Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 535: Bạch biểu đệ, có gì chỉ giáo!



Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai từ trong phòng đi ra, người của Lý gia thuận tiện đem cửa phòng đóng lại, tránh ồn ào từ bên ngoài, khiến những ông bà cụ phiền lòng, không thể trò chuyện tốt được.

Ra khỏi phòng, người của Bạch gia được đưa đến nhà trên ngồi.

Nhà trên tương đương với phòng khách, có điều chiều rộng kinh người, vô cùng khí thế.

Kiểu dáng trang trí lấy phong cách vua chúa làm chủ, cũng dung nhập một chút kiểu dáng thiết kế phương Tây. Bất quá, toàn diện, sắc thái, phong cách đều là vô cùng hài hòa, kiểu dáng Trung Tây vô cùng hòa hợp hẳn là do một nhóm thiết kế cao cấp tạo ra.

Nhà trên có đặt các bàn vuông, ghế bành, ở trên tường là 4 bức vẽ Trung Đường.

Nhà trên hai bên là ghế sô pha, bậc trưởng bối của Bạch gia được xếp tới một bên ghế sô pha, cùng thế hệ Lý gia nói chuyện phiếm.

Bậc cha chú đi một bên, Bạch Tiểu Thăng bọn họ liền đi một bên khác.

Tình hình bên trong Lý gia thâm hậu, không nói cả tòa viện phong thái siêu phàm chỉ nhà trên thôi liền đã không tầm thường, đồ dùng trong nhà trưng bày bằng gỗ đều là loại tốt nhất.

Bạch Tiểu Thăng tùy ý nhìn nhưng trong đầu lại kêu Hồng Liên lập tức kiểm tra cho cậu

Quả nhiên đủ khí phách. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Tiểu Thăng, Tiểu Thăng chị vừa phát hiện cái bàn vuông cùng ghế bành kia được làm từ nguyên liệu đều là làm bằng biển vàng!

Bạch Nhiên âm thầm kéo Bạch Tiểu Thăng, trong giọng nói mang theo chút khó tin.

- Bạch Nhiên, chị còn biết những thứ này sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi.

Biển vàng trong miệng Bạch Nhiên là gỗ hoàng hoa lê hải nam.

Chuyện xưa kể,

- Con người chia đủ loại, gỗ có gỗ tử đàn hương.

Vật liệu gỗ biển vàng làm đồ gỗ dùng trong nhà, mấy trăm năm qua là đồ vật mà vương công quý tộc, kẻ có tiền truy tìm. Hiện nay Đã bị mọi người chặt quá nhiều nên hầu như không còn, tại nước láng giềng vẫn còn một ít, giá cả đắt đỏ đến kinh người, một món đồ dùng trong nhà hở ra cũng một triệu.

Có thể nói, chỉ cái bàn vuông, hai ghế bành vậy mà giá trị liên thành!

- Chị trước kia có bán qua đồ dùng quý báu trong nhà, tự nhiên biết rõ!

Bạch Nhiên nhịn không được nói.

Tình hình bên trong của Lý gia, một bàn một ghế dựa có thể đã là đồ tốt như vậy, kinh khủng như vậy!

Bạch Nhiên hiểu cho nên bị làm cho kính sợ.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt liếc qua, đồ dùng biển vàng trong nhà quả thật không tệ, bất quá.

Cậu lại là không để vào mắt, theo cậu thấy cái kia làm bằng biển vàng, bên trong cũng không tính là vật liệu cao cấp gì, so sánh với những vật dụng trong phòng yến hội của tầng cao nhất của cao ốc Vạn Hoà truyền thông Trung Kinh thì những cái kia còn kém xa!

Nếu như nó thật hiếm có trong thẻ của cậu còn có 50 triệu thứ gì mà mua không được.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng sau đó cũng không để ý đến nữa.

Bên kia, Bạch Phỉ mắt thấy tranh chữ treo trên vách tường, ánh sáng trong ánh mắt lấp lánh, thậm chí còn đến gần một chút để thưởng thức.

Hắn nhìn là một bức thủy mặc sơn hà, tranh sơn thủy trắng đen, chỗ gần tả thực, nơi xa trừu tượng, ý cảnh thong thả.

Bạch Phỉ nhịn không được liên tiếp gật đầu.

- Bức tranh này, em họ Bạch Phỉ cảm giác như thế nào a?

Bên cạnh bỗng nhiên có người hỏi, giọng điệu thờ ơ,

Bạch Phỉ nghe xong quay đầu nhìn sang.

Là con của chú hai Lý Phi Vân, nét mặt nghiêm chỉnh, chỉ bất quá trong mắt lông mày có một chút ngông cuồng.

- Rất không tệ!

Bạch Phỉ khen,

- Em thích quốc hoạ, ý cảnh xa xăm thưởng thức lâu dài, em cũng thường xem một chút quốc hoạ giới thiệu tiết mục, hiểu một chút, cũng muốn có cơ hội sẽ sưu tầm một bộ. . .

- Nghĩ không sai, con người dù sao cũng cần có chút lý tưởng đúng không nói không chừng có thể thực hiện đây.

Lý Phi Vân cười nói,

- Đã ưa thích thì nhìn nhiều một chút đi, bất quá chớ có sờ, bức Thu phong sơn thủy này là đồ vật giá trị mấy triệu nếunhư sờ hỏng, em họ sợ là ngươi không đền nổi đâu.

Nụ cười của Bạch Phỉ lập tức cứng đờ, cậu vốn tưởng là Lý Phi Vân muốn cùng mình trò chuyện chút, giao lưu một tý về tranh vẽ, lại không nghĩ rằng hắn ta vậy mà đang chế nhạo mình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hết cũng không khỏi khẽ nhíu mày.

Trước mắt, bọn họ mới tới không bao lâu một mực tuân theo quy củ không làm gì cả, Bạch Phỉ hai mắt chỉ nhìn tranh vẽ mà thôi, làm sao tên Lý Phi Vân này lại không chào đón như thế!

Hay là, Lý gia bọn họ gọi Bạch gia mình tới là vì chế giễu chúng mình!

Bạch Tiểu Thăng mặt tối lại.

Kỳ thật, Bạch Tiểu Thăng cũng đã hiểu lầm, chuyện này Lý Phi Vân đúng là không có cố ý làm vậy.

Đối với Bạch gia, Lý Phi Vân căn bản là nhìn không lọt mắt, trong lòng vô cùng xem thường.

Trong đầu Lý Phi Vân ấn tượng về người của Bạch gia cũng do thường nghe thấy nên quen.

Bọn hắn khi còn bé, Dư Thanh Mai thỉnh thoảng thì lấy Bạch gia làm ví dụ, giáo dục bọn hắn. Muốn bọn hắn kết giao với người có tiền có quyền, ít kết giao với những người giống như Bạch gia, đã nghèo lại ngang tàng làm bạn.

Lâu ngày tại trong lòng bọn hắn, hình tượng của những người Bạch gia vô cùng xấu.

Cha mẹ của bọn hắn cùng Lý Văn Tôn, Dư Thanh Mai đã đi qua Bạch gia, cũng không vui sướng, sau lưng tự nhiên khinh miệt, chửi rủa điều đó càng khắc sâu hơn ấn tượng của bọn Lý Phi Vân.

Nói đến, Dư Thanh Mai sở dĩ hận Bạch gia như vậy nguyên do là ở Lý Phượng Quan.

Lão thái gia của Lý gia, cũng là Lý Văn Tôn cha của Lý Phượng Quan lúc hấp hối, gia tộc đứng trước vấn để chia cắt tài sản, vợ chồng Lý Văn Tôn vì gia tài dùng mọi thủ đoạn làm tổn thương lòng Lý Phượng Quan rất nhiều.

Lý Phượng Quan dưới cơn tức giận, không cần tài sản nhưng vẫn không chịu buông bỏ làm cho chuyện làm ăn của Lý Văn Tôn phải trì hoãn lại tốn rất nhiều thời gian và tiền.

Nếu không phải thế thì cái công ty của Lý gia tuyệt đối quy mô không chỉ như hiện tại.

Dư Thanh Mai bởi vậy nên ôm hận, hận Lý Phượng Quan, hận Bạch gia.

Mọi thứ đều bời vì một chữ lợi.

Bạch Tiểu Thăng không biết rõ những chuyện này, nếu biết, nói không chừng đã sớm nhịn không được cơn tức này muốn thay bà nội lấy lại một cái công đạo.

Mặc dù qua mấy chục năm, Lý Phượng Quan sớm đã không quan tâm đến những cái kia. Nếu không phải thế nàng cũng đã không đi gặp anh của mình.

Trước mắt, Bạch Tiểu Thăng chỉ thấy, Lý Phi Vân vô duyên vô cớ nhục nhã Bạch Phỉ.

Sắc mặt Bạch Phỉ xanh trắng không biết nói gì nữa.

- Anh Bạch Phỉ, nhìn cái gì đấy!

Bạch Tiểu Thăng một mặt bình tĩnh, đi qua tùy ý liếc mắt nhìn bức thu phong sơn thủy, khẽ cười một tiếng.

- Một bức tranh hàng giả như thế có gì đáng để nhìn chứ. Lấy ra treo ở chính giữa đường, thật là có mấy điểm mất mặt. Anh cũng đã nhìn ra rồi sao, muốn nói cho chủ nhà sao, điều này không quá phù hợp, đây là trước mặt mọi người cũng phải cho người ta một chút mặt mũi chứ!

Một câu nói của Bạch Tiểu Thăng làm cho Bạch Phỉ, Lý Phi Vân đều sững sờ.

Sau đó, Bạch Phỉ cảm thấy kỳ lạ.

Sắc mặt Lý Phi Vân đã từ từ biến chuyển có chút tức giận, hắn ta trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng dò xét từ trên xuống dưới.

Từ lúc người của Bạch gia muốn tới, cha mẹ hắn ta cũng có nói qua, nói những người đời sau của Bạch gia thật đáng khinh thường. Nói bên trong bọn họ chỉ có Bạch Phỉ là được một chút nhưng bất quá cũng chỉ làm lãnh đạo cao cấp.

- Lãnh đạo cao cấp, thì vẫn chỉ là một người làm công cao cấp, một tháng cao lắm cũng kiếm được hai ba mươi ngàn thôi, tại trong thế hệ trẻ tuổi của Lý gia cảm thấy như vậy thật là mất mặt! Tại Bạch gia, vậy mà lại là người tốt nhất! Lúc ấy, lời nói này đã khiến cho trong lòng Lý Phi Vân hết sức khinh thường.

Trước mắt hắn ta tới chế nhạo Bạch Phỉ, không ngờ, lại dụng đến một tên khác.

Ngay cả Bạch Phỉ cũng không bằng, ngươi thì tính là cái gì!

Lý Phi Vân đè xuống cơn tức, nhớ tới vừa rồi lúc nghe giới thiệu cũng biết tên của người vừa tới nên hừ lạnh một tiếng.

- Bạch Tiểu Thăng, em họ ngươi có gì chỉ giáo!

Không nên một hai ba lời, đừng trách ta, không cho ngươi mặt mũi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận