Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1163: Có người nhờ tôi mang giùm câu nói đến cho ông

Một ngày Bạch Tiểu Thăng khởi xướng lên cái thế tấn công toàn diện kia, quả thực đúng là một ngày như trong địa ngục đối với người nhà họ Ngô.

Mười hai công ty của nhà họ Ngô đều bị đả kích ở các mặt.

Hơn nữa, cứ cách mỗi một khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện thêm vấn đề, vấn đề sau càng nghiêm trọng hơn vấn đề trước.

Toàn bộ nhà họ Ngô, đều giống như là rơi vào đầm lầy hay là cát lún, chỉ trơ mắt nhìn chuyện làm ăn cùng của cải của mình bị chiếm đoạt từng chút một.

Mỗi một giờ thậm chí một phút trôi qua đi, sản nghiệp của nhà họ Ngô đều chất chứa những hậu quả xấu cực lớn.

Tin tưởng sau khi kết thúc chuyện này, nhà họ Ngô phải cần tiêu tốn gấp trăm gấp ngàn lần để đi đánh đổi và bù đắp lại những tổn thất.

Hơn nữa có một số bị tổn thất cũng còn chưa chắc là có thể bù đắp nổi!

Cảnh ngộ giờ phút này đối với Ngô Đại Tôn mà nói mới chính là nỗi đau như cắt.

Hắn nhờ vả Trình Lưu nhưng không có tác dụng. Trái lại Trình Lưu còn cảnh cáo hắn, chỉ có giữ vững lập trường thì mới có thể có “kết cục tốt”.

Hắn xin Bạch Tiểu Thăng tha cho, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nói một câu với Bì Đại Lỗi được hắn phái đi sau đó liền đuổi Bì Đại Lỗi ra ngoài.

- Không phải bạn bè thì chính là kẻ địch!

Ý tứ của Bạch Tiểu Thăng rất đơn giản, nhà họ Ngô không có tư cách đung đưa hai mặt.

Hoặc là lại đây, hoặc là …

Chết!

Có điều, coi như đứng ở bên Bạch Tiểu Thăng kia, đến tiếp sau đó Trầm Bồi Sinh làm khó dễ, nhà họ Ngô vẫn sẽ như ngày hôm nay, nhà họ Ngô vẫn là sẽ phải đối mặt với kiếp nạn!

Nghĩ như vậy, Ngô Đại Tôn chỉ cảm thấy bả vai nặng trĩu, càng ngày càng khó có thể đưa ra lựa chọn.

Trong một ngày đó hắn hận không thể buồn phiền đến bạc trắng mái tóc.

Nhà họ Ngô muốn sống sót, cuối cùng chỉ có thể chọn một trong hai người họ Trầm hoặc là họ Bạch, không có con đường thứ ba.

Thế nhưng phải chọn ai đây?

Một là Trầm Bồi Sinh, thế lực khổng lồ, nhiều năm giấu ở chỗ tối kinh doanh.

Một là Bạch Tiểu Thăng, mới ra đời có bối cảnh cực khủng khiến người ta phải nghiền ngẫm, không kiêng kỵ chỗ nào.

Đi theo Trầm Bồi Sinh, bây giờ liền phải cắn răng chịu đựng chống đỡ chờ đợi cái cầu vồng sau cơn giông bão kia.

Đi theo Bạch Tiểu Thăng, liền phải đối mặt với mưa giông gió giật sau này, hoặc là nguy cơ càng nghiêm trọng hơn so với hôm nay.

Đây là một trận đánh cược.

Mặc dù là nhà buôn, dường như khó lường đến chữ đánh cược, nhưng liên quan đến sự sống còn thì nơi nào có lựa chọn dễ dàng như vậy.

Lựa chọn đúng rồi, nhà họ Ngô có tương lai hưng thịnh, lựa chọn sai rồi, nhà họ Ngô có khả năng cực kỳ cao là liền xong đời rồi.

Ngô Đại Tôn một mực buồn rầu đến tối tăm trời đất, hận không thể đi mua cái xúc xắc đến tung một cái để ông trời chỉ cho nhà họ Ngô một con đường sáng.

Ngay ở lúc Ngô Đại Tôn đến bước đường khó khăn đang phân vân trái phải.

Thì có người đến nhà.

Người đến chính là ông chủ Quách Phong Dương của dịch trạm Đại Ngư.

Nam Đô là thành thị tiền tuyến chuẩn đặc khu hạng bét, tuy rằng không đuổi kịp mấy cái thành phố lớn tiền tuyến đếm trên đầu ngón tay kia, nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường.

Dịch trạm Đại Ngư mở ở vùng ngoại thành của Nam Đô, vừa dựa vào công viên vừa giáp hồ, diện tích lại lớn, có thể làm ăn ở nơi đó, bản thân cũng là một loại tượng trưng cho thực lực.

Hơn nữa cái người Quách Phong Dương này thật không đơn giản, chính là Ngô Đại Tôn cũng không dám dễ dàng trở mặt.

Ngô Đại Tôn nghe nói con trai của chính mình là Ngô Dương Uy đánh quản lý của dịch trạm Đại Ngư người ta, thậm chí còn phái người chuyên môn đi xin lỗi, đồng thời đi an ủi cái vị quản lý bị ăn đòn kia

Nhà họ Ngô ở Nam Đô, chính là mạnh nhất giới kinh doanh ở địa phương, từng có lễ ngộ như thế đối với công ty khác ở bản địa chưa?

Sợ chỉ có Quách Phong Dương là có loại đãi ngộ này.

Có điều bây giờ Quách Phong Dương lại tìm đến Thanh Cảng rồi, hiện tại lại khiến Ngô Đại Tôn có chút bất ngờ.

Tuy rằng trước mắt sứt đầu mẻ trán, nhưng Ngô Đại Tôn vẫn đích thân nghênh đón Quách Phong Dương đến phòng tiếp khách.

Giữa lúc Ngô Đại Tôn muốn hỏi dò mục đích của Quách Phong Dương tới đây, ngược lại Quách Phong Dương lại chủ động mở miệng ra trước.

- Ngô lão đệ, tôi đều biết rõ tình cảnh của ông cùng với tình cảnh của nhà họ Ngô rồi. Lần này tôi đến đây là thay người ta truyền lời cho ông.

Quách Phong Dương vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.

- Anh Quách, anh đã biết hết tình hình bên này của tôi rồi sao?

Ngô Đại Tôn nghe thấy Quách Phong Dương nói ra ý tứ sâu sắc nhịn không được nhìn chằm chằm vào mắt của hắn rồi hỏi.

- Thay người ta truyền lời sao? Anh đây là thay người nào đấy, truyền lời nói gì đây?

Ngoại trừ giọng nói của Quách Phong Dương còn có thái độ của hắn cũng làm cho Ngô Đại Tôn cũng rất lưu ý.

Thần sắc của Quách Phong Dương có chút lạnh lẽo, trong ánh mắt còn mang theo vài phần nghiêm túc.

Sở dĩ Ngô Đại Tôn khách khí với Quách Phong Dương như thế, thậm chí dường như còn có mấy phần kiêng kỵ, là bởi vì hắn biết, mấy tỉnh ở xung quanh, những ông lớn chân chính trong giới kinh doanh vẫn đang điệu thấp, Ngô Đại Tôn hắn không chen miệng vào được.

Nhưng mà Quách Phong Dương lại có thể!

Hơn nữa Ngô Đại Tôn vẫn không có tra ra được bối cảnh của Quách Phong Dương!

Không biết mới là đáng sợ nhất.

Quách Phong Dương không nói ra ai bảo hắn truyền lời, ngược lại nói bằng giọng lạnh nhạt.

- Con trai Ngô Dương Uy của ông đánh người của tôi ở bên kia đều là chuyện nhỏ. Nhưng vị tiểu thư mà hắn quấy rầy kia lai lịch của cổ rất lớn.

Ngô Đại Tôn nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

Lẽ nào là cái người phụ nữ bị con trai mình đùa bỡn kia bảo Quách Phong Dương đến đây khởi binh hỏi tội sao?

- Nếu như là anh Quách đến là để hỏi tội, Ngô Đại Tôn tôi thay con trai nói lời xin lỗi thật chân thành, tôi thành tâm xin lỗi đến người có “lai lịch rất lớn” trong lời nói của anh Quách!

Ngô Đại Tôn cười khổ.

- Nhận lỗi cũng được, xin lỗi cũng được, anh đều có thể đưa ra, có thể làm tôi đều sẽ làm được. Hazzi, những thứ kia… thực sự không đáng là gì so với những rắc rối mà nhà họ Ngô đang đối mặt?

Khi đang nói chuyện, trong lòng của Ngô Đại Tôn bỗng nhiên hơi rung động.

Nếu như Quách Phong Dương chịu giúp đỡ, tùy ý đi xin mời mấy ông lớn trong giới kinh doanh ở xung quanh Nam Đô đi ra điều đình hòa giải. Rắc rối mà chính mình đang đối mặt không phải là đều có thể giải quyết dễ dàng sao?

Phải biết là, mấy ông lớn trong giới kinh doanh đó không giống Ngô Đại Tôn hắn bá chủ ở một chỗ.

Bọn họ rất có sức ảnh hưởng ở trên toàn quốc!

Thậm chí còn mấy lần cùng ngồi dự họp với tổng giám đốc Hạ Hầu Khải của tập đoàn Chấn Bắc.

Ý tưởng này vừa lóe lên, trong lòng Ngũ Đại Tôn nhất thời lung lay.

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể!

Những ông lớn trong giới kinh doanh chỉ đứng sau Hạ Hầu Khải, nếu như tham gia hòa giải, nhà họ Ngô thật sự là có thể bảo đảm không lo rồi!

Lúc này Ngô Đại Tôn thay đổi một nụ cười phù hợp, muốn thỉnh cầu Quách Phong Dương.

Chuyện làm đến mức này rồi cần phải trả giá đánh đổi lớn đến bao nhiêu hắn đều chấp nhận.

Dù sao cũng còn tốt hơn cục diện hiện tại này!

Có điều, không đợi Ngô Đại Tôn mở miệng, Quách Phong Dương lại mở miệng trước cả hắn, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ trào phúng hiếm thấy.

- Nhận lỗi? Xin lỗi? Ngô lão đệ, chuyện này, sợ là ông đã nghĩ nó đơn giản quá rồi đó!

Nghe vậy, Ngô Đại Tôn sững sờ.

Thành tâm bồi tội còn đơn giản sao?

Quách Phong Dương tiếp tục nói.

- Dịch trạm Đại Ngư, thật ra không phải là tài sản sự nghiệp của tôi, mà là sản nghiệp trong gia tộc của vị tiểu thư kia. Rất nhiều sản nghiệp lớn ở chung quanh đây cũng đều là thuộc về gia tộc của nàng hết! Mà địa vị của nàng ở trong gia tộc … rất quan trọng. Những nhân vật lớn như Phong lão, Trần lão, Trương tiên sinh, tôi tin tưởng ông cũng biết rõ địa vị của bọn họ! Chính là bọn họ, thật ra cũng là đảm nhiệm chức vụ ở trong sản nghiệp thuộc gia tộc của vị tiểu thư kia, tôi nói như vậy ông đã hiểu chưa?

Quách Phong Dương khiến cho Ngô Đại Tôn ngơ ngác.

Phong lão, Trần lão, Trương tiên sinh chính là ba nhân vật nổi danh nhất trong những nhân vật lớn điệu thấp chung quanh đây.

Bọn họ lại đều là người trong gia tộc của vị tiểu thư trong lời nói của Quách Phong Dương?

Con trai của mình còn quấy rầy bị tiểu thư kia hay sao!

Ngô Đại Tôn sợ hãi trong chốc lát.

Ngô Đại Tôn ngờ ngợ nghe con trai nói qua, Ngô Dương Uy trêu chọc vị mỹ nữ kia, nhưng mà đồng thời còn đối phó với Bạch Tiểu Thăng.

Trong nháy mắt, Ngô Đại Tôn có loại linh cảm đến sởn cả tóc gáy.

Một sự suy đoán đáng sợ đang quanh quẩn ở trong đầu hắn.

- Vị tiểu thư kia, để cho tôi đến truyền lại cho Ngô lão đệ ông mấy lời,

- Hành động của nhà họ Ngô các người khiến cho nàng rất tức giận.

- Bây giờ các ông chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bây giờ đi giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, hoặc là…

Quách Phong Dương nở nụ cười.

- Nam Đô sẽ không còn nhà họ Ngô nữa!

- Lão đệ à, ông cũng đừng nghĩ rằng tôi đang nói chuyện giật gân!

Quách Phong Dương đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Ngô Đại Tôn đang ngây người như phỗng.

- Nhà họ Ngô ở Nam Đô uy danh hiển hách sao? Chỉ có điều là rất nhiều nhân vật lớn kia xem thường không muốn có cái hư danh đó thôi! Đừng thật đem chính mình coi là chuyện to tát quá. Không nghe lời khuyên bảo, nhà họ Ngô coi như phá sản và bị giới kinh doanh xóa tên cũng chỉ là việc ở trong hai tuần lễ mà thôi!

- Lời tôi đã nói đến cùng. Đường đi như thế nào chính ông chọn đi nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận