gì?

- Sau đó chúng ta làm thế nào tiếp?

. . .

Không trách Lâm Kha một hơi phát ra rất nhiều lời cảm thán, hỏi rất nhiều vấn đề.

Ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều muốn biết rõ.

Cỗ khí thế bức người trên thân Bạch Tiểu Thăng đã tiêu tán.

Chờ Lâm Kha nói xong, hắn còn mỉm cười, chậm rãi ngoáy ngoáy lỗ tai.

- Thực ra, lần này tôi tới đúng là muốn đánh cho Ngô Dương Uy một trận, và mắng Ngô Đại Tôn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Lâm Kha trợn mắt không tin.

- Đương nhiên, thuận tiện tôi tỏ ra không nói đạo lý, khiến cho người nhà họ Ngô biết rõ sự lợi hại của tôi, cái này cũng rất trọng yếu.

Bạch Tiểu Thăng thấy ba người này đều muốn biết suy nghĩ của mình, cũng cảm thấy nếu vẫn che giấu, đúng là không được yên tĩnh, lập tức cười nói.

- Mấy điểm nóng kia, là tôi nhờ mấy người bạn làm ra.

- Bên phía Trầm Bồi Sinh, vũ khí mạnh nhất chính là toàn bộ mạng lưới dư luận, vậy chúng ta chỉ cần rút củi dưới đáy nồi, cho bọn hắn mất đi mồi châm lửa!

- Làm ra mấy cái điểm nóng, việc nhỏ mà thôi, không đáng nhiều lời.

Việc nhỏ ?

Tùy tiện, chỉ trong một đêm, ở toàn bộ mạng internet xuất hiện năm sáu bài báo mới đưa tin nóng, còn không đáng nhiều lời ?

Lâm Kha trừng đôi mắt trắng dã lên lườm Bạch Tiểu Thăng .

Bất quá trong suy nghĩ của cô ấy, đối với năng lực mạnh mẽ của Bạch Tiểu Thăng, cũng là phi thường bội phục, thậm chí ẩn ẩn sùng bái.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói,

- Bên phía Trầm Bồi Sinh, lợi dụng dư luận đâm chúng ta một đao, cây đao kia chính là Ngô gia, chúng ta muốn phản kích, đầu tiên phải đánh rơi cây đao của đối phương.

- Ngô gia cùng một chiến tuyến với Trầm Bồi Sinh chỉ là quan hệ hợp tác, liên kết dựa trên lợi ích, không có sự kiên cố như trong tưởng tượng, chúng ta liền để bọn họ sinh ra khe hở ở giữa, khiến cho bọn họ không thể hợp lại một chỗ!

- Thực ra đối với chuyện này, Trầm Bồi Sinh dùng người một nhà, quá mức bại lộ, tai hại ngầm rất nhiều, bất đắc dĩ nên mới dùng một ngoại nhân. Đây chính là điểm để chúng ta đột phá, chúng ta đúng ra nên cảm tạ bên phía Trầm tiên sinh một chút!

- Đối với Ngô gia, hiện tại thế nhưng tồn tại dưới pháp luật xã hội, hô đánh hô giết, tự mình nói cho thoải mái, chứ tự nhiên tôi không có khả năng thật sự diệt hết người Ngô gia, tôi cũng không phải hồng thủy hay mãnh thú, dù có năng lực này cũng không thể lạm dụng.

- Tôi chỉ là khiến cho Ngô gia biết khó khăn mà sợ, tiếp sau đó, hết sức nện gõ một phen, khiến cho bọn họ sợ, khiến cho bọn họ bắt đầu nảy sinh ý sợ hãi, bắt đầu sinh ra ý định rút lui.

- Nếu như càng tiến thêm một bước, bọn họ trở nên xung đột với Trầm Bồi Sinh, vậy thì không còn gì tốt hơn! Càng loạn, cơ hội để chúng ta phản kích càng nhiều !

Bạch Tiểu Thăng nói một hơi rất nhiều lời, ba người Lâm Kha chỉ biết im lặng, nghiêm túc lắng nghe hết.

- Tiếp đó, tôi thực sự muốn ra tay với Ngô gia, dạy dỗ bọn họ một chút đau đớn, thúc đẩy bọn họ đưa ra lựa chọn !

Đôi mắt Bạch Tiểu Thăng chớp lên.

- Còn nữa, ngày hôm qua tôi có nhắc đến, trong giai đoạn đầu của cuộc chiến này, chúng ta đã chôn xuống ba cái đinh.

- Trước mắt cũng nên dùng rồi!

- Một ngày, tôi muốn phá vỡ cục diện này chỉ trong một ngày !

Bạn cần đăng nhập để bình luận