Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2239: Thật may mắn là tôi tới đúng lúc (1)

Con trai của đại tù trưởng tối cao, ngài Awakwalakra, hoặc chắc hẳn nên nghe theo yêu cầu của cậu ta để gọi là "Trần Phi Tù", Mira và Wagner thật sự vẫn biết về chuyện của cậu ta.

Đừng thấy Asgar là con trai cả, nhưng Trần Phi Tù vừa sinh ra đã mang theo vòng ánh sáng, ngày sinh tháng đẻ của cậu ta lại giống như lời tiên tri của mấy trăm năm trước!

Điều này dẫn tới rất nhiều người muốn cậu ta kế vị, đã nhắc từ khi cậu còn nhỏ tới lớn vẫn không ngừng. Thậm chí cho tới nay ngay cả Asgar cũng tiếp nhận giáo dục, lấy việc giúp đỡ cậu ta làm nhiệm vụ của mình.

Nhưng ngài Awakwalakra này còn đặc biệt "Nổi loạn", một đường chạy ra nước ngoài, khiêm tốn du học nhiều năm như vậy mới dẫn đến trong thời gian ngắn, Mira, Wagner đều không nhận ra.

Biết bối cảnh của Trần Phi Tù, Mira, Wagner thấy cậu ta đích thân đến đây, đồng thời nói "thả người, xin lỗi, dẹp yên phong ba", mới không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Đây nhất định chính là quyết định cuối cùng!

Nói cách khác, trong này căn bản không có cơ hội cho hai người "Cứu vãn" "Điều khiển" nữa.

Cho dù trước đây bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, cho dù bọn họ thiếu chút xíu nữa có thể làm cho Bạch Tiểu Thăng cúi đầu, làm cho bọn họ nhận được cứu rỗi như mong muốn.

Một chút sai sót chính là chênh lệch giữa địa ngục và thiên đường.

Bởi vì một chút xíu này, Mira, Wagner mới có cảm giác đặc biệt không cam lòng.

- Hai ngài, mặc dù quyết định này là ý của đại tù trưởng tối cao, nhưng nếu bây giờ chúng tôi làm như vậy thì thật sự không tiện giải thích với dân chúng, không tiện ăn nói với phía truyền thông! Làm không tốt sẽ vì vậy mà gây ra phản đối lớn trong nước! Dù sao trong mắt người bên ngoài, Bạch Tiểu Thăng kia đã làm tổn thất nghiêm trọng tới lợi ích giới kinh doanh của nước ta! Dù sao chúng ta cũng phải cho dân chúng một câu trả lời hợp lý, đây cũng là để bảo vệ trật tự của Osan chúng ta, bảo vệ uy tín của đại tù trưởng tối cao!

Mira dứt khoát hạ quyết tâm, lấy ra dáng vẻ trung thành tận tâm, liều chết khuyên can.

Đã đến lúc này rồi, Wagner tất nhiên sẽ không cam lòng tụt lại phía sau.

Dù sao hai người đều là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng, cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lùi.

Wagner tiếp lời:

- Đúng vậy, hai ngài, lúc này người Trung Quốc Bạch Tiểu Thăng kia đang suy nghĩ về việc thúc đẩy đoàn thương nghiệp của bọn họ hợp tác thật nhiều với bên phía chúng ta để đổi lấy dẹp yên phong ba! Chỉ cần chúng ta nắm được kết quả này, lại có thể ăn nói với dân chúng! Bên phía Trung Quốc cũng không có lý do để hung hăng nữa! Nếu không, kinh tế của chúng ta tổn thất không quan trọng, mất lòng dân sẽ gây ra ảnh hưởng không thể đo lường!

Hai người này đều lấy lợi ích của quốc gia và vinh quang của đại tù trưởng tối cao làm trọng điểm, khuyên bảo Asgar và Trần Phi Tù “hiểu lấy đại nghĩa".

Asgar nhíu mày nói:

- Ý của vậy các người là không thực hiện nghị quyết của đại tù trưởng tối cao và các vị tù trường, vậy các người bảo chúng tôi trở lại ăn nói thế nào đây?

Mira, Wagner cũng không dám nhận lấy cái mũ này chụp xuống đầu, lập tức lắc đầu giống như trống bỏi.

Bọn họ không mong thuyết phục được hai người này, chỉ cầu có thể có thêm một chút thời gian.

- Chúng tôi không phải là ý này! Quyết định này của đại tù trưởng tối cao dù sao cũng nhất định phải thực hiện... không, lập tức được thực hiện!

- Chỉ là chúng tôi có phải chậm lại hai... không, một giờ thôi, nói như vậy có thể cho Bạch Tiểu Thăng đưa ra cách hòa giải, chúng ta mượn cơ hội xuống đài, cũng có thể ăn nói được với mọi người, vậy chẳng phải là tất cả đều vui sao?

Hai người này vội vàng nói ra ý này cho hai người con trai của đại tù trưởng nghe.

Nếu thật sự có thể làm vậy, bọn họ cũng nhận được thứ mình muốn, sau phong ba tiến hành báo cáo công tác sẽ không mất đi bát ăn cơm...

Asgar nhìn Trần Phi Tù với ánh mắt dò hỏi.

Trần Phi Tù khẽ nhún vai, nói với Asgar:

- Em vẫn phải đi gặp Bạch Tiểu Thăng đã, chuyện ở đây, anh tới xử lý đi.

Asgar gật đầu, mỉm cười nói:

- Đi đi, người tốt để em để làm, người xấu này cứ để anh đảm đương.

Trong lòng Mira và Wagner lập tức căng thẳng

Một khi Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra thân phận và ý định của Trần Phi Tù thì mọi chuyện sẽ xảy ra biến hóa, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.

- Ngài Trần Phi Tù... Ngài không cần thiết phải tự mình đi gặp Bạch Tiểu Thăng đâu. Ngài có thân phận tới mức nào chứ? Để tôi đi dẫn anh ta qua!

Wagner vội vàng mỉm cười nói với Trần Phi Tù.

Bất kể hai người này có đồng ý với đề nghị của bọn họ hay không, Wagner nghĩ chờ ông ta qua đó lại ép Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng ký tên ở trên một vài tài liệu, xem như đã có kết luận cuối cùng, sau này người Trung Quốc bị thiệt thòi, hai người con trai của đại tù trưởng cũng không thể nói gì hơn.

Cho dù ông ta nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng làm chậm trễ chút thời gian, cũng có thể đẩy vấn đề lên trên người của Bạch Tiểu Thăng.

Wagner nghĩ quả thật rất hoàn hảo.

- Đúng vậy, ngài Trần Phi Tù, ngài cứ để ngài Wagner đi một chuyến dẫn người đến là được, dù sao người này cũng chỉ là một doanh nhân, không cần ngài phải tự mình đi gặp anh ta.

Mira cũng đứng bên cạnh cười hát đệm, ông ta tất nhiên biết trong lòng Wagner tính toán điều gì.

Trần Phi Tù nhìn hai người, chỉ cười nói.

- Tôi nhận tấm lòng của hai người, nhưng tôi vẫn nên tự mình đi gặp anh ấy một lần. Dù sao, anh ấy là bạn của tôi. Khi còn ở Trung Quốc, anh ấy còn từng cứu mạng của tôi đấy!

Trần Phi Tù nói lời này làm cho vẻ tươi cười trên mặt Mira và Wagner lập tức cứng đờ.

Bạch Tiểu Thăng kia là bạn của Trần Phi Tù?

Anh ta còn từng cứu Trần Phi Tù!

Anh ta đã cứu đại tù trưởng tối cao tương lai!

Chỉ dựa vào điểm này, Bạch Tiểu Thăng lại có thể nhận được miễn tội cấp cao nhất, càng khỏi phải nói anh ta vốn không phạm tội gì...

Nếu dân chúng bên ngoài biết đây là ân nhân của đại tù trưởng tối cao tương lai, bọn họ cũng sẽ thay đổi thái độ...

Mira và Wagner cảm giác choáng váng.

Trần Phi Tù nhìn bọn họ rồi lại nhìn Asgar khẽ cười, bước nhanh ra ngoài.

Mira và Wagner thậm chí chưa kịp phản ứng, thậm chí không kịp nói lời nào thì người ta đã đi mất.

Thấy cửa đóng lại, Asgar đi tới trước mặt hai người, nhìn bọn họ với vẻ ý vị thâm trường và khẽ nói:

- Hai vị, các người tự cho rằng mình làm việc khéo léo, nhưng bắt đầu từ ngày đầu tiên, quốc hội tối cao đã biết được sự thật! Các người thật sự không nên làm cho chuyện này biến thành tình trạng khó có thể giải quyết như vậy! Tôi cũng thấy đáng tiếc thay cho các người!

Mira, Wagner được nghe lời này thì tròng mắt không nhịn được nhanh chóng co lại, ánh mắt lộ ra sự khủng hoảng.

- Tôi tin tưởng trong chuyện này, các người chỉ nhất thời hồ đồ mới phạm phải. Các người nên xin từ chức xong lại ngồi tù một năm, một năm rưỡi nữa thì sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng cả.

Asgar nói:

- Đây cũng là công bằng mà Osan dành cho Trung Quốc!

Mất chức còn phải ngồi tù.

Mira, Wagner lập tức cảm giác cơ thể như nhũn ra.

Asgar nói tiếp:

- Các người thật sự cho rằng đường đường là người dẫn đầu doanh nhân Trung Quốc sẽ mặc cho người khác tùy ý bôi nhọ, cuối cùng bọn họ còn cúi đầu dàn xếp ổn thoả sao? Các người có biết phía Trung Quốc đối đáp với chúng ta thế nào không? Chính là dùng đối đáp nghiêm trọng “chuyện gì có thể nhịn chứ chuyện này không thể nhịn được” như vậy đấy. Các người không nắm được chừng mực nên có! Bất kể lúc đầu vu oan cho Bạch Tiểu Thăng có chuyện gì trong đó, nếu khi đó các người có thể khuyên bảo Bạch Tiểu Thăng đồng ý hợp tác, lại đúng lúc giải 'oan' cho hắn, lấy lại danh dự cho hắn, thậm chí trước mặt tuyên truyền nói chuyện một lần, đó mới là mọi người đều vui mừng! Nhưng các người không làm được, trái lại còn làm cho tình hình dư luận truyền thông lớn như vậy!

- Đây là tự tìm đường chết!

Asgar dứt lời và lắc đầu thở dài, bước nhanh ra ngoài, giọng nói vọng ra:

- Người thay thế các người sẽ tới ngay thôi, các người làm tốt việc chuyển giao công tác đi. Lần này đừng để xảy ra sai sót nữa, nếu không các người sẽ không chỉ đơn giản là bị giam nửa năm, một năm đâu!

Khi Asgar nói chuyện thì đã ra khỏi văn phòng này, cánh cửa kia "rầm" một tiếng đóng lại, tiếng động chấn động tới mức làm tim Mira, Wagner đập loạn.

Hai người đều tự tìm chỗ và ngã ngồi xuống đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dường như sức lực trong người đã cạn sạch lại dường như không còn xương cốt.

Bọn họ cho rằng mình sắp xếp một ván cờ, mình chính là người đánh cờ, rõ ràng đã đánh giá cao bản thân, cũng thật sự đánh giá thấp nhân vật cầm quyền rồi...

Thành công thì tất cả đều vui mừng, bọn họ gánh tội...

Thất bại thì hai bên hòa hiểu, vẫn là bọn họ gánh tội...

...

Khi Trần Phi Tù xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng rất sửng sốt, kinh ngạc vì không ngờ lại có thể thấy được người này ở đây.

- Anh có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?

Trần Phi Tù vẫn toét miệng cười hì hì, khoanh tay nói đùa với Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi thật sự không ngờ cậu có thể tới đây!

Bạch Tiểu Thăng cười lớn thừa nhận sự kinh ngạc của mình.

- Anh đã cứu tôi, bây giờ đến lúc tôi tới giải cứu anh.

Trần Phi Tù cười hì hì nói:

- Cũng tại hai ngày trước tôi chạy đến Đông Phi bên kia để mua cho anh ít đặc sản, hôm qua mới về. Nhưng trên đường đi, tôi đã nghe được tin tức có liên quan tới anh. Chà chà, chuyện này thật ầm ĩ đấy!

Trong lời nói của Trần Phi Tù còn kèm theo sự chế nhạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận