Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1186: Sở Uy không ngừng kêu khổ

Dư Song Dục đưa ra yêu cầu với Bạch Tiểu Thăng xong, ngày mai cần giao thành quả của hai phần công việc, gần như ngay lập tức gọi điện thoại cho chủ quản của các ngành để bàn giao yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng với bọn họ, cần phải phối hợp giúp đỡ hết sức mình.

Hắn vẫn đúng là không có tâm tư cũng không dám đùa cái gì đối với chuyện này.

Nếu không phải vậy Bạch Tiểu Thăng sẽ còn lôi kéo hắn đi lên lầu chạy xuống lầu đến cùng mới thôi, hoặc là đi đâm thọc ở chỗ Hàn tổng kia, vậy thì hắn cũng khó mà chịu đựng được.

Gọi điện thoại xong, Dư Song Dục lại tìm một cái cớ để vội vã rời khỏi văn phòng làm việc của trợ lý.

Ngộ nhỡ, Bạch Tiểu Thăng lại muốn đi tới chỗ hắn “thỉnh giáo” về bảng báo cáo của ngày mai cùng với cái phần hợp đồng phác thảo kia, hằn thì lại không thể không nói cho, càng không thể nói bậy được.

Cái việc bỏ công lại bỏ lực ra này, lại thành ra cái được không bù đắp lại được cái mất.

Vì lẽ đó Dư Song Dục chuồn ngay.

Hắn đây vừa đi thì Sở Uy lại càng ngày càng thấp thỏm không yên, cứ như mình bị vứt bỏ ở miệng cọp không bằng.

Cũng may, mãi đến tận trước khi tan việc, Bạch Tiểu Thăng cũng không có làm gì khó khăn với hắn.

Chỉ là để cho hắn cùng với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một mạch đến xem tự liệu ở trên giá sách.

Nhìn thấy Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi xung quanh lật xem thật giống như rất chăm chú.

Sở Uy cũng chỉ có thể quyết tâm nhẫn nại, lục lọi chỗ này lại lật xem chỗ ấy, nhìn cũng giống như bận rộn đây, nhưng mà một chữ cũng không lọt vào đầu.

Sở Uy luôn cảm thấy là Bạch Tiểu Thăng muốn trừng trị hắn, rồi lại lề mề không đến làm gì khó dễ hắn, trong lòng này vẫn còn thấp thỏm không yên, thì làm sao có thể đọc vào được cái tư liệu gì đây.

Có điều Sở Uy cũng chưa có quên chú ý từng động tác của Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao thì Dư Song Dục cũng từng ám chỉ qua là để cho hắn chú ý sát Bạch Tiểu Thăng.

Trước mắt không phải là cơ hội à!

Sở Uy cũng muốn mở mang kiến thức một chút về phương thức làm việc và phương pháp làm việc của Bạch Tiểu Thăng, làm rõ xem vì sao mà hắn có thể làm ra phương án hợp khẩu vị của Hàn tổng, sao này còn có thể báo cho Dư Song Dục, tìm một chỗ trọng yêu nào đó để nhằm vào cái tên “Lâm Thăng” này!

Nào có biết là, Sở Uy cứ len lén để ý tới khi tan tầm, Bạch Tiểu Thăng cứ nâng một chén trà, nhàn nhã bình tĩnh như một lão tăng ngồi thiền, xem một phần sổ tay văn hóa công ty của tập đoàn Thần Hợp, hơn nữa nửa ngày mới lật trang, cứ chăm chú nhìn như thế rồi thật nhanh là đến tan tầm.

Hai, ba tiếng đó nha!

Sở Uy có cảm giác không thể hiểu nổi.

- Cái tên họ Lâm này nhìn chằm chằm sổ tay văn hóa công ty mấy tiếng rồi, có phải là bị bệnh không!

...

Nhìn thấy chuẩn bị đến lúc tan tầm, Bạch Tiểu Thăng mới ung dung thong thả đóng lại cái sổ tay văn hóa công ty kia.

Dư Song Dục tự cho là sắp xếp một phần báo cáo quan trọng và một phần hợp đồng phác thảo, thời hạn cần hoàn thành là ngày mai, đây chính là làm khó dễ, không biết rằng Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã sắp xếp xong khung sườn của mỗi hạng mục công việc rồi bổ sung thêm nội dung cơ bản vào, chỉ cần lấy được tư liệu từ trong tay của các bộ ngành, bổ sung hai lần là có thể cho ra thành phẩm.

Làm khó dễ sao?

Không tồn tại.

Trông Bạch Tiểu Thăng như đang xem sổ tay văn hóa công ty, nhưng thật ra trong đầu đang phối hợp cùng với Hồng Liên phân tích đường tơ kẽ tóc đối với những tư liệu đang có.

Tập đoàn Thần Hợp ở Nam Tự có đi lại công việc cùng với công ty nào ở mấy tỉnh xung quanh hay không?

Trong đó có đi lại với công ty nào thuộc tập đoàn, có cái công ty nào không thuộc tập đoàn?

Những công ty không thuộc tập đoàn kia thành lập lúc nào, do người nào phụ trách, trước đây có lý lịch ra sao?

Những công ty đó có liên hệ với các công ty còn lại thuộc tập đoàn hay không?

...

Hết thảy những việc này, lượng tin tức cần thiết vừa to lớn mà còn phức tạp.

Không những cần tìm tới tư liệu của tập đoàn Thần Hợp bên này, mà còn cần phải kiểm tra toàn bộ tin tức liên quan trên mạng.

Đổi thành người khác, đoán là cũng không thể nào bắt tay vào làm được, có đều Bạch Tiểu Thăng có sự trợ giúp của Hồng Liên, cần chỉ là một chút thời gian.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thu dọn đồ đạc, dường như chuẩn bị muốn tan tầm, Sở Uy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cái tên Lâm Thăng này hôm nay không chuẩn bị tự minh ra tay đối với mình…

- Mọi người tới đây một chút.

Bạch Tiểu Thăng thu dọn đâu ra đấy, rồi dùng giọng nói điềm đạm với ba người có Sở Uy ở trong.

Lần này trong lòng của Sở Uy, không ngừng được hồi hộp một tiếng không rõ lý do.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vẻ mặt vẫn như thường đi tới, Sở Uy có chút lề mề, nhưng cũng theo ở phía sau.

- Các người nhìn tư liệu hồi lâu rồi, tin tưởng là có thu hoạch.

Bạch Tiểu Thăng cười híp mắt nhìn ba người, dường như không có ý đồ rõ ràng nhằm vào ai cả.

- Ai biết tăng trưởng doanh thu của chúng ta ở trên khối điền sản và khối gia trang, cùng với động thái xu hướng của thị trường?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Trong lòng của Sở Uy lại hơi hồi hộp một chút.

Này không biết chừng...

Là làm khó dễ mình đi!

- Vấn đề này, tôi biết.

Khiến cho Sở Uy bất ngờ chính là, bình thường người đàn ông thô tục “Phương Thành” không có quen biết cái gì mà lần này lại đứng dậy, cản đao thay hắn!

Nghe thấy người đàn ông vạm vỡ này chậm rãi mà nói các loại số liệu, Sở Uy thật sự có loại cảm giác thán phục.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong, khẽ gật đầu, rồi lại hỏi.

- Các bộ ngành xin dự toán cho quý sau phân biệt là bao nhiêu, những thứ phòng tài vụ thông qua và bác bỏ là cái gì?

- Tôi biết!

Lần này, Bạch Oánh cướp quyền trả lời trước tiên.

Sở Uy nghe thấy nàng trả lời cực kỳ thông thuận, báo ra hết thảy tin tức, cũng là thêm một trận thán phục.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu thoả mãn, sau đó hỏi thêm một câu.

- Công ty chi nhánh phía dưới mới lên cấp có mở rộng mấy hạng mục nghiệp vụ, đó là những cái gì?

Lần này "Bạch Oánh" và “Phương Thành" không có tích cực, mà là nhìn về phía Sở Uy đang đứng ở đằng sau.

Dường như cảm thấy thể hiện quá hăng hái khiến Sở Uy đều không còn cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn sang.

Sở Uy nhìn thấy ba vị đều nhìn mình, nhất thời trong lòng sợ hãi một cái.

- Vấn đề rất đơn giản, ngay cả số liệu đều không có. Sở Uy, anh nhìn tư liệu lâu như vậy rồi, anh hãy nói một chút đi.

- Chuyện này... Cái này, tôi...

Vẻ mặt của Sở Uy cay đắng.

Hắn có biết chỗ nào đâu!

- Tháng trước, bộ phận nghiệp vụ của tổng công ty đưa ra một hạng mục sách lược '5+3', được Hàn tổng ra sức tán dương, đồng thời được toàn bộ công ty học tập, xem như là cơ sở phải biết. Anh hãy nói xem?

- Tôi...

- Bộ phận hành chính mới ra mười điều thủ tục trong văn phòng, cùng với tư liệu mới có tám điều của quy trình thuyên chuyển, tùy ý nói ra năm cái cho tôi.

- Chuyện này...

...

Sở Uy toát mồ hôi đầu đầy.

Bạch Tiểu Thăng chỉ hững hờ hỏi năm, sáu vấn đề, còn hắn thì một cái cũng không trả lời được!

- Trợ lý Lâm, anh như vậy lại làm người khác khó chịu, mọi người đều là mới vừa vào công ty, ai có thể ghi nhớ những thứ này…

Sở Uy cố chấp đến cùng, cười trừ tìm lý do cho mình.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

- Bộ phận nghiệp vụ đưa ra sách lược '5+3', phân biệt là…

- Bộ phận hành chính đưa ra mười cái thủ tục làm việc, phân biệt là...

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chia nhau mỗi người trả lời một vấn đề, đem nói rõ hết mức mấy cái vấn đề kia.

Sở Uy nhìn cũng choáng váng, nghe cũng choáng váng.

Hai người này, thật sự xem, thật sự nhớ sao!

Sở Uy cũng không biết rằng, những cái Bạch Tiểu Thăng hỏi, chính là những cái nội dung hôm qua hắn biên tập tỉ mỉ để đưa cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, mỗi cái vấn đề chỉ có một ít nội dung được biên tập cực kỳ tỉ mỉ.

Nhưng những đáp án này chỉ cần nói đơn giản ra ngắn gọn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy là thuộc làu.

Bạch Tiểu Thăng nửa cười như không cười mà nhìn Sở Uy.

Sở Uy không có lời nào có thể biện minh.

- Bọn họ bắt đầu xem tư liệu từ hôm qua, sử dụng thời gian phải dài hơn so với anh Sở Uy, vì lẽ đó bọn họ có thể ghi nhớ, anh không nhớ rõ, cái này có thể thông cảm được.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn lại bào chữa cho mình sao?

Đây là muốn bán cho mình một chỗ tốt, muốn sau khi cưỡng bức rồi thu mua mình sao?

Sở Uy nói thầm.

- Thế nhưng nếu như anh muốn làm việc theo nhóm một đường theo tôi, thì không thể để cho mọi người chúng tôi phải chiều theo ý anh, mà nên là anh phải dùng hết sức phối hợp với mọi người chúng tôi.

- Mọi người đã nắm giữ cực kỳ thành thạo đối với tư liệu, duy nhất chính là anh bị kém một chút, đương nhiên anh phải đuổi theo đi.

- Coi như gặp phải Hàn tổng nơi đó nói, khẳng định hắn cũng ủng hộ ý kiến của tôi.

Bạch Tiểu Thăng quay về mỉm cười nói với Sở Uy.

- Anh kém mọi người, thật ra cũng chỉ là thời gian.

- Thời gian là cái gì? Lại như là bọt biển bên trong nước, trong lòng mỹ nữ...

- Tích cóp lại vẫn là có!

- Vì lẽ đó, bắt đầu từ ngày mai anh tăng ca đi.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng mang theo hòa khí, chỉ tay về phía giá sách.

- Những thứ kia, có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu! Mỗi ngày tôi còn muốn đánh giá! Cùng với đó, anh cũng có thể hỏi tôi bất cứ vấn đề gì, có thể hỏi khó được tôi, tôi hứa để cho anh qua ải!

- Nếu vẫn là trả lời không được, vậy anh liền cực khổ thêm một ít nữa, thẳng thắn lấy công ty làm nhà đi!

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng vào lúc này xem ra lại như là ma quỷ.

Sở Uy nhìn tư liệu trên cái giá sách kia

Mắt dựng thẳng.

Ép cái tên Lâm Thăng tăng ca, không phải là độc kế mà mình cùng Dư Song Dục đã thương lượng kỹ càng rồi sao?

Tại sao, bây giờ hắn lại dùng đến lên đầu mình!

Nhiều thứ như vậy, chính mình xem tới năm nào tháng nào chứ!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh âm thầm nở nụ cười nhìn nhau.

Bọn họ giống như là trước khi thi đã được thầy giáo chỉ cho trọng điểm.

Sở Uy thì như vào thi rồi, thầy giáo lập tức đẩy qua toàn bộ sách giáo khoa của ba năm, còn cười híp mắt nói cho hắn, nội dung phải thi tất cả ở nơi này, trò xem đi...

Sở Uy thì nhếch miệng, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận