Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1344: Tổng giám đốc mới của chúng ta là ma quỷ ! (1)

Những ngày gần đây, tổng bộ điều tra gấp gáp, vì lý do an toàn, nên những người bên dưới mà bọn họ phái ra đều thu hồi lại, muốn có được tình báo càng ổn thỏa từ nhóm các vị Đại sự vụ quan nơi đó.

Bọn hắn quả thật không nghĩ đến, nhóm sự vụ quan đã quy hàng Bạch Tiểu Thăng, loạn không phải là bởi vì nhân tâm loạn, mà là kim bài miễn tội đã thốt ra dẫn dắt những người can đảm muốn thử, sự vụ quan tranh nhau đi thẳng thắn thú tôi tìm kiếm cho mình cơ hội miễn trách nhiệm với những việc trước đây.

- Tiếp theo, ngài đến làm công tác tư tưởng cho một vài người phụ trách khu vực kia cảm thấy rằng chỉ có đi theo ngài mới là lối ra an toàn duy nhất. Nhưng mà ngài không thể thật sự kháng cự với tất cả chính sách cải cách phía trên đưa xuống, mà ngược lại, ngài nên cùng mọi người liên thông với nhau, đối với cải cách phía trên phải biểu hiện tích cực một chút.

- Đại trượng phu có thể lấy cũng có thể buông, có thể từ bỏ một bộ phận nhỏ lợi ích, quan trọng lâu dài. Tôn Mậu Thần tiếp tục nói.

- Sau cùng, chúng ta có thể sử dụng chiến lược kéo dài. Cải cách mà, một năm hai năm là nó, mà ba năm năm năm cũng vẫn là nó, tin tưởng vị Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng kia, ở dưới thái độ tích cực của ngài như thế, cũng sẽ không thật sự trách tội. Cứ như vậy theo xuống, ba năm năm năm về sau ngài lại nhìn, năm đó vị Tổng giám đốc mới kia hùng tâm tráng chí bừng bừng, còn có lòng dạ đi làm cái gì mà đại cải cách hay không đây?

Tôn Mậu Thần giảng giải một phen, khiến cho Trình Đông Ngữ liên tiếp gật đầu.

- Mậu Thần à, ta có một vị quân sư như ngươi đây, quả thật giống như là Lưu Bị có Gia Cát Lượng, Tào Tháo được Quách Gia vậy! Như hổ thêm cánh, lo gì vị trí này của ta không lâu dài đây! Ngươi yên tâm, có ta, tất nhiên có ngươi, chỗ tốt của ngươi còn ở phía sau đây. Nghe đến sau cùng, Trình Đông Ngữ thỏa mãn vỗ vỗ bả vai của Tôn Mậu Thần nói.

- Vậy tôi xin đa tạ ngài trước. Mặt mũi Tôn Mậu Thần tràn đầy mừng rỡ.

Hai người trò chuyện rất là vui vẻ.

Trò chuyện xong sau, bộ dáng Trình Đông Ngữ rất tốt giống như lấy lại tinh thần, giơ cổ tay lên mắt nhìn đồng hồ, lập tức chau mày lại.

- Làm sao hôm nay bọn hắn chậm như rùa vậy, tới đây thôi cần thời gian lâu như vậy à?

Giờ phút này, cách thời gian ước định cũng đã hơn mười phút trôi qua.

Dựa theo thế cục hiện tại mà nói, còn có suy nghĩ của hắn, tâm tình của mọi người, đám người kia khó nói không phải nên sớm nửa giờ thì đã gấp gáp hoảng sợ chạy tới sao.

- Bằng không, tôi đi gọi điện thoại thúc giục một chút. Tôn Mậu Thần nói.

- Cũng tốt. Trình Đông Ngữ gật đầu đồng ý.

Tôn Mậu Thần đứng dậy, đi ra ngoài. Đến cửa ra vào căn phòng, hắn lại nghe được một loạt tiếng bước chân.

Tôn Mậu Thần kéo mở cửa, liền có người đi vào trong.

Chính là Chương Tây.

- Chương Tổng, ngài tới rồi. Tôn Mậu Thần khẽ giật mình, tranh thủ thời gian cười chào đón.

Chương Tây nhìn thấy Tôn Mậu Thần, biết rõ hắn chính là tâm phúc của Trình Đông Ngữ, cũng hướng hắn cười cười.

Sau đó, Chương Tây ngẩng đầu nhìn Trình Đông Ngữ cười cười, giương cái cằm lên, xem như chào hỏi.

- Ha ha, lão Chương, cậu tới nhưng có chút muộn a. Nhưng có điều lại là người đầu tiên a. Trình Đông Ngữ cười to đứng dậy,

Chương Tây cười không nói, cũng không có đi qua, mà ngược lại tới đứng ở một bên cửa.

Thời điểm Trình Đông Ngữ còn đang kinh ngạc, ngoài cửa lại liên tiếp có người tiến đến, một vị, hai vị, ba vị. . .

Một hơi thế mà tiến vào năm vị.

Tôn Mậu Thần liên thanh chào hỏi, cảm giác người vào quá nhanh có chút đáp ứng không xuể.

Trình Đông Ngữ cũng một bên chào hỏi, một bên kinh ngạc.

Năm người này thế mà đồng thời tới đây, chẳng lẽ đã sớm tề tựu bên ngoài sao?

Như thế thật có chút quái dị.

Càng quái dị chính là, năm vị phụ trách cấp khu vực kia sau khi vào cửa, cũng không có đi qua, càng không có ngồi xuống, ngược lại là tới hai bên cửa đứng, hai tay rủ xuống. Điệu bộ này, giống như là mấy tên bảo tiêu vậy.

Làm cái quỷ gì đây?!

Thời khắc Trình Đông Ngữ còn đang kinh ngạc, Tôn Mậu Thần bên kia lại lần nữa nghênh đón một vị thanh niên mặt mũi trẻ tuổi đi đến.

- Hừm, tùy tùng không được vào.

Tôn Mậu Thần nhanh chóng phản ứng, tưởng người thanh niên trẻ tuổi này là thư ký của vị nào, lập tức ngăn cản.

Quả thật là trò cười, buổi hội đàm bí mật như thế, ngay cả hắn còn không có tư cách.

Đây là tùy tùng nhà ai vậy, sao lại không lễ phép như vậy?

- Trình tổng, nghe nói nơi này của ngài tụ hội, tôi muốn chạm một chén rượu, chuyện này cũng không được sao ? Người thanh niên trẻ tuổi bị ngăn lại, lập tức nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt vượt qua hắn, rơi xuống trên mặt Trình Đông Ngữ đang ngồi ở bên kia, cất giọng hỏi.

Cái người thanh niên trẻ tuổi này, lại không biết lớn nhỏ, trực tiếp đối thoại với Trình Đông Ngữ.

Tôn Mậu Thần trong lòng kinh sợ, vội vàng quay về, ý tứ muốn nhìn phản ứng của Trình Đông Ngữ.

Kết quả, Tôn Mậu Thần phát hiện, sắc mặt của Trình Đông Ngữ vô cùng cổ quái, trắng bệch, trên mặt còn tràn đầy sự kinh hãi ngạc nhiên.

- Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng.

- Đương nhiên. . . Có thể. Ẩn chứa trong giọng nói kia của Trình Đông Ngữ còn có sự kinh hãi đến cực hạn, âm thanh nói chuyện mỗi chữ mỗi câu như nghẹn lại.

Tôn Mậu Thần kinh hãi quay đầu lại, triệt để trợn tròn hai mắt.

Người thanh niên trẻ tuổi mà mình ngăn lại này, chính là Tổng giám đốc chấp hành tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa mới nhậm chức.

Hắn sao lại tới đây !

Lại là cùng đến với năm vị phụ trách cấp khu vực kia.

Trình Đông Ngữ tổ chức bữa tiệc còn trễ tới mười, hai mươi phút so với thời gian dự định ban đầu, cũng may bữa tiệc vẫn được diễn ra.



Đám người ngồi xung quanh bàn, mọi người ngược lại đến rất đông đủ, thậm chí còn nhiều thêm một vị.



Bàn tiệc rượu này, chủ trì là Trình Đông Ngữ, vị khách chính tự nhiên là Bạch Tiểu Thăng.



Cũng chính bởi vì vị khách chính bỗng dưng xuất hiện này là Tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng, nên khiến cho không khí của cả bữa tiệc này trở nên kỳ kỳ, còn mơ hồ có vẻ xấu hổ.



Dù sao, buổi tiệc rượu này ban đầu thảo luận về đề tài, chính là thương lượng cách đối phó với Bạch Tiểu Thăng như thế nào.



Hiện tại người đó lại ở nơi này.



Hơn nữa còn được mời với tư cách là "Khách quý" đến đây.



Vậy cái đề tài thảo luận này cũng không còn giá trị nữa rồi.



Tiếp theo sẽ nói gì đây?



Tôn Mậu Thần gọi người mang rượu và thức ăn lên, toàn bộ quá trình đều không dám nhìn mặt Trình Đông Ngữ, sợ xấu hổ, cũng không dám nhìn Bạch Tiểu Thăng, vì thật sự thấy sợ.



Sớm đã nghe nói vị Tổng giám đốc mới này trẻ tuổi như thế nào, thủ đoạn lợi hại như thế nào, Tôn Mậu Thần còn từng khinh thường.



Một người tuổi trẻ nho nhỏ thì có thể có bao nhiêu lợi hại ?



Bất quá cũng chỉ là vận cứt chó, nếu không thì cũng là có bối cảnh thâm hậu, có người đứng phía sau hậu thuẫn!



Lúc này, Tôn Mậu Thần mới chính mắt nhìn thấy.



Bên này, vừa mới âm thầm tổ chức một cái bẫy trong đó, người ta chẳng những đã biết rõ rồi, còn đem tất cả khách quý gom lại một chỗ !



Nói không được tốt, tất cả mọi người đã đứng ở bên phía đối diện, chỉ là ngẫm lại thủ đoạn này, Tôn Mậu Thần đã cảm thấy trong lòng tràn đầy sợ hãi.



Con người trẻ tuổi này là quái vật sao!



Đúng thế, Trầm Bồi Sinh còn bị gãy trong tay hắn, hắn còn chẳng phải là quái vật ư!



Loại quái vật quyền cao chức trọng này, loại thân phận địa vị thấp như mình, vẫn có chút tự biết rõ bản thân mình, trốn xa một chút sẽ tốt hơn!



Tôn Mậu Thần đưa lên bàn thịt rượu xong, biết chính mình không đủ tư cách, trực tiếp thối lui ra khỏi phòng, thuận tay thân mật đóng cửa lại, triệt để "Bỏ đi không thèm để ý" lời mời gọi của Trình Đông Ngữ.



Trình Đông Ngữ trông mong nhìn thấy tâm phúc duy nhất rời đi, trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, tâm lý hắn cũng có chút bị bóng tối bao phủ.



Bất quá, bản thân đứng ra làm người mở tiệc chiêu đãi, hắn thật đúng là không thể trầm mặc.



- Các vị, chúng ta đã đến tổng bộ được mười ngày nửa tháng rồi, đã lâu không có tập trung, cho nên lần này tôi làm chủ, mời mọi người tới uống ly rượu nhạt, tự ôn chuyện. Đồng thời, các vị, hôm nay đại hội bên tổng bộ cũng đã thành công tốt đẹp, chúng ta cũng thật cao hứng.



Trình Đông Ngữ nở nụ cười lớn, phát ra tiếng của chủ nhân bữa tiệc, nói vài lời xã giao.



Sau đó hắn lại nói,

- Bạch tổng có thể tới tham gia, tôi cũng vạn phần cao hứng ! Vậy kế tiếp, mời Bạch tổng phát biểu mấy câu !



Một câu tốt đẹp được nói ra, nhưng khiến cho Trình Đông Ngữ nói một cách vô cùng khó khăn.



Thời điểm mời Bạch Tiểu Thăng phát biểu, tâm trạng Trình Đông Ngữ thật là không vui hề vui vẻ gì.



Đáng tiếc, quy củ trên bàn rượu thượng lưu được lưu truyền trăm ngàn năm qua cứ như vậy.



Bạch Tiểu Thăng có quyền cao chức trọng, còn là lãnh đạo, tiếp đó, nên là hắn phát biểu.



Trình Đông Ngữ phải nắm lỗ mũi và chấp nhận.



Huống hồ tiếp theo đó, Trình Đông Ngữ cũng không có thứ gì để có thể nói, trong lòng càng tràn đầy kinh hoàng, không biết hiện tại đây đến tột cùng là cái cục diện gì.



Đám người đang ngồi này, thật sự đều "Phản bội" rồi?



Thật sự cũng chỉ còn lại có chính mình một người gánh chịu?



Trình Đông Ngữ sợ như thế, càng sợ hơn là cũng không phải tình huống như thế, sợ đám người chỉ là được Bạch Tiểu Thăng chỉ định xuất hiện, ở đây Bạch Tiểu Thăng còn mượn cơ hội trừng trị hắn.



Trình Đông Ngữ ý thức được không thể tự loạn trận cước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận