Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 447: Đoàn làm phim đình công



Bạch Tiểu Thăng đang cùng Lâm Vi Vi trò chuyện về đoàn làm phim bên kia.

Thì điện thoại trên bàn làm việc reo lên.

Lâm Vi Vi đi qua, nhận điện thoại:

- Alo, đây là văn phòng tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, tôi là trợ lý tổng giám đốc Lâm Vi Vi, có chuyện gì không?

Bạch Tiểu Thăng nâng ly trà lên, thổi thổi trà, uống một ngụm.

Ngẩng đầu, hắn liền thấy vẻ mặt Lâm Vi Vi kinh biến, đôi mi thanh tú nhíu lại.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống.

Lâm Vi Vi lấy tay che ống nghe, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, đoàn làm phim bên kia xảy ra chuyện rồi!

Bạch Tiểu Thăng ra hiệu cô tiếp tục nói.

- Cái hạng mục kia, vừa rồi đã thông tri đoàn làm phim, từ chối không cho chúng ta tiếp tục sử dụng sân bãi!

Lâm Vi Vi ngưng trọng nói.

- Đưa điện thoại cho anh.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay lấy điện thoại qua:

- Alo, tôi là Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tổng, là tôi a, Cao Đại Chí!

Đầu bên kia điện thoại, là thanh âm nôn nóng của Cao Đại Chí.

Cao Đại Chí người này có năng lực lại làm việc ổn trọng là người Bạch Tiểu Thăng yên tâm nhất, cho nên lần này lưu ông ta lại ở bên kia, chủ trì sự vụ.

Hiện tại, ngay cả thanh âm Cao Đại Chí cũng lộ ra một tia vội vàng xao động, có thể thấy được, sự tình nhất định rất là phiền toái!

- Ông đừng vội, nói lại kỹ càng một lần cho tôi nghe!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Thanh âm hắn trầm ổn, khiến Cao Đại Chí cũng tỉnh táo lại mấy phần.

- Bạch tổng, là như vầy…

Thông qua Cao Đại Chí miêu tả, Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ đại khái sự tình.

Vừa rồi, đoàn làm phim bên kia đang quay phim thì có một nhóm người bên hạng mục đến là do Chu Bát Bình dẫn đầu, trực tiếp gián đoạn buổi quay phim của bọn họ. Nói cái gì mà quyết định của cao tầng công ty, một là hạng mục muốn sớm thử buôn bán, hai là có đại sư phong thủy nói, loại hành vi quay phim này làm hỏng phong thuỷ, cho nên phía trên quyết định lập tức ngừng lại.

Cao Đại Chí khuyên can mãi đối phương cũng không đồng ý.

Cuối cùng chỉ có thể tạm dừng!

- Bạch tổng a, tạm dừng mấy ngày không có vấn đề, nhưng mà không cho quay phim nữa như vậy là hỏng rồi, còn có một nửa tiến độ quay chụp chưa hoàn thành! Đổi sân bãi, phần đằng trước coi như bỏ đi! Nhân viên, thời gian, phí đầu tư đã đầu tư vào nhiều lắm rồi! Hơn nữa nếu lại tìm sân bãi sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian, nếu để bên ngoài biết được, đối với bộ phim này của chúng ta sẽ là tin tức xấu!

Cao Đại Chí nôn nóng hoảng hốt nói:

- Ảnh hưởng thực tế, so với tôi nói còn có thể nghiêm trọng hơn nhiều rất nhiều!

- Đừng hoảng hốt, sốt ruột không giải quyết được vấn đề đâu!

Bạch Tiểu Thăng quát một tiếng.

Cao Đại Chí vì bộ phim này, tiêu tốn rất nhiều tâm huyết lại tự đặt mình vào bên trong sự tình tự nhiên dễ dàng sốt ruột, đây là quan tâm sẽ bị loạn!

- Ông cùng bên kia thỏa thuận trước, tôi lập tức để Vi Vi đi qua một chuyến!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Cao Đại Chí cũng chỉ có thể như thế.

Đặt điện thoại xuống.

Lâm Vi Vi trực tiếp nói:

- Em mang Thạch Vũ, Tống Giai Giai bọn họ lập tức đi qua?!

- Được, đi đi!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu nói.

Thạch Vũ vốn là làm việc lấy tin và biên tập bên phòng truyền thông internet, tuổi nghề lâu dài, từng làm phóng viên, lấy tin và biên tập, chủ trì, phi thường am hiểu câu thông đàm phán cùng người khác, sau khi được Bạch Tiểu Thăng đề bạt thành quản lý, công tác xuất sắc, đến sau đó thậm chí được Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh thưởng thức, thăng chức tổng thanh tra.

Tống Giai Giai cũng phi thường có thiên phú xử lý loại chuyện này.

Có bọn họ đi cùng Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng rất yên tâm.

- Để tiểu Phùng đưa mọi người đi!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi gật gật đầu, lui ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn một mình Bạch Tiểu Thăng, hắn nhịn không được ngưng thần trầm tư.

- Thật không nghĩ tới, dự cảm kia của mình vậy mà lại linh nghiệm như thế, chỉ không biết rõ là trùng hợp, hay là…

- Được rồi, đợi Vi Vi bọn họ đàm phán trở về rồi nói sau.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Tại hiện trường quay phim.

Đoàn làm phim tạm thời đình công, trên mặt mỗi người đều bao phủ một tia u sầu, bọn họ mặc dù không biết rõ hậu quả bằng Cao Đại Chí, nhưng mọi người đang nhiệt tình như lửa tập trung tinh thần làm việc, đột ngột lại bị cưỡng ép đình chỉ, trong lòng mỗi người cũng không dễ chịu.

- Không thành vấn đề a, Uyển Uyển tiểu thư cũng đã đi qua nói chuyện cùng bọn họ, đại minh tinh hẳn là dễ làm a.

Cao Á nhịn không được lầm bầm cùng Triệu Tiểu Huỳnh.

- Lão Chu Bát Bình kia từ ngày đầu tiên đã biết rõ Thương Uyển Uyển tiểu thư có đây sao?

Triệu Tiểu Huỳnh khẽ thở dài một cái:

- Mình cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy đâu! Hiện tại công ty bên kia hẳn là biết rõ, không biết anh Tiểu Thăng… Bạch tổng muốn xử lý chuyện này thế nào.

Cao Á bỗng nhiên hưng phấn, đụng Triệu Tiểu Huỳnh:

- Ai, cậu biết không, Dương Thiến Nhi kỳ thật là đối tượng hẹn hò với anh Tiểu Thăng của cậu, cũng chính là Bạch tổng, hai người các cậu ở cùng một tổ, có phải gọi là ‘không phải oan gia không gặp gỡ’ hay không! Về sau, hai người các cậu còn giống như có một cảnh mắng nhau, ai nha, mình thật chờ mong!

Triệu Tiểu Huỳnh nhịn không được trợn trắng mắt nhìn Cao Á, đến lúc nào rồi, cô còn có lòng nghĩ tới chuyện này!

Ánh mắt Triệu Tiểu Huỳnh nhịn không được tìm kiếm, phát hiện thân ảnh của Dương Thiến Nhi, cô đang cố gắng đọc lời kịch, không bị việc đình công quấy nhiễu chút nào.

- Lợi hại!

Triệu Tiểu Huỳnh chịu phục, cô cũng cầm kịch bản qua, lần nữa chuyên tâm nghiền ngẫm lời kịch.

Đình công, các cô có lẽ vô kế khả thi, nhưng mà nên nỗ lực không thể bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà bỏ dở!

Cố gắng làm cho tốt việc của mình, đây là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, cũng là chuyện duy nhất phải làm!

Thiên tài sinh ra bởi thiên phú, thành công đạt được bởi vất vả cần cù!

Triệu Tiểu Huỳnh nhìn Dương Thiến Nhi, thật có mấy phần chịu phục, bất quá đi nghĩ nghĩ lại, cô lại có mấy phần không chịu thua!

- Ai, cậu học thuộc lời thoại chưa?

Cao Á sững sờ, sau đó nhìn Dương Thiến Nhi bên kia, nghĩ nghĩ:

- Các người… thêm tôi nữa!

Phát hiện ba cô gái đang hết sức chuyên chú đọc lời kịch, càng ngày càng nhiều diễn viên an tĩnh lại, cũng gia nhập vào trong đó, loại hành vi yên lặng này vậy mà lại ảnh hưởng đến rất nhiều người, mặc kệ là diễn viên hay là nhân viên công tác, cũng bắt chước theo đó, cuối cùng vậy mà diễn biến thành ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim.

Tại thời khắc diễn viên, nhân viên công tác của đoàn làm phim vùi đầu vào làm tốt công việc của bản thân, bên trong phòng họp lớn của hạng mục tên là Hạo Bắc Quốc Tế này, Thương Uyển Uyển, Cao Đại Chí đang trao đổi cùng Chu Bát Bình.

Chu Bát Bình ‘sóng yên biển lặng’ ngồi ở chỗ đó, trên mặt không còn mang nụ cười khiêm tốn nhiệt tình thường ngày kia, mà là không rõ ý tứ, ngoài cười nhưng trong không cười.

Cho dù là đối mặt với đại minh tinh như Thương Uyển Uyển, thái độ của lão cũng là như thế.

- Chu quản lý các ông làm như vậy, ông để chúng tôi làm sao bây giờ. Lúc bắt đầu, đã thỏa thuận thật tốt, mượn dùng hạng mục này hai tuần, vừa mới quay được một tuần, tiến độ quay phim của chúng tôi mới đến một nửa, ông xem… nếu không chúng tôi cho ông phí sân bãi, bao nhiêu, ông ra cái giá! Chúng tôi tận lực thỏa mãn!

Cao Đại Chí dưới sự sốt ruột, ngôn từ thành khẩn nói ra.

Ông tận lực thả ra thiện ý.

- Cao tổng a, chuyện này tôi cũng không có cách nào nha, là phía trên yêu cầu, ông đây là làm tôi khó xử, tôi chẳng lẽ còn dám vi phạm ý nguyện của tổng công ty chúng tôi.

Thần sắc Chu Bát Bình ung dung, nhún vai lại không có một chút bộ dáng bất đắc dĩ nào, khóe mắt đuôi lông mày đều mang cảm giác xem trò vui.

- Chu quản lý.

Thương Uyển Uyển mở miệng:

- Nếu như là nguyên nhân phương diện khai trương, ông nói cho chúng tôi biết một cái thời gian, chúng tôi sẽ tăng giờ làm việc đuổi theo tiến trình, bốn ngày, không, ba ngày, ông lại cho chúng tôi ba ngày, chúng tôi liền có thể làm xong trả lại hạng mục cho các người!

Cao Đại Chí liếc nhìn cô một cái.

Bảy ngày biến thành ba ngày, toàn bộ đoàn làm phim gồm có cô cũng phải đẩy nhanh tốc độ ngày đêm, liều mạng mới thành!

Thương tiểu thư xem ra thật sự dự định liều mạng! Cao Đại Chí không khỏi có hai phần cảm động.

- Không được!

Chu Bát Bình một lời từ chối, không hề cho người khác vãn hồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận