Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1725: Người giật dây (1)

Trong phòng khách này, ngài Ruby cùng tất cả vệ sĩ, người giúp việc, thậm chí Daisy, không ai ngờ được người này bị vũ khí chỉ vào đầu, còn có thể chống lại, còn dám phản kháng.

Cũng chính vào lúc này, Bạch Tiểu Thăng “ra lệnh” cho Lôi Nghênh.

Khi những người vệ sĩ của ngài Ruby đang bao vây xung quanh hai người vừa bị giọng nói của Bạch Tiểu Thăng thu hút.

Lôi Nghênh đã ra tay.

Thật ra, từ lúc những thủ hạ của ngài Ruby dùng vũ khí chỉ vào đầu mình, Lôi Nghênh đã chuẩn bị chiến đấu.

Nghe được Bạch Tiểu Thăng truyền "mệnh lệnh tác chiến", để mình chịu trách nhiệm người "bên trái và phía sau", gần như chỉ trong một hơi thở, Lôi Nghênh đã cướp lấy vũ khí trong tay người vệ sĩ da đen bên trái, đồng thời một chưởng đánh trúng cổ họng của đối phương.

Toàn bộ quá trình tấn công, quá nhanh.

Nhanh đến mức ngay cả người bảo vệ “dẫn đầu” được ngài Ruby vô cùng tin cậy, vô cùng tán thành cũng không kịp phản phản ứng đã trợn mắt ôm cổ họng, vẻ mặt đau đớn quỳ xuống.

Người này còn chưa ngã xuống, quyền thứ hai của Lôi Nghênh đã rơi xuống mũi của người thứ hai.

Một quyền kia của Lôi Nghênh quả thật nhanh chẳng khác gì đoàn tàu lao tới trước mặt.

Chỉ một thoáng lại một người bị đánh bay ra ngoài, mặt mũi nhăn nhó trông rất dữ tợn, không chỉ bản thân người này hôn mê, còn đập ngã một người khác...

Mãi đến khi Lôi Nghênh đánh ngã ba người, người vệ sĩ thứ tư mới kịp nhận ra tình hình ổn. Nhưng chờ tới khi gã cầm súng kích điện nhắm vào Lôi Nghênh, lại bị Lôi Nghênh bay lên đá ngay giữa bụng. Trước mắt gã tối sầm, bụng đau đớn dữ dội, trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ:

- Thật nhanh...

Lôi Nghênh lại giống như một cơn lốc đột nhiên bạo phát, điên cuồng cuốn ra xung quanh.

Những người bị Lôi Nghênh xác định là mục tiêu quả thật giống như từng chiếc lá khô, có vẻ "Mảnh mai":

- Không có sức.

Trong này có một người kịp bắn súng kích điện nhưng không trúng, khi thấy vũ khí thật sự trong tay Lôi Nghênh chỉ vào mình, trên gương mặt người này nhất thời tuyệt vọng. Ngay sau đó, người kia làm ra một hành động nhìn xa trông rộng, trực tiếp dùng súng kích điện bắn về phía trán mình. Lần này người kia "thật sự" dùng sức, trong giây lát đầu đã rướm máu, đảo mắt và ngã xuống. Hành động này đúng là ham muốn được sống quá lớn rồi...

Trong chớp mắt, Lôi Nghênh lại hoàn toàn thu đuôi, người nên đối phó, ah ta không tha một ai.

Sau đó, Lôi Nghênh trầm mặt, trực tiếp đi về phía Ruby đang chấn động ngây người.

Bạch Tiểu Thăng nói bắt giặc phải bắt vua trước, vậy anh ta sẽ quán triệt tới cùng!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng hẳn cũng kết thúc cuộc chiến đấu rồi.

So với Lôi Nghênh, ở trong mắt người phe thứ ba, Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "Biến thái".

Vừa rồi, mục tiêu công kích của Bạch Tiểu Thăng đều là những người ở gần, trái một đấm phải một đá, tuyệt đối không trượt, không cần đòn thứ hai, đánh trúng 100%, làm cho đối phương mất lực chiến đấu 100%, không hề dây dưa, giống như đã được tính toán và khống chế tinh vi.

Bạch Tiểu Thăng chiến đấu với vẻ đẹp chính xác, thật giống như một bộ máy chiến đấu.

Chờ tới khi ngài Ruby nghe được tiếng động và quay sang, lại nhìn thấy rõ cảnh tượng liền chấn động. Tất cả chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn.

Trong thời gian này, ngài Ruby nhìn thấy đám thủ hạ đã trải qua trăm trận chiến, có bản lĩnh vô cùng xuất sắc, lại thêm hai vệ sĩ dẫn đầu một đen một trắng cộng thêm vũ khí, nhưng ở trước mặt hai người này còn không bằng tờ giấy, trước đã bị người ta đánh cho ngã lăn trên mặt đất.

Ruby thấy tình cảnh Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh xử lý xong người cuối cùng bên mình.

Cực kỳ nhanh, cực kỳ soái, cực kỳ mạnh!

Tròng mắt của Ruby trợn trừng cũng sắp rơi ra ngoài rồi, quá chấn động.

Đây là công phu Chinese sao?

Hóa ra người trẻ tuổi kia cũng lợi hại như vậy!

Ruby xem như đã thừa nhận tất cả những gì đám người đàn ông mặt đen đã nói rồi. Nhưng hắn không có nhiều thời gian để chấn động, bởi vì hắn đã thấy Lôi Nghênh dẫn theo một người trong tay đi về phía hắn, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt đáng sợ.

Lôi Nghênh thuận lợi tháo chốt của khẩu súng và liếc nhìn đạn bên trong.

Động tác này rất chuyên nghiệp, rõ ràng là người chuyên dùng súng.

Thoáng cái Ruby đã tái mặt, sợ đến mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Bên kia, Daisy cũng thấy bản lĩnh của Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh giống như gió xoáy, còn phối hợp vô cùng ăn ý.

Daisy thấy mà hai mắt tỏa sáng.

Điều này không phải là phạm vi võ công nữa mà sát với phạm trù siêu năng lực rồi!

Nhất định là vậy! Daisy tin tưởng chắc chắn.

Ngoại trừ Ruby, Daisy, trong phòng này còn có quản gia, phục vụ, người hầu, bọn họ đều nhìn đến hoa cả mắt.

Lúc này, Ruby nhìn thấy Lôi Nghênh đi từng bước về phía mình thì hoảng sợ muốn xoay người bỏ trốn, nhưng rõ ràng hắn không chạy thoát nổi người to lớn này!

Ruby lại đang suy nghĩ, nếu không thì đi bắt Daisy, ép đối phương giơ tay chịu trói...

Ngài Ruby vừa có ý nghĩ này, vẻ mặt lại khiếp sợ, thành thật giơ hai tay lên, ngoan ngoãn giống cậu bạn nhỏ trong trường mầm non vậy.

Vũ khí trong tay Lôi Nghênh đã chỉ thẳng vào trán hắn.

Ruby nếu dám có gan nhúc nhích, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

- Đám ngu xuẩn các người còn nhìn làm gì nữa, nhanh đi báo tin, nhanh đi đi!

Ruby liếc nhìn đám người giúp việc đang kinh ngạc tới ngây ra đó, trong lòng sốt ruột muốn chửi ầm lên.

Rất đáng tiếc, những người giúp việc không thể hiểu được ý hắn.

Trang viên Ruby báo cảnh sát à, đây không phải là nói đùa sao? Chắc đối phương cũng sẽ cho rằng đây là một trò đùa dai...

Ở New Orange, còn có người nào dám gây sự với ngài Ruby...

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lôi Nghênh khống chế Ruby, cũng âm thầm xoa cơ bắp trên cánh tay của mình, cảm thấy đau xót.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng thường chạy bộ và rèn luyện, nhưng rõ ràng không đạt được tiêu chuẩn như Lôi Nghênh, vừa rồi để giải quyết cục diện khủng hoảng, anh cũng chỉ có thể nhờ Hồng Liên giúp đỡ. Hồng Liên phong tỏa kẻ địch ở phía bên phải và phía trước của Bạch Tiểu Thăng, trong thời gian cực ngắn nâng cao mức a-đrê-na-lin trong cơ thể anh, làm cho hắn có thể phát ra lực bạo phát và tốc độ gần như siêu nhân trong thời gian ngắn.

Nhưng cái giá phải trả chính là sau khi khủng hoảng được giải trừ, anh sẽ mỏi eo đau lưng, hơn nữa còn có cảm giác như cơ bắp toàn thân bị xé rách.

Bạch Tiểu Thăng biết, nếu không có Hồng Liên giúp đỡ khống chế, sợ rằng anh cũng đứng không được...

Ruby nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và cố nặn ra một nụ cười mỉm, chào hỏi Bạch Tiểu Thăng qua Lôi Nghênh:

- Người bạn trẻ tuổi từ Trung Quốc tới, chúng ta ngồi xuống uống chén trà, từ từ tâm sự được không? Tuyệt đối đừng động đao động súng làm gì, nói đạo lý vẫn tốt hơn. Mong bạn của anh đừng dùng vũ khí với tôi, tôi biết các người đều là công dân tốt tuân theo pháp luật, đừng nhất thời kích động mà bước lên con đường dẫn tới sau này phải hối hận...

Ngài Ruby nói ra lời thật đúng là quá buồn cười, lại châm chọc tới mức nào.

Lôi Nghênh cũng không nhịn được mà phì vui.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói:

- Ngài Ruby bằng lòng nói chuyện thì tốt rồi. Tôi cũng rất muốn ngồi xuống, từ từ tâm sự với ngài!

...

Mười phút sau, trong thư phòng của ngài Ruby.

Ở đây có một cái bàn lớn và ba cái ghế.

Ba cái ghế này thì Bạch Tiểu Thăng ngồi ở giữa, Lôi Nghênh ngồi bên trái, Daisy ngồi bên phải.

Người ở vị trí đối diện tất nhiên là Ruby.

Dù sao hắn mới là "Chủ nhân" ở đây.

Trước mặt có ba người ngồi, đội hình này nhất thời làm cho ngài Ruby có một cảm giác “Mình vào khám", thật giống là đang bị thẩm vấn...

- Ngài xem, mọi người ngồi xuống từ từ tâm sự có tốt không, cần gì phải kêu đánh kêu giết.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười dựa lưng vào ghế ngồi, nói với ngài Ruby:

- Ngài nói đi, ngài Ruby.

Phong thái và những lời lẽ này của Bạch Tiểu Thăng làm cho trong lòng Ruby lặng lẽ phỉ nhổ.

Vẫn là cảm giác hắn đã bị bắt vào khám...

Bạn cần đăng nhập để bình luận