Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 989: Mở khóa hoàn tất



Bạch Tiểu Thăng phẩy tay áo bỏ đi, chỗ này lại trở thành một đống hỗn loạn.

Lục Tri Tâm như bị điên túm lấy cổ áo của Triệu Bắc Thanh gào thét một lúc.

Từng chữ nói ra mất chức với ngồi tù cái gì nghe rợn cả người!

Sắc mặt của Triệu Bắc Thanh vô cùng khó coi, tay chân vội vàng luống cuống thoát khỏi tay của Lục Tri Tâm, rồi vội vã khuyên nhủ đối phương.

Cúc áo sơ mi của hắn bị Lục Tri Tâm làm đứt, áo khoác cũng xộc xệch, nhất thời chật vật không chịu nổi.

Tuy là Triệu Bắc Thanh đối mặt với người đồng cấp sự vụ quan “Lâm Thăng” ra vẻ không sợ trời không sợ đất.

Thậm chí hắn còn chẳng sợ rời khỏi bộ sự vụ.

Nhưng mà Lục Tri Tâm hắn thật sự không dám đắc tội!

Thứ nhất, Triệu Bắc Thanh hắn rời khỏi bộ sự vụ có thể đến dựa vào Lục Tri Tâm, không có Lục Tri Tâm sát phạt bốn phía thì người hòa giải kia cũng không có việc để làm.

Những tiền tài hắn tích cóp được kia, người bình thường xem là có thể không lo lắng cơm ăn áo mặc, thậm chí con cháu cũng được che chở.

Nhưng từ lâu Triệu Bắc Thanh đã nuôi nếp sống xa hoa. Đang xa hoa chuyển về tiết kiệm khó như lên trời.

Những tiền tài kia không đủ nuôi được nửa đời sau của hắn.

Thứ hai, Lục Tri Tâm biết rõ từng chuyện bẩn thỉu mà Triệu Bắc Thanh hắn đã làm, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, tập đoàn kia chắc chắn không buông tha, sẽ dùng hết sức để khiến hắn được ăn cơm tù.

Cho nên, Triệu Bắc Thanh thật sự là sợ Lục Tri Tâm.

Con người sống trên đời này sao có thể thật sự không sợ hãi cái gì.

Nếu như có, vậy chắc là không bị bắt phải chân đau.

- Lục tổng, Lục tiên sinh, lão Lục, ông, trước tiên ông không được kích động quá, chuyện còn không có hỏng bét như vậy!

Triệu Bắc Thanh vội vàng khuyên nhủ.

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng thì có làm sao, Bạch Tiểu Thăng…

Trước sau gì Triệu Bắc Thanh cũng không tìm được nổi một lý do thoái thác có ích.

Tất cả tin tức liên quan đến Bạch Tiểu Thăng lần lượt xuất hiện trong đầu của hắn.

Càng nghĩ càng đau lòng, lưng hắn rét run.

Thật ra không phải Lục Tri Tâm không từng va chạm xã hội, không phải Lục Tri Tâm không đủ trầm ổn.

Mấu chốt là Bạch Tiểu Thăng này thật quá đáng sợ.

Vừa mới vào trong tầm nhìn của mọi người, liền tiêu diệt hai anh em người phụ trách sản nghiệp khu vực Trần Cửu Thiên và người phụ trách sản nghiệp tỉnh Trần Cửu Tranh, hơn nữa là trực tiếp khiến cho hai vị kia đi ngồi tù!

Sau đó một năm vừa qua, Bạch Tiểu Thăng không phải hành quân lặng lẽ, mà là mỗi lần đều gây ra sóng gió, khuấy lên phong ba bão táp.

Người đã bị hắn chú ý đến, không có một ai là không bị tra ra cái để rơi!

Chỗ nào cũng có tạm thời bị cách chức, bị khai trừ, đưa đi ngồi tù cũng có!

Vì lẽ đó, mọi người mới gọi hắn là Bạch ma đầu!

Nghe đồn cứ bị hắn chú ý đến thì kết quả cuối cùng phải nhìn lại chính mình xem đã phải phải sai lầm gì, có lớn bao nhiêu…

Kinh khủng nhất là người ủng hộ phía sau lưng Bạch Tiểu Thăng…

Triệu Bắc Thanh cũng sợ.

Hắn cũng không muốn đi ngồi tù.

- Ông đủ rồi! Lục Tri Tâm, bây giờ là thời điểm ồn ào đó!

Triệu Bắc Thanh buồn bực mất tập trung nên nhất thời máu dồn lên não, lại bỗng nhiên đẩy Lục Tri Tâm ra.

Lập tức hai người đều sững sờ.

Da mặt của Lục Tri Tâm run rẩy, chỉ ngón tay về phía Triệu Bắc Thanh, mặt mũi đầy tức giận hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi.

- Chờ một chút, Lão Lục, tôi không cố ý!

Vẻ mặt của Triệu Bắc Thanh thay đổi, chân bước nhanh đuổi theo ra ngoài.

Chưa biết đợi được đến kết quả xấu nhất hay không, nhưng trước mắt đã đắc tội với Lục Tri Tâm rồi!

Khi đuổi theo ra ngoài, vẻ mặt Triệu Bắc Thanh tràn đầy đau khổ.

Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh này vừa đi, những người đi theo bọn họ lúc đầu cũng vội vàng rời khỏi đây.

Mà hai người này liên tiếp diễn trò hề ở đây, mặc kệ là chủ của các công ty lớn kia hay là cha con nhà họ Trương đều thấy choáng váng.

- Sự vụ quan Lâm Thăng kia có lai lịch gì? Lại khiến cho hai vị này phản ứng như thế!

- Không rõ, có điều hình như không phải tên là Lâm Thăng, mà tên là Bạch Tiểu Thăng!

- Bạch Tiểu Thăng! Tôi đã nghe qua, tôi biết hắn! Người này hung danh vô cùng nổi tiếng ở bộ sự vụ của tập đoàn Chấn Bắc!

- Có phải không vậy, ông nhanh nói nghe một chút!

Đám người ngạc nhiên thảo luận không dứt, liên tục vây quanh hỏi thăm một người duy nhất biết rõ một chút tin tức.

Chỉ có một chút tin đồn nhỏ liên quan đến Bạch Tiểu Thăng, tự nhiên bị thổi phồng lên mấy lần không thôi. Cộng thêm lần cãi vã của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh vừa nãy lại càng làm cho mọi người có ấn tượng với sự khủng bố của Bạch Tiểu Thăng sâu sắc hơn.

Đặc biệt là những lời trước khi Bạch Tiểu Thăng đi đã nói với bọn họ.

Tốt nhất đừng có phát sinh ma sát đối với công ty của tập đoàn Chấn Bắc!

Nếu không chắc chắn bị tiêu diệt!

Bị tiêu diệt tự nhiên là không phải giết người, thế nhưng nhất định sẽ đuổi đánh công ty của bọn họ tới cùng!

Để bọn họ cũng nếm thử cảm giác bị vây săn!

Những người chủ công ty lớn này đã thấy rất nhiều người chủ không may của công ty khác bi quan tuyệt vọng, lúc đó bọn hắn thấy đây là một niềm vui, thế nhưng bây giờ vừa nghĩ tới chính mình cũng có thể phải đối mặt với vực thẳm kia, sắc mặt của tất cả đều biến đổi.

Lại nghĩ đến phản ứng của Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm lúc nãy, những người này cũng không khỏi rùng mình lần nữa.

Đây không phải nói đùa!

Bạch Tiểu Thăng kia có năng lực nói được thì làm được!

Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một ý nghĩ.

- Sau này tuyệt đối không được tranh giành một chút gì với công ty của tập đoàn Chấn Bắc …

- Không, không! Tốt nhất là đừng có liên quan đến!



Một bên khác, hai cha con Trương Hách Nhiên vẫn như nằm mơ từ nãy đến giờ.

Đi qua cửa ải sống còn một lần mà bọn họ vẫn chưa hết sợ hãi, lại thấy một màn này, đặc biệt là kinh ngạc ở sức mạnh năng lực của Bạch Tiểu Thăng.

Hóa ra, vị kia mới là đại thần, mà bọn hắn thì có mắt không tròng.

- Thiên Tắc, lần này… nhà họ Trương dựa cả vào con!

Trương Hách Nhiên vỗ vỗ bả vai của con trai, nói bằng giọng vui vẻ nhưng xen chút áy náy.

Xem ra, có lẽ không lâu sau đó, nguy cơ mà nhà họ Trương bọn họ đang phải đối mặt sẽ được xoay chuyển.

Trương Hách Nhiên nhìn mười mấy chủ công ty lớn, những người muốn ăn chia tài sản của nhà họ Trương vẫn còn đang ngồi bàn luận xôn xao thì sắc mặt lạnh xuống một chút.

- Người đâu! Đến tiễn khách!



Ba người Bạch Tiểu Thăng một mạch đi ra khỏi cao ốc Thanh Bắc.

- Bây giờ muốn đi tổng bộ sao?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Đi tổng bộ!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Nể mặt Trần Hiểu Á, lại nhìn Trương Thiên Tắc tiếp đãi long trọng về mặt tình cảm, hắn đã cứu nhà họ Trương một lần, bây giờ cũng nên đi làm việc chính!

Cao ốc Thanh Bắc này ở một vị trí sầm uất, rất dễ tìm xe taxi.

Lôi Nghênh tìm xe.

Ba người lên xe ngồi, đi thẳng đến tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Xe taxi vừa mới lăn bánh, trong đầu của Bạch Tiểu Thăng liền vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Keng. Kỳ hạn một năm đã đầy đủ. Đạt thành điều kiện giải tỏa thứ nhất.

- Keng. Nhiệm vụ du lịch cùng công trạng hoàn thành vượt mức. Đạt thành điều kiện giải tỏa thứ hai.

- Mở khóa hoàn tất!

- Bây giờ điểm số ở cấp sự vụ quan là bảy mươi điểm, khoảng cách đến cấp đại sự vụ quan còn ba mươi điểm!

- Chính thức tuyên bố nhiệm vụ thăng cấp -- cần trở thành đại sự vụ quan dự bị!

- Hoàn thành được nhiệm vụ điều kiện tiên quyết, lại thu được ba mươi điểm, liền thăng cấp đại sự vụ quan mà không có bất kỳ hạn chế nào!

Tin tức lần lượt kéo đến khiến hai con mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng lên như đuốc.

Bình thường đủ điểm rồi vẫn còn cần chờ hoàn thành nhiệm vụ để thăng cấp, bây giờ xem ra nhiệm vụ đã sớm công bố rồi!

Hơn nữa còn rất đơn giản!

- Đại sự vu quan dự bị sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Tốt lắm!

Hôm nay, hắn liền muốn đi lấy xuống cái chức vụ tạm thời kia!

Sau khi bọn người Bạch Tiểu Thăng rời đi không lâu, Lục Tri Tâm vội vàng ra khỏi cao ốc rồi lên xe, ở trên xe rồi vẫn trằn trọc bất an.

Cuối cùng, hắn lấy điện thoại di động ra, do dự mãi cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại.

- Tiểu Lục, cậu tìm tôi có chuyện gì đây, có thì nói nhanh, một lát nữa tôi còn phải đi họp cùng Hạ lão đây.

Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nặng nề thâm trầm, tràn đầy khí thế.

- Đại sự vụ quan Phương Bắc Quân!

Giọng nói của Lục Tri Tâm hoảng sợ và buồn vã.

- Cứu tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận