Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 146: Tôi chính là cao thủ!



Khu đổ thạch, ở trung tâm, người vây xem không ít.

Bốn người Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh, Trương Mẫn, Mẫn tỷ đi qua, tìm chỗ trống, chen đến vị trí trong cùng.

Vị trí trong cùng, cách cái bàn nơi trưng bày nguyên thạch rất gần, chỉ có không đến hai mét.

Trên mặt bàn, bày những tảng đá to nhỏ, phía trên mỗi một khối còn được đánh dấu bởi hai hàng số được viết bằng phấn, phía trên là số hiệu, phía dưới là giá tiền.

Thì ra, đây là "Xem thạch"!

Bạch Tiểu Thăng hiểu ra.

Ở phía trước đám người vây xem, có một đường cảnh giới màu đỏ, bên trong đường cảnh giới thường cách một đoạn, dựng thẳng một tấm bảng hiệu giống nhau như đúc ——

- Người không mua không đi vào, đi vào phải chọn một khối.

Đi vào, nhất định phải chọn một khối sao?

Xem ra, đây là quy định cứng nhắc.

- Một khối nhỏ như thế, vậy mà cần 50 ngàn?

Hàn Sơ Ảnh nhìn thấy một khối nguyên thạch lớn như quả dưa hơi gần ở trên mặt bàn, phía trên yết giá 50 ngàn, không nhịn được giật mình nói

- Như thế, có thể kiếm tiền về sao?

Trương Mẫn cũng không nhịn được nói.

Người chung quanh, không nhịn được trợn mắt trừng một cái.

Các người coi, đây là mua rau cải trắng à? Ra bao nhiêu tiền, thì nhất định đồ vật đó phải giá trị bấy nhiêu tiền hả?

Nhưng đây là đổ thạch!

Nếu không phải nhìn thấy Hàn Sơ Ảnh xinh đẹp, Trương Mẫn cũng là người phụ nữ có dáng người không thể bắt bẻ, xung quanh đã sớm là một mảnh trào phúng.

Bên cạnh có một người trẻ tuổi, không nhịn được nói với Hàn Sơ Ảnh.

- Mỹ nữ, khối này nếu là cắt ra màu sắc đế vương lục, thì 50 ngàn tính là gì, giá trị có thể gấp mấy chục lần, hơn trăm lần!

- Thật thế sao, đế vương lục có nhiều không?

Trương Mẫn ngạc nhiên nói.

Người tuổi trẻ kia vừa muốn giải thích, bỗng nhiên nhìn rõ khuôn mặt đầy tàn nhang của Trương Mẫn, lập tức giật mình, mất hết cả hứng, uể oải nói,

- Cái đó sao có thể nhiều, nhiều chẳng phải sẽ như cải trắng à. Có đôi khi mấy lần xem thạch, cũng không ra nổi một khối.

- Nhiên Gia ra sân!

Bỗng nhiên có người hô một tiếng.

Người trẻ tuổi kia hai mắt tỏa sáng, tranh thủ thời gian ngẩng cổ xoay sang bên kia nhìn.

Bốn phía lập tức yên tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng, trong lòng hơi động.

Nhiên Gia? Không phải là Tôn Diệc Nhiên sao!

Danh khí thật đúng là không nhỏ!

Mấy nữ nhân cũng hiếu kỳ, nhìn sang.

Phía đối diện.

Tôn Diệc Nhiên ngẩng đầu bước vào, đi vòng quanh cái bàn, đánh giá mỗi một khối đá.

Rất nhiều khối hắn chỉ nhìn một chút, liền đi qua, không dừng lại thêm, khi nào đụng phải khối đá cảm thấy hứng thú, mới dừng lại, nâng lên tinh tế xem xét, thậm chí lấy tay tính toán trọng lượng một lần.

- Phương pháp chọn thạch nhà họ Tôn!

Một tiếng kinh hô.

- Không cần mượn công cụ, chỉ dùng hai mắt, một đôi tay, một xem xét, hai sờ, ba ước lượng, thì có thể phân biệt ngọc thạch chất ngọc! Đúng là kỹ năng thần kỳ!

Có người không nhịn được nói.

- Thần kỳ như vậy?

Hàn Sơ Ảnh, Trương Mẫn cũng không nhịn được trừng lớn hai mắt, trông mong nhìn xem.

Điều này và những mình tìm kiếm được, cũng không khác nhiều.

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút, có hơi lơ đễnh.

Cách làm của Bạch Tiểu Thăng là nhìn da đá, xúc cảm khi sờ, nghe âm khi gõ thạch, ước lượng trọng lượng, cùng nhau không khác lắm, nhưng so sánh với Tôn Diệc Nhiên thì tinh tế hơn nhiều.

Nhìn cách làm của Tôn Diệc Nhiên, thì có chút giống. . . Phiên bản đơn giản hóa.

Trên hiện trường, Tôn Diệc Nhiên tiếp tục đi quanh, chọn thạch.

Bốn phía mọi người ánh mắt nhấp nháy, yên tĩnh nhìn hắn.

Cuối cùng, hơn mười phút sau đó, Tôn Diệc Nhiên chọn được một khối, rất hài lòng gật đầu. Bên cạnh lập tức có người tới, lấy tảng đá kia đi.

Tiếp đó, Tôn Diệc Nhiên có cảm giác, tốc độ chọn đá rõ ràng tăng nhiều, dùng ba mươi phút mà chọn được thêm bốn khối.

Chọn ra năm khối đá, đưa cho nhân chứng xem qua, Tạ Hữu Tân cố ý dùng phấn màu đỏ tại hai tảng đá vẽ lên một vòng tròn, để đánh dấu hai khối này thuộc về hắn, bên cạnh hắn ba ông chủ khác cũng chia nhau ba khối còn lại.

- Cắt thạch!

Tôn Thiên Lợi mỉm cười, cất giọng nói. Hắn đã nhìn, những nguyên thạch kia không tồi.

Theo âm thanh có chút chói tai khi cắt thạch truyền đến từng tiếng kinh hô.

- Khối này chất lượng không tồi! Có lời rồi!

- Khối này cũng thế, chất liệu tốt!

Năm khối nguyên thạch ba tiếng kinh hô, có một khối chất lượng bình thường, nhưng cũng không lỗ, chỉ có một khối cuối cùng, người cắt bỗng nhiên dừng tay, sau đó kinh hô một tiếng,

- Băng dương lục!

Tạ Hữu Tân đứng vụt người lên, mặt đều tái rồi, một khối đá cuối cùng là của hắn. Tảng đá kia đặt giá 100 ngàn, cắt ra băng dương lục.

- Lớn bao nhiêu, chất lượng thế nào!

Chu lão bản nhìn Tạ Hữu Tân, ánh mắt đều là hâm mộ và ghen ghét.

- Lão Tạ thật là gặp vận may rồi, chuyện tốt này cũng có thể gặp được!

- Kiếm tiền, lão Tạ! Nhưng ông không thể quên Tôn lão, còn có Diệc Nhiên thiếu gia!

Cắt ra băng dương lục, Tạ Hữu Tân hồng quang đầy mặt, nụ cười tràn đầy, vui đến khóe miệng cũng ngoác tới tận mang tai.

- Tốt, tốt! Phương pháp xem thạch của Tôn lão quả nhiên lợi hại, Diệc Nhiên thiếu gia quả nhiên lợi hại!

Tạ Hữu Tân mặt mày hớn hở, không biết nói cái gì cho phải.

Mắt thấy cắt ra ngọc tốt như vậy, tiếng kinh hô bốn phía thay nhau nổi lên.

Trương Tiểu Thu, Trần Tuyết một mực nhìn theo Tôn Diệc Nhiên cũng không kìm được sự đắc ý, đặc biệt là Trần Tuyết, ánh mắt nhìn về phía Tôn Diệc Nhiên, lộ ra sùng bái cùng ái mộ.

- Ở Thiên Nam ngọc thạch vòng, bên trong thế hệ trẻ tuổi, còn có ai có thể so sánh được với Diệc Nhiên! Chỉ bằng vào chiêu này, dù không dựa vào sản nghiệp nhà họ Tôn, Diệc Nhiên cũng sẽ phong sinh thủy khởi!

Trần Tuyết đôi mắt toát ra vẻ sốt ruột.

Người đàn ông này là của mình!

- Nhiên Gia, lợi hại!

Trương Tiểu Thu ra sức la hét.

Sau hắn, đám người tuổi trẻ kia cũng đi theo hoan hô, cổ vũ.

- Nhiên Gia, Nhiên Gia, Nhiên Gia!

Tôn Diệc Nhiên ưu nhã hướng về bốn phía, vẻ mặt có mấy phần ngạo nghễ, hắn đúng là có tư cách để kiêu ngạo.

Bỗng nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng.

Hắn nhìn thấy Hàn Sơ Ảnh đứng ở một bên, đây chính là một cực phẩm mỹ nữ, so sánh Trần Tuyết thì đúng là không cùng một cấp bậc. Ở bên người cô ấy, còn có một người phụ nữ vóc người rất tốt, đáng tiếc là khuôn mặt có chút tệ, thậm chí có mấy phần xấu.

Nhưng mà, có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, thì sẽ không gì sánh được!

Tôn Diệc Nhiên nhìn hai nữ nhân mà vô cùng vui sướng, thản nhiên đi tới.

- Thật là đúng lúc, Hàn tiểu thư, các cô cũng tới đổ thạch sao?

Tôn Diệc Nhiên cười nói,

- Nếu như không chê, tôi có thể vì các cô mỗi một người chọn một khối, thế nào?

Mặc dù Tôn Thiên Lợi muốn hắn chỉ chọn năm khối, nhưng cũng chỉ là để nói cùng các ông chủ đang ngồi, tránh cho xung đột lợi ích mà thôi.

Bây giờ, hắn muốn vì mỹ nữ chọn thạch, tin tưởng ông mình sẽ ủng hộ, các ông chủ càng sẽ không nói cái gì, dù sao, bọn họ còn cần dựa vào nhà họ Tôn.

- Nhiên Gia muốn chọn thạch cho các cô!

Chung quanh một mảnh kinh hô.

- Người phụ nữ kia làm sao lại theo tới đây!

Trần Tuyết nhướng mày, cảnh giác, vội vàng đi đến.

Vừa rồi nhìn thấy, Tôn Diệc Nhiên nhiều lần thành công. Nếu có người trong nghề giúp đỡ đổ thạch, Hàn Sơ Ảnh cũng rất vui lòng.

Nàng vừa muốn gật đầu.

Bên cạnh đã truyền đến một giọng nói mỉa mai.

- Cô tại sao lại theo tới rồi, thấy sự lợi hại của Nhiên Gia chúng tôi sao, muốn chạy tới bám vào!

Trần Tuyết đã đứng ở bên cạnh Hàn Sơ Ảnh, khoanh tay, nheo mắt cười lạnh.

- Không được nói bậy!

Tôn Diệc Nhiên thay đổi sắc mặt, quát.

Lúc đầu Hàn Sơ Ảnh rất vui vẻ, nhưng nghe câu nói kia, sắc mặt cô lập tức khó nhìn.

- Hừ, biết chọn tảng đá có gì đặc biệt hơn người chứ! Anh cho là bên này chúng tôi không có ai sao! Bạch Tiểu Thăng, lên! Để anh ta mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là cao thủ!



Bạch Tiểu Thăng từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, bỗng nhiên bị đẩy lên phía trước.

- Cao thủ?

Ánh mắt Tôn Diệc Nhiên nheo lại, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được cười một tiếng đầy khinh miệt.

Bạch Tiểu Thăng ban đầu không muốn tranh, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta, liền chau mày, sau đó lập tức giãn mặt ra.

- Đúng đó, tôi chính là cao thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận