Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1698: Không thể đồng ý (1)

Sau khi Lâm Thiên Nghĩa nói ra thân phận của Bạch Tiểu Thăng, người nhà họ Lâm từng nghe nói tới danh hiệu của Bạch Tiểu Thăng đều hít sâu, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ khó có thể tin nổi.

Tập đoàn Chấn Bắc là tập đoàn tài chính lớn danh tiếng chấn động trên thế giới, chỉ riêng phân bộ ở Á Châu, ở khu Đại Trung Hoa đã lớn hơn nhà họ Lâm rất nhiều

Mà điều này còn là thời Hạ Hầu Khải nắm quyền.

Sau đó, khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc đổi qua một giám đốc điều hành mới.

Hắn dứt khoát đẩy mạnh cải cách, chỉnh đốn doanh nghiệp, trọng điểm bồi dưỡng các thị trường!

Hắn đẩy mạnh triển khai hợp tác của các doanh nghiệp phía dưới với tập đoàn Chấn Bắc khu Châu u, gia tộc siêu cấp như nhà họ La, nhà họ Ngụy!

Hắn liên kết với ba tập đoàn lớn Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, tạo thành liên minh chiến lược!

Chỉ trong thời gian một năm, hắn lại làm cho thực lực của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa tăng mạnh!

Loại nhân vật giống như truyền thuyết này, ngay cả gia chủ nhắc tới đều phải tấm tắc khen ngợi!

Không ngờ lại là người như vậy!

Còn trẻ như vậy!

"Bình thường" như thế, cũng không phải là ba đầu sáu tay!

Điều này lại càng làm cho người ta cảm giác chân thật hơn!

Tất cả người nhà họ Lâm có chữ lót "Thần" nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt ít nhiều cũng trở nên nóng bỏng.

Đương nhiên, nếu nói cẩn thận về tâm tư cả mọi người, tất nhiên sẽ khác nhau.

Trước đây Lâm Thần Thành từng có một ít suy đoán, lúc này sau khi nhận được xác nhận thì trong ánh mắt bắt đầu mơ hồ lộ ra sự khủng hoảng.

Trong tiệc rượu hôm qua, hắn đã ngang nhiên chống lại ngài Bạch Tiểu Thăng này, còn có rất nhiều người thấy được!

Người này đang là khách quý của gia chủ, nếu để cho gia chủ biết chuyện này, có thể nghiêm khắc xử phạt hắn, đoạt quyền của hắn, cho đối phương một "lời giải thích", lấy đổi lấy lợi ích trên phương diện hợp tác không...

Lâm Thần Thành sợ mình sẽ bị hy sinh cho lợi ích của gia tộc.

Lâm Thần Du khiếp sợ, cảm giác da mặt nóng lên và hơi ngượng. Ánh mắt cô ta nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy oán trách.

Những gì cô ta miêu tả về khách quý trước đó với Bạch Tiểu Thăng lúc này quả thật chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vậy sau này mình nói gì còn có ai sẽ tin nữa sao, mình chẳng phải trở thành thằng hề chuyên nói bậy sao...

Lâm Thần Thăng ngây người nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bây giờ anh ta xem như đã hiểu rõ Bạch Tiểu Thăng là tồn tại thế nào rồi.

Không trách được, Bạch Tiểu Thăng có thể bố trí cho anh ta chức phó tổng giám đốc điều hành ở Thiên Tự Quốc Tế...

Không trách được, ngay cả Thành Nam tổng giám đốc Thiên Tự Quốc Tế cũng tự mình tới gặp mình, bởi vì ông ta căn bản là cấp dưới của Bạch Tiểu Thăng...

Còn nữa, Lâm Thần Thăng nghe nói qua Bạch Tiểu Thăng từng dùng tên giả "Lâm Thăng", lúc này anh ta mới hiểu được, vì sao trước đây mình "vu oan hãm hại" Bạch Tiểu Thăng là mình lại lập tức thành công...

Không giống Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du, sau khi Lâm Thần Thăng khiếp sợ lại vô cùng biết ơn Bạch Tiểu Thăng!

Người ta là một người quyền cao chức trọng như vậy, không ngờ lại đồng ý giúp đỡ mình!

Tôi chắc chắn sẽ làm việc thật tốt, không chỉ phải lấy xuống cái mũ "vô dụng" của mình, còn không thể phụ sự tin tưởng của hắn đối với mình!

Lâm Thần Thăng âm thầm nắm tay thề.

Về phần người nhà họ Lâm khác đều chớp mắt nhìn người bạn cùng tuổi Bạch Tiểu Thăng này.

Những người tuổi trẻ tài cao đều được Bạch Tiểu Thăng cổ vũ.

Người cùng lứa tuổi có thể có phong thái như vậy, vì sao bọn họ không thể chứ?

Những người trẻ tuổi vẫn phải có mơ ước "có thể trở thành nhân vật phong vân trong thế hệ"!

Đám người trẻ tuổi nhà họ Lâm lập tức bị thân phận của Bạch Tiểu Thăng làm cho hăng hái lên.

Những cô gái trẻ tuổi nhà họ Lâm đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt sáng ngời.

Người đàn ông này trẻ tuổi như vậy đã có thể sánh vai với gia chủ của mình, vậy sau này hắn sẽ thế nào, mọi người đều không dám nghĩ tới...

Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, da mặt hắn trắng mịn có thể có vài phần đẹp trai, cộng thêm chức vụ, khí chất hơn người, thật đúng là càng nhìn càng bắt mắt, càng nhìn càng soái!

Rất nhiều cô bé nhà họ Lâm đều nhìn trộm Bạch Tiểu Thăng.

Bởi vậy có thể thấy được, người đàn ông có đẹp trai hay không, bề ngoài chỉ chiếm 20, 30%, bản thân thành công hay không mới là chỗ mấu chốt nhất, chiếm 70, 80% khí thế đẹp trai.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng nghe Lâm Thiên Nghĩa khen ngợi cũng mỉm cười, nói:

- Ngài Lâm quá khen, chút danh hão này của tôi cũng là do bạn bè khắp nơi nâng đỡ mà thôi, sao dám so sánh được với ông Hạ chứ! Tôi ngược lại ngưỡng mộ ngài Lâm đã lâu. Nhà họ Lâm ở Tương Cảng được ngài dẫn dắt, lúc này mới có danh tiếng chấn động trong ngoài nước, càng lúc càng mạnh mẽ!

Nguyên tắc của Bạch Tiểu Thăng là anh tâng bốc tôi, tôi cũng đưa anh lên đỉnh đầu.

Dù sao, thứ này chơi không cần tiền...

Lâm Thiên Nghĩa nghe vậy thì tương đối hưởng thụ, cười ha ha và dùng tay ra hiệu mời Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, mời ngài đến thư phòng của tôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Nhưng trước khi Lâm Thiên Nghĩa mời Bạch Tiểu Thăng vào đại sảnh, còn không quên chỉ vào nhân tài kiệt xuất của nhà họ Lâm, thuận miệng giới thiệu cho anh biết.

- Ngài Bạch, đây là Lâm Thần Thành bây giờ đang giúp tôi xử lý kinh doanh.

- Đây là Lâm Thần Du, con bé rất nổi tiếng trong giới thời trang, nhận được nhiều phần thưởng ở trên thế giới, bù đắp lại thị trường còn trống của Lâm gia chúng tôi.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười giới thiệu.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Thiên Nghĩa lại phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du không đúng.

Trước kia bọn họ sẽ nhiệt tình đi tới và rất có lễ phép gặp mặt khách quý, nhưng hôm nay hai người không những xấu hổ, còn có phần khiếp sợ.

Lâm Thiên Nghĩa lập tức cảm thấy kỳ lạ.

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du kiên trì tiến lên chào Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười gật đầu với hai người, xem như chào hỏi.

Nhưng trong mắt của mọi người, làm vậy có phần quá bình thường.

- Tôi đã gặp bọn họ trong tiệc rượu hôm qua.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu.

Anh không khen hai người, đây cũng có nghĩa là lần "gặp mặt" này rất có khả năng không mấy vui vẻ.

Lâm Thiên Nghĩa hơi ngẩn người ra, sau đó cười ha hả nói một câu:

- Ồ, nếu sớm biết ngài Bạch tới bữa tiệc rượu, tôi cũng sẽ qua. Dù thế nào cũng nên làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.

Nghe nói như thế, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và chỉ tay:

- Mặc dù Lâm gia chủ không đi, nhưng tôi trò chuyện với ngài Lâm Thần Thăng rất vui vẻ!

Ở trước mặt mọi người, Bạch Tiểu Thăng thuận thế “nâng" Lâm Thần Thăng lên.

Lâm Thiên Nghĩa nhìn theo Bạch Tiểu Thăng chỉ và thấy Lâm Thần Thăng thì không khỏi sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Thần Thăng - củi mục nhà họ Lâm đã trò chuyện rất vui vẻ sao...

- Thần Thăng không chọc Bạch Tiểu Thăng không vui là được rồi.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và nói, gật đầu khen ngợi Lâm Thần Thăng ở trước mặt mọi người.

Lần này ông ta làm vậy là cho Bạch Tiểu Thăng mặt mũi, nhưng hành động lần này cũng lập tức khiến ánh mắt của tất cả người nhà họ Lâm có chữ lót "Thần" tập trung ở trên người Lâm Thần Thăng.

Trong giây lát, mọi người thấy rất kinh ngạc và hâm mộ "Củi mục nhà họ Lâm".

Có thể đây là lần đầu Lâm Thần Thăng tiếp nhận sự chú ý như vậy, cũng biết Bạch Tiểu Thăng ngang nhiên nói vậy là muốn mình được rạng rỡ mặt mày.

Trong lòng Lâm Thần Thăng biết ơn, ưỡn ngực và ngạo nghễ đối diện với sự quan tâm của mọi người.

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du nhìn thấy, trong lòng quả thật ghen tị và thù hận.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và lại làm tư thế mời Bạch Tiểu Thăng một lần nữa, Bạch Tiểu Thăng cũng cười gật đầu. Hai ông chủ này bước nhanh về phía đại sảnh.

Những người trẻ tuổi có chữ lót "Thần" thấy Lâm Thần Thăng đi vào theo thì cũng đi cùng. Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du thường dẫn đầu lại bị gạt sang một bên.

- Có gì đặc biệt hơn người đâu!

Lâm Thần Du hơi đau lòng hạ giọng, ánh mắt lộ vẻ oán trách:

- Bạch Tiểu Thăng vênh váo gì chứ, dám lạnh lùng với chúng ta như thế, còn không phải là từng mượn danh hiệu của nhà họ Lâm, mạo danh cáo mượn oai hùm sao...

Lâm Thần Du nói lời này, còn nhìn về phía Lâm Thần Thành, hy vọng nhận được sự công nhận của hắn.

Dù sao, vừa rồi hai người xem như cùng cảnh ngộ, đều nhận được sự “uất ức” từ Bạch Tiểu Thăng.

- Hả? Thần Du, cô nói gì? Tôi vừa thất thần, không nghe thấy.

Vẻ mặt Lâm Thần Thành "Mờ mịt" .

Vì để tránh cho Lâm Thần Du thật sự lặp lại lần nữa những lời này, bắt mình tỏ thái độ, Lâm Thần Thăng ra hiệu bây giờ không tiện trò chuyện, liền vội vàng đi theo.

Lâm Thần Du thấy vậy thì tức giận, nhưng sau đó vẻ mặt thay đổi, nói nhỏ:

- Lâm Thần Thành chẳng lẽ sẽ nói lại câu vừa rồi của mình tới chỗ gia chủ sao?

Một người chịu trận còn tốt hơn cả hai người gặp xui xẻo. Lâm Thần Thành rất có thể làm được chuyện này.

Lâm Thần Du cũng vội vàng bước nhanh, đuổi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận