Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 459: Rốt cuộc thì hắn đã làm cái gì?



- Anh cho em sao?

Lâm Vi Vi giật mình.

Đây chính là một triệu! Không phải một con số nhỏ!

Bạch Tiểu Thăng tiện tay liền cho cô hết!

- Tất nhiên là cho em, đây chính là phí bồi dưỡng mà!

Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ điều này là hiển nhiên.

- Nhưng mà, như thế này thì quá nhiều ạ!

Lâm Vi Vi xoắn xuýt.

- Nhiều? Đây mà nhiều á! Anh cảm thấy thế là vẫn còn ít nữa đó!

Bạch Tiểu Thăng giải thích, nhét tấm thẻ vào trong tay của cô, không cho phép cô nói gì thêm nữa.

Lôi Nghênh ở bên cạnh vừa nhìn vừa cười.

Bạch Tiểu Thăng so với ông chủ hồi trước của hắn là Hào ca thì thái độ đối với tiền khác nhau một trời một vực.

Bạch Tiểu Thăng như thế này để Lôi Nghênh vô cùng cảm phục.

- Đúng rồi, giới thiệu cho em một chút, đây là Lôi Nghênh là một người bạn của anh, cũng là người giúp anh cứu em!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Về sau, cậu ấy cũng là phụ tá của anh! Hai người đều là một văn một võ, cũng chính là người mà anh tín nhiệm nhất!

Lời này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho Lôi Nghênh vô cùng cảm động.

- Chào anh Lôi!

Lâm Vi Vi mỉm cười, điềm nhiên nói.

- Chào em!

Lôi Nghênh cười trả lời, trong vẻ tươi cười ấy lại có mấy phần ngại ngùng.

Chắc là ít tiếp xúc với con gái!

Bạch Tiểu Thăng vốn định trêu chọc hai câu nhưng cuối cùng lại thôi.

Chờ quen thuộc thì sẽ có rất nhiều cơ hội.

- Sau khi trở về thì em để cho Lôi Nghênh tiếp xúc một chút với các công việc của các bộ môn, xem cậu ấy muốn học cái gì, em cố gắng tìm cho cậu ấy một người thầy tốt vào!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lôi Nghênh nhìn như “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, nhưng thực sự cũng rất tinh tế và kín đáo, trí thông minh lại cao, thật không thể chỉ coi là một tên bảo tiêu.

- Vâng!

Lâm Vi Vi nói.

Lôi Nghênh biết Bạch Tiểu Thăng là muốn tốt cho hắn, lúc này gật đầu theo.

- Đi thôi, cần phải trở về còn một đống công việc đấy!

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói.

Xoay người, nụ cười của hắn có chút thu liễm, ánh mắt cũng lộ ra chút lạnh lùng.

Doãn gia, Chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu!

Dám hướng tôi ra tay, tôi liền để các người trả giá đắt!

...

Ra khỏi KTV Thịnh Quang Nhạc Thiên, đám người Bạch Tiểu Thăng bắt xe về công ty.

Nửa đường, Bạch Tiểu Thăng muốn gọi điện cho Cao Đại Chí thì Cao Đại Chí đã gọi tới.

- Bạch tổng, vừa rồi Chu Bát Bình tự mình tới rồi xin lỗi chúng ta, mời chúng ta khôi phục quay phim, thái độ giống như là con cháu trong nhà vậy!

Giọng của Cao Đại Chí lộ ra vẻ sung sướng, đầy vui vẻ!

Từ lúc việc này phát sinh đến kết thúc, cũng không mất bao lâu mà nhanh chóng kết thúc như vậy!

Cũng không phải là không gặp rắc rối mà do Bạch tổng ra tay, chỉ là bọn hắn không biết mà thôi!

Thái độ của đối phương chính là coi bọn họ là thượng đế! Thậm chí phái một đội chuyên môn tới công bố đoàn làm phim có nhu cầu gì cũng có thể yêu cầu, bọn hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn!

- Có đúng không? Vậy thì tốt, mọi người có yêu cầu gì thì không cần khách khí. Còn nữa, đừng để mọi người mệt mỏi, có người đưa tới cửa không dùng thì phí.

Bạch Tiểu Thăng phân phó một chút.

Để hạng mục tận khả năng phối hợp với đoàn làm phim, cũng là một điều kiện mà hắn đưa ra.

Doãn gia đã làm theo!

- Tốt quá, tốt quá!

Cao Đại Chí vui vẻ đến mức luôn miệng nói tốt.

Hắn biết, đây nhất định là thủ đoạn của Bạch Tiểu Thăng!

Sau khi Thương Uyển Uyển biết cũng không có kinh ngạc, tựa như đã sớm đoán được!

Hiện tại, lòng kính trọng của Cao Đại Chí đối với Bạch Tiểu Thăng lại tăng lên một bậc.

Không riêng gì hắn, nhưng người trong đoàn làm phim đều coi Bạch Tiểu Thăng như thần.

Bạch Tiểu Thăng dặn dò thêm một hai câu rồi mới tắt điện thoại.

Sau đó, cũng không có nói chuyện một đường về công ty. Sau khi đến nơi hắn để Lâm Vi Vi sắp xếp chỗ ở cho Lôi Nghênh, dẫn hắn đi làm quen tình hình.

Mà lúc này, ở Doãn gia.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương, quanh quẩn ở khắp nhà, bọn người hầu hoảng sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, làm việc rón ra rón rén, không dám có chút động tĩnh.

Thiếu gia Doãn Đông Lôi bị thiếu gia Doãn Đông Phong mang về.

Sau đó, bị đánh gãy chân...

Tin này nhanh chóng lan ra, tất cả người hầu của Doãn gia đều biết.

Tuy nhiên sau đó, bọn hắn bị tập trung lại một chỗ và nhận thông báo.

Ai để lộ ra tin tức này, mặc kệ người đó còn ở Doãn gia hay không đều sẽ bị xử lý giống như Nhị thiếu gia!

Lập tức, hai mươi mấy người hầu câm như hến, không dám ho he.

Doãn gia – Phòng sách của Doãn Hạo Nhiên.

Doãn Hạo Nhiên với vẻ mặt không chút cảm xúc ngồi im một chỗ, chỉ có đến gần mới rõ là bên trong ánh mắt của hắn lộ ra một chút đau lòng.

- Bác sĩ đã kiểm tra qua, chỉ là nứt xương, con nghĩ thế này là đủ rồi.

Doãn Đông Phong hạ giọng nói.

- Ừ, đủ rồi.

Doãn Hạo Nhiên thở dài rồi nói khẽ.

Đánh cho con của hắn thành tàn phế thì hắn cũng không đành lòng.

Đây chỉ là cho Doãn Đông Lôi một trận nhớ đời, đồng thời để hắn ở trong nhà, ít đi ra ngoài gây chuyện rắc rối!

Doãn Đông Phong nghe nói như thế, cũng thở phào một hơi.

- Con đi liên hệ với mấy vị bác sĩ đi, cha không muốn để Đông Lôi có mầm bệnh gì...

Doãn Hạo Nhiên nói.

- Những việc này tạm thời cho là một mình con tự chủ trương, sau đó con thay cha truyền lời, nói cho Doãn Đông Lôi, để nó suy nghĩ kỹ lại! Câu này là cha nói!

- Vâng.

Doãn Đông Phong trầm giọng nói.

Sau đó, hắn im lặng nhưng lại có chút do dự.

- Liên quan tới truyền thông Trung Kinh, liên quan tới tên Bạch Tiểu Thăng kia! Chúng ta cứ để như vậy sao?

Ánh mắt của Doãn Hạo Nhiên mang theo tia rét lạnh.

- Bạch Tiểu Thăng.

Doãn Hạo Nhiên đọc lấy ba chữ này, một đôi tay nắm thành quả đấm, bàn tay trắng bệch.

Sau đó, hắn không nói lời nào.

Doãn Đông Phong tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều.

Bất quá, Doãn Đông Phong tin tưởng, việc này cũng không có dễ dàng bỏ qua như vậy!

...

Đoàn làm phim đình công.

Tin tức này ở trong truyền thông Trung Kinh truyền ra gây lên một trận sóng to gió lớn, các phòng ban đều bàn luận ồn ào.

Tin tức thật thật giả giả.

Tuy nhiên sau đó lại có một tin tức truyền đến, đoàn làm phim lại hoạt động trở lại!

Hai tin tức phát ra với khoảng cách ngắn như thế, đến mức các lời đồn còn ấp ủ chưa có hoàn thiện liền triệt để kết thúc.

Thế là nhiều phòng triển khai một lần "Ngăn chặn lời đồn, ta phải làm theo luật thôi" giáo dục vận động...

Vốn là Trần Trường Khoảnh cười trên nỗi đau của người khác, chờ nhìn Bạch Tiểu Thăng bị trò mèo thì lập tức không cười được nữa.

Hắn đóng cửa lại, gọi điện thoại cho chú Hai rồi kể lại đầu đuôi sự việc.

- Chú Hai, Doãn gia cũng quá kém đi, mới được bao lâu liền bị Bạch Tiểu Thăng giải quyết?

Trần Trường Khoảnh đều khó có thể tin.

Quá nhanh, mà lại Doãn gia lại không có cho hắn bất cứ tin tức gì, hắn hoàn toàn không rõ ràng Bạch Tiểu Thăng làm sao mà làm được!

Tên Bạch Tiểu Thăng làm việc càng ngày càng giảo quyệt!

Trần Trường Khoảnh đã nếm qua thua thiệt dưới tay của Bạch Tiểu Thăng cho nên lòng vẫn còn sợ hãi.

- Tên Bạch Tiểu Thăng này khó đối phó!

Trần Cửu Tranh cũng than thở,

- Quả thực giống như cá chạch vậy, nếu không thể lập tức giết chết, sẽ vĩnh viễn không thể bắt chẹt được hắn! Cháu mau chóng tra rõ ràng, tại sao Doãn gia lại thỏa hiệp!

- Vâng ạ!

Trần Trường Khoảnh cũng đang muốn biết điều đó.

- Cháu liền gọi điện cho Doãn gia, hỏi thăm một chút...

- Không, không được liên lạc với bọn hắn!

Trần Cửu Tranh vô cùng quả quyết nói.

- Về sau, đối với bọn hắn, cháu phải tỏ ra là không quan tâm, không được để Bạch Tiểu Thăng phát hiện!

Lời nhắc nhở này, Trần Trường Khoảnh vội vàng đáp ứng.

- Vậy cháu sẽ âm thầm điều tra!

Trong tương lai, Trần Trường Khoảnh âm thầm điều tra sẽ phát hiện là hắn không thu hoạch được gì.

Các bên đầu miệng kín như bưng!

- Tên Bạch Tiểu Thăng này rốt cuộc đã làm cái gì? !

Vấn đề này làm cho Trần Trường Khoảnh đau đầu rất lâu...

Bạn cần đăng nhập để bình luận