Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1271: Những người này, đều điên rồi. . .

La Đan Luân cảm thấy cả người đều bất an, trong ánh mắt đã cảm thấy khó hiểu, lại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhưng rất nhanh chóng trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.



Bạch Tiểu Thăng không có nhìn hắn, mà là nhìn vào các vị lão nhân đang ngồi ở đây .



Lúc này Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nét mặt không màng danh lợi, không có chút vẻ đắc ý nào, thái độ cũng có thể coi là bình thản, khiêm tốn.



- Anh chàng này, đến tột cùng đã lấy ra món lễ vật gì? Đây thật sự là do tự tay mình chế tác bằng phương pháp thủ công sao?

La Đan Luân có chút không tin được,

- Làm sao có thể, đôi tay anh ta làm nên đồ vật, lại có thể khiến cho những nhân vật lão bối của đại gia tộc, thậm chí ngay cả Ngụy gia gia cũng kinh ngạc như vậy!



Đối với cái này, La Đan Luân khó mà lý giải, càng không nhịn được ngấm ngầm nuốt ngụm nước miếng.



Những vị lão nhân trước mắt này, ai mà trong nhà không có núi vàng núi bạc.



Tầm cao của ánh mắt, người bình thường khó mà tưởng tượng.



Ngay cả cổ vật như ấm tử sa "Lời thì thầm" có giá trị hai ngàn vạn USD, bọn hắn cũng vẻn vẹn ưa thích thôi, chắc chắn sẽ không có phản ứng như lần này!



Không kìm được dưới sự rung động, La Đan Luân cất bước tiến lên, rướn cổ nhìn lên.



Ngược lại hắn muốn xem xem, đến tột cùng thì Bạch Tiểu Thăng lấy ra đồ vật cỡ nào!



Gia gia của La Đan Luân là La Nguyệt Phong, mới đầu còn bình thản ngồi vững vàng, coi như nhìn thấy thần sắc mấy ông bạn già biến đổi kinh ngạc, cũng không có chút nào lưu ý.



- Những lão già kia có lẽ vừa cùng nhau bạo phát tâm tình, đây là chống đỡ mặt mũi cho cậu nhóc, cố ý làm mình bị khó xử đây mà.

Trong lòng La Nguyệt Phong rất không thèm để ý, còn cười lạnh,

- Hắc hắc, chỉ là ấm tử sa làm thủ công, cho dù tốt cũng có thể tốt hơn chỗ nào. Những lão già kia muốn đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, vậy cũng phải có cái giới hạn, xem ai cũng là người ngu sao.



La Nguyệt Phong liếc mắt nhìn, còn lại hai vị không biết say mê với ấm tử sa như thế nào, nhưng mà đều là những ông bạn già có ánh mắt trác tuyệt.



Một lát sau, bọn hắn có thể đưa ra phán đoán đúng trọng tâm. . .



Giây phút La Nguyệt Phong mỉm cười xoay đầu lại, chợt thấy đứa cháu của mình là La Đan Luân chạy vụt tới, một bộ dáng không biết lớn nhỏ, bộ dáng không có quy củ, muốn ngước đầu dò xét xem.



La Nguyệt Phong lập tức nhăn lông mày lại.



Hắn quan sát La Đan Luân từ nhỏ, ở phương diện lễ nghi càng là thông thạo Tây và Trung, mời thầy dạy tiếng Hán cùng dạy bảo phong cách Châu u, tuyệt đối không nên có kiểu không hiểu quy củ như thế!



La Nguyệt Phong ngẩng đầu nhìn đến biểu lộ của La Đan Luân, lại không tự chủ được ngây người một lúc.



La Đan Luân đang trợn trừng hai mắt đến mức cực lớn, như nhìn thấy quỷ vậy, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và rung động.



- Tên nhóc này trúng tà!

La Nguyệt Phong lập tức giật mình, nhưng sau đó, phủ định ngay cái phán đoán hoang đường này.



Đồng thời, La Nguyệt Phong cũng rốt cục phát hiện ra, ở phía đối diện Ngụy Thiên Hà cũng có biểu lộ không thích hợp.



Ngay cả Ngụy Thiên Hà đều biến đổi sắc mặt, cuối cùng La Nguyệt Phong cũng nhận ra điểm không thích hợp.



Chẳng lẽ phản ứng của mấy ông bạn già này là thật sao?



Bọn hắn thật sự cảm thấy kinh ngạc?



Điều này sao có thể!



La Nguyệt Phong không tin.



Vải nhung đỏ nhếch lên, trái tim của những người này như ngừng đập, như bị phát điên, lễ vật trong cái hộp kia vẫn là đồ cổ!

Lúc này La Nguyệt Phong dứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, thò người ra nhìn xem.



Ngược lại hắn muốn xem xem, thứ có thể đem nhóm ông bạn già rung động đến mức này, đến tột cùng là có dáng dấp ra sao !



Ở phía đối diện, Ngụy Thiên Hà cẩn thận từng li từng tí, hai tay nâng một chiếc ấm tử sa lên.



Thời điểm nhìn rõ ràng được cái ấm, cho dù không hiểu về ấm tử sa, không biết tốt thế nào, đôi mắt La Nguyệt Phong cũng phải sáng lên.



Cái ấm tử sa kia có thân ấm sung mãn mượt mà, đường cong ưu mỹ, vòng tròn tròn trịa, vòi chảy cong ngắn, mép tròn động lòng người, cái bệ có nhiều cánh.



Toàn thân cái ấm này mặc dù không có bất kỳ vật trang sức gì, nhưng nhìn vào cứ đơn giản như vậy, thanh lịch như vậy, tựa hồ như có loại ma thuật nào đó bám vào.



Kỳ lạ nhất là, độ bóng của loại cát tím này, góc độ khác biệt lại có ánh sáng khác biệt, đơn giản giống như vầng hào quang.



Đại xảo bất công, hồn nhiên thiên thành!



Trong lòng mọi người kích động hiện ra tám chữ này.



Cái ấm kia căn bản là đã vượt ra khỏi giới hạn của ấm tử sa, đến mức mười phần xảo đoạt thiên công!



La Nguyệt Phong còn thấy con mắt đăm đăm của Ngụy Thiên Hà và ba vị lão nhân khác, căn bản là nhìn bằng ánh mắt trông mong.



Toàn trường đều im lặng, tiếng hô hấp có thể nghe rõ.



Một màn như thế kéo dài đến một phút đồng hồ, sau đó rốt cục có người lên tiếng!



- Ngụy ca ca, ông tặng cái ấm này cho tôi đi, tôi ra giá năm mươi triệu USD !

Lão thái thái béo nói trực tiếp với Ngụy Thiên Hà.



Trên mặt bà khó mà kiềm chế được vẻ kích động, giống như là nữ nhân nhìn thấy châu báu, chỉ bất quá lần này, bà nhìn là ấm tử sa trước mắt.



- Tôi ra giá một trăm triệu !

Không đợi Ngụy Thiên Hà lên tiếng trả lời, lão thái thái gầy mở miệng nói.



Bà cùng lão thái thái béo, một người dịu dàng, một người phóng khoáng, ban đầu cũng không phải con người có cá tính này, hiện tại lúc này vậy mà thay đổi !



- Lão muội muội, bà muốn tranh đoạt với tôi?

Lão thái thái béo lập tức nhìn về phía lão thái thái gầy cả giận nói.



- Lão tỷ tỷ, chúng ta đều không kém nhau đồng tiền, nhưng thứ này lại chỉ một kiện, vậy chỉ có thể dành cho người trả giá cao thôi!

Lão thái thái gầy giữ nguyên nụ cười, nhưng mà ngôn từ chuẩn xác, kiên quyết không nhượng bộ.



Chỉ trong vòng vài phút, giá trị vọt lên tới một trăm triệu !



Vẫn là USD !



La Nguyệt Phong nghe thấy vậy, ánh mắt trợn trừng, khó có thể tin nhìn vào món đồ chơi nhỏ trong tay Ngụy Thiên Hà.



Sau khi hít thêm mấy hơi thở, hắn mới có thể phát ra tiếng, cười gượng nói,

- Không phải đến mức đó chứ, cái đồ chơi này. . . Có thể đáng giá một trăm triệu USD ?



Sản phẩm hoàn chỉnh của công nghệ thủ công hiện đại, cũng không phải di sản văn hóa mà có thể tiêu số tiền này, đây không phải là ngốc sao?



Phải biết, bọn hắn lấy được chiếc ấm tử sa "Lời thì thầm" kia có lịch sử xa xưa, mới có giá trị đến hai mươi triệu USD !



Anh chàng gọi là Bạch Tiểu Thăng kia, có thể đạt được cái mức giá này cho chiếc ấm bởi chính tay chế tác?



La Nguyệt Phong không tin.



Hắn vừa thốt ra câu nói này, hai vị lão thái thái mập gầy lập tức dừng lại, không hẹn mà cùng nguýt hắn một cái.



Trong ánh mắt hai người đều mang ý đồng thuận với nhau một cách lạ thường.



Ông không có tư cách lên tiếng ở đây!

Lão đầu gầy bên cạnh, cũng khoát tay về phía La Nguyệt Phong, ý là, "Một người ngoài nghề, chớ có xen mồm!"



La Đan Luân nhìn thấy thì mắt trợn tròn, căn bản nói không ra lời.



Bên kia, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được liếc nhau, hai người cũng không kìm được ngấm ngầm nắm chặt bàn tay.



Hai vị lão thái thái vẫn không biết gì khác ngoài việc tranh nhau ra giá, vẫn là những con số trên trời, điều này nói lên rõ ràng sự chấp thuận!



Vừa rồi ông cháu La gia chê cười và xem thường như vậy.



Giờ nhìn xem, lễ vật của anh Tiểu Thăng mới là chân chính có giá trị !



Qua mặt chiếc ấm "Lời thì thầm" của các người!



Hai vị lão thái thái tranh chấp, cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng bị giật mình.



- Vậy mà vọt lên tới một trăm triệu USD, tương đương với sáu bảy trăm triệu nhân dân tệ !

Chính bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng khó có thể tin.



- Vậy sau này còn cần kinh doanh làm cái gì nữa, mình chỉ cần công khai đi bán ấm là được.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hài hước nghĩ thầm.



Nhưng mà sau đó, hắn liền phủ định cái chủ ý này.



Hai chiếc ấm tử sa nhỏ này, là hắn dùng nửa cái mạng liều chết ở chỗ Lý Nê, vắt hết óc mới làm được.



Bạch Tiểu Thăng sử dụng trí nhớ vượt mức cho phép, còn bị Hồng Liên cảnh cáo.



Dựa vào việc liều mạng kiếm lời sáu bảy trăm triệu nhân dân tệ, nếu như người bình thường khẳng định không do dự đáp ứng, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng hắn có thể không nguyện ý, hơn nữa, khi hắn thăng nhiệm chức Đại sự vụ quan đã thu được năm trăm triệu, bước kế tiếp thăng làm Tổng giám đốc cấp đại khu vực, ít nhất cũng có một tỷ ! Hoàn toàn không đáng phải liều mạng !



Huống hồ, không có điều gì lớn hơn động lực ban đầu chèo chống, dù liều mạng cũng không làm ra được thần vật như vậy.



Xét đến cùng, đây cũng chính là ông trời ban linh cảm để tạo nên hàng mỹ nghệ thần cấp!



Còn có chính là có thể bán ra cái giá này, cũng chỉ có thể ở chỗ mấy người Ngụy Thiên Hà này.



Mà Bạch Tiểu Thăng có dám thu tiền mua của bọn họ sao. . .



Trong lúc hai lão thái thái "Tranh đoạt", lão đầu gầy không nhịn được liếm môi một cái, tiến đến trước mặt Ngụy Thiên Hà,

- Ngụy lão ca ca, ông nhìn xem một chút, ông đưa cho ai trong các bà ấy đều là đắc tội với người phiền phức. Muốn không phải vậy. . . Ông chuyển cho tôi đi, việc kinh doanh của tôi đang phát triển mạnh ở Châu u, tôi sẵn sàng hợp tác cùng Ngụy gia!



Lão gia tử này còn muốn chặn ngang một gậy.



Ngụy Thiên Hà chưa trả lời lại, hai thái thái kia đồng loạt trợn mắt lên giận dữ nhìn lão đầu gầy.



- Cút!



- Còn chưa tới phiên ông !



Lão đầu gầy giật mình, dường như không dám trêu chọc hai nữ nhân này, chợt nhếch miệng cười một tiếng.



- Ai nói tôi muốn bán, đây là đồ đứa nhỏ mang cho tôi!

Ngụy Thiên Hà cẩn thận từng li từng tí đem cái ấm tử sa kia đặt lại chỗ cũ, vừa bực mình vừa buồn cười nói,

- Còn có một chiếc nữa, các người có muốn nhìn xem hay không ?



- Đương nhiên !



Hai lão thái thái cùng kêu lên, đôi mắt lão đầu gầy cũng bốc lên ánh sáng, liên tiếp gật đầu.



La Đan Luân thấy thế không nói gì, nhìn về phía gia gia mình.



Có giáo huấn trước đó, La Nguyệt Phong cho dù muốn mở miệng phát ra tiếng, sợ là đều không có người để ý đến hắn.



Hắn cũng đành phải mang thần sắc phức tạp, im miệng nhìn xem.



Ngụy Thiên Hà cầm ra một cái ấm tử sa khác.



Đám người lại thêm một lần nữa phát ra tiếng kinh hô.



Cái ấm này lấy bộ tứ quý "Mai, lan, trúc, cúc" để trang trí, hoa lan làm tòa đỡ, thân ấm tô điểm mai cúc, hồ nước vòi ấm bằng trúc.



"Tứ Quân Tử" hoà vào một thể, kiêu ngạo, u tĩnh, kiên cường, vĩnh cửu, phép ẩn dụ được dồn nén vào một thân đồ vật!



Khắc họa rõ nét một cách đầy tinh tế trên đồ vật, sinh động như có sự sống, nhưng không có một tơ một hào cảm giác tương phản!



Ấm tử sa phân thành "Tố khí" cùng "Hoa hàng" .



Nếu như nói chiếc ấm tử sa vừa rồi là "Tố khí" cực phẩm, vậy cái này chính là "Hoa hàng" thần cấp!



- Ngụy lão ca, ông để cho tôi một chiếc, cứ thông báo giá tiền thoải mái!



- Thần khí mức này, ông không thể một mình độc chiếm làm của riêng được, Ngụy lão ca !



- Không cho, vậy tôi thuê về nhà, được hay không?



Hai vị lão thái thái mập, gầy cùng lão đầu gầy bỗng nhiên điên rồi, nhao nhao kêu to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận