Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2040: Tất cả đều vui mừng (2)

Các chiến sĩ của bộ tộc vốn đứng ở bên cạnh chiếc xe buýt thấy cảnh tượng này, không rõ tình hình, tưởng muốn ra tay với những người này nên lập tức chạy đến trước xe, giơ trường mâu lên với dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu, bầu không khí ở đây càng thêm căng thẳng.

Ánh mắt Lôi Nghênh thâm trầm, nhìn bên ngoài và lẩm bẩm nói:

- Ngay cả có mấy nghìn người, mấy vạn người, tôi cũng phải tìm hắn trở về!

- Em đi cùng anh!

Lâm Vi Vi không giải thích, quyết đoán nói.

Hai người kia không quan tâm cục diện biến thành thế nào, đều tuyệt đối sẽ không mặc kệ Bạch Tiểu Thăng.

Vào lúc tất cả mọi người đang căng thẳng, bỗng nhiên có người hô to:

- Các người nhìn kìa. Đó… đó là cái gì?

Có người nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng kinh ngạc kêu lên:

- Ôi trời ơi... Tôi không phải là đang nằm mơ chứ?

Ba, bốn trăm chiến sĩ của bộ tộc chạy đến gần chiếc xe buýt, xếp thành hàng ở hai bên giống như nghi lễ đón tiếp long trọng.

Sau đó, rất nhiều người vây quanh mấy người đi về phía bên này. Dẫn đầu những người này chính là hai vị tộc trưởng và một ông già da đen mặc bộ comple đi giày da. Nhưng bọn họ đều vây quanh một người trẻ tuổi, đang vừa nói vừa cười.

Người tuổi trẻ kia không ngờ chính là Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người trong xe đều nhìn tới ngây người. Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều giật mình.

- Trời ơi! Ngài Bạch đã làm gì? Là soán quyền đoạt vị, làm tộc trưởng của người ta sao?

Có người lẩm bẩm nói.

Không cần mọi người suy đoán nhiều, mười mấy phút sau, Bạch Tiểu Thăng đã đi tới trong xe buýt.

- Mọi người phải đợi lâu rồi! Tôi đã về.

Gương mặt Bạch Tiểu Thăng tươi cười nói với mọi người:

- Tình hình đã giải quyết xong, ngoài ra tôi còn lôi kéo được vài vụ kinh doanh.

Bạch Tiểu Thăng nói câu sau cùng là với bốn nhà kinh doanh cùng đi trên xe.

Bốn người kia nghe vậy, lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau.

- Tới đây, tôi nói tình hình mọi chuyện với các vị một lát.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đi tới, nói với bốn người kia.

Khi biết được Bạch Tiểu Thăng quy hoạch tất cả nơi đây cho bọn họ, bốn người kia đều kinh ngạc đến bất đắc dĩ.

Bạch Tiểu Thăng và bọn họ nói chuyện xong liền nhớ kỹ lĩnh vực mỗi người bọn họ am hiểu, lần này tự nhiên tới đây lôi kéo nhiều vụ kinh doanh như vậy, còn có các hứa hẹn của một phó thị trưởng, rõ ràng là không thể tin nổi!

Phải là số mệnh mạnh mẽ tới mức nào, đầu óc kinh doanh tốt bao nhiêu mới có khả năng làm được tất cả những điều này!

Trước đây, những người này đã từng nghe qua chuyện về ngài Bạch này, thậm chí trên đường vẫn nửa đùa nửa thật hỏi thăm qua xem liên minh thương mại của Bạch Tiểu Thăng có cần thêm thành viên không. Lúc này, bọn họ xem như đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại thật sự của người trẻ tuổi này!

Có người nhìn Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được hỏi:

- Vậy nếu chúng tôi không đồng ý đầu tư ở đây, có phải hôm nay sẽ không đi được không?

Bọn họ là nhà kinh doanh, tất nhiên ngửi được cơ hội kinh doanh trong này, muốn kiếm tiền, nhưng lại không muốn nhận bất kỳ uy hiếp nào.

Ở dưới điều kiện bị uy hiếp để xây dựng hợp tác, về sau sẽ sinh ra vô số vấn đề.

Đối mặt với sự lo lắng này, Bạch Tiểu Thăng lập tức cười.

- Đây tất nhiên không là ép buộc mà là trao đổi. Nếu như các vị không muốn đầu tư vào đây cũng không sao. Tôi có thể tìm bạn tới tiếp nhận tất cả. Mặc dù chút kinh doanh của hai bộ tộc này hơi nhỏ, nhưng có một chính quyền thành phố Dilu đồng ý dốc hết sức hợp tác ở phía sau, tiền năng khai thác ở bên này không hề nhỏ đâu.

Khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện còn mỉm cười đứng dậy, dò hỏi:

- Vậy ý của các vị chính là không muốn đầu tư vào đây đúng không?

Thấy Bạch Tiểu Thăng dứt khoát muốn đi như vậy, mấy người kia vội vàng nói:

- Ngài Bạch, ngài đừng đi, chúng ta không phải là không đáp ứng!

- Đúng vậy, tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, hợp tác tốt như vậy, chúng tôi tất nhiên muốn rồi.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế liền cười.

Vừa rồi anh cũng chỉ giả vờ chứ không thật sự muốn đi, bằng không đám người này còn có thể cho rằng anh "Có âm mưu khác".

Dù sao hợp tác tốt như vậy, mình không nắm lấy, chắp tay đưa đi mà không có lời giải thích thì đúng là không thể nào nói nổi.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nói với mọi người:

- Thật ra trước đây các vị muốn hợp tác cùng bên phía tôi, bây giờ lại xem như quà mời của tôi. Còn nữa, các người ở bên cạnh nói chuyện, vậy mấy chỗ doanh nghiệp chúng ta sắp tới trong chuyến này, tôi có thể bao hết rồi.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, những người này lập tức yên lòng, đều cười cảm ơn.

Nhà kinh doanh không sợ có mưu đồ, chỉ sợ vô duyên vô cớ đưa lợi ích.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng đổ chuông, có người gọi tới.

Là điện thoại của Phó cục trưởng Hầu.

Bạch Tiểu Thăng điện thoại nghe máy. Ở trong điện thoại giọng nói của Phó cục trưởng Hầu suốt ruột hỏi:

- Tiểu Thăng, tình hình bên cậu bây giờ thế nào?

Bạch Tiểu Thăng đoán là người trong xe xin Phó cục trưởng Hầu giúp đỡ, lập tức cười, nói với điện thoại:

- Ngài yên tâm, bây giờ bên phía chúng tôi đã không còn rắc rối gì nữa, ngược lại còn có một chuyện vui.

Bạch Tiểu Thăng đi tới bên cạnh, báo cáo sơ qua tình hình cho Phó cục trưởng Hầu biết. Trong điện thoại đối phương cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tôi yên tâm rồi! Vừa rồi tôi lo lắng, liên hệ khắp nơi. Lúc này biết cậu không có việc gì là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện hợp tác cho Hầu Doãn Thành biết.

Đây thật sự xem như là một tin tức tốt ngoài kế hoạch, Hầu Doãn Thành vui vẻ đồng ý, nói muốn báo lên trên, lại dặn dò Bạch Tiểu Thăng vài câu mới cúp máy.

Sau đó Bạch Tiểu Thăng đánh tiếng với mấy nhà kinh doanh xuống xe buýt, đi theo hàng tới nói chuyện với hai vị tộc trưởng còn có ngài Samba phó thị trưởng Dilu.

Chờ lát sau khi nhìn thấy ngài Samba, đối phương cầm điện thoại di động, vẫn nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, bên Trung Quốc thông qua chính phủ Naria hỏi thăm chuyện của anh, cũng đã gọi tới đây rồi.

Khi nói những điều này, ngài Samba đã chắc chắn Bạch Tiểu Thăng có thân phận đặc biệt trong đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, thái độ cũng càng thêm cung kính.

- Tôi cũng vừa nhận được điện thoại, tôi đã giải thích tình hình rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Phó thị trưởng Samba.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng chỉ vào mấy nhà kinh doanh phía sau mình, mỉm cười nói:

- Đây là mấy thương nhân lớn nổi tiếng trong Đoàn doanh nghiệp chúng tôi. Bọn họ bằng lòng tiếp nhận tất cả công việc hợp tác mà chúng ta đã nói. Tiếp theo chi tiết về việc đầu tư ở chỗ này, các người cứ trò chuyện với bọn họ là được.

Phó thị trưởng Samba và hai vị tộc trưởng lập tức nhiệt tình chào hỏi mấy nhà kinh doanh Trung Quốc kia, bọn họ cũng tích cực trả lời.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đồng hồ, mời Phó thị trưởng Samba trưởng đến bên cạnh và nói:

- Thật ra chuyến này chúng tôi muốn đi đâu khảo sát thành phố Lin, đây là hành trình đã sớm được vạch ra. Bây giờ mấy vị này ở lại, nhưng tôi muốn đi tới đó xem thử.

Phó thị trưởng Samba nghe vậy thì cũng hiểu, thấy chiếc xe buýt phải ở lại nên gọi hai thư ký của mình qua, muốn phái xe riêng mình đưa Bạch Tiểu Thăng qua đó.

- Vậy thì không tốt lắm đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Thật ra, anh quả thật muốn đi cùng xe với ngài Samba.

- Đây là chuyện nên làm, nên làm thôi!

Ngài Samba nhìn Bạch Tiểu Thăng tươi cười nói:

- Lúc này nếu không phải nhờ có ngài, chúng tôi sẽ không thể bàn xong nhiều hợp tác như vậy, không giải quyết được mâu thuẫn giữa hai tộc này. Ngài dùng xe của tôi, làm cho tôi cảm thấy vinh dự, chỉ hy vọng khi ngài trở về đi ngang qua thành phố Dilu, còn có thể tới làm khách.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên nói khách sáo vài câu.

Ngài Samba dứt lời liền vô cùng nghiêm túc nhìn hai thư ký, quát:

- Hai người nghe kỹ cho tôi, trên đường đi nhớ chăm sóc tốt cho ngài đây. Ở thành phố Dilu, ngài ấy chính là vị khách tôn quý nhất, nếu như các người làm cho ngài ấy có gì không hài lòng thì không cần về nữa!

Hai người này gật đầu giống như con gà con mổ thóc, ánh mắt kính nể, e sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lại cảm ơn ngài Samba, dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đánh tiếng với mọi người xong đi về phía xe. Ngài Samba chuẩn bị cho bọn họ không phải là một chiếc xe, mà là hai chiếc xe. Ba người Bạch Tiểu Thăng và hai thư ký chia nhau ra ngồi hai chiếc xe, lại khởi hành.

Ngài Samba, hai vị tộc trưởng, còn có đám người trong xe buýt và mọi người ở đó đều nhìn theo đám người Bạch Tiểu Thăng rời đi, cho đến không nhìn thấy hình bóng nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận