Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 804: Bội ước là tôi phê chuẩn



Bạch Tiểu Thăng. Vừa nghe đến cái tên này, trong lòng trợ lý Vương Mục Bắc của Hạ Hầu Khải không khỏi khẽ động.

Hôm nay, vị sự vụ quan mới được Hạ lão sắp xếp gặp mặt chẳng phải chính là cái tên này sao!

Bây giờ, người đang trò chuyện phiếm cùng Hạ lão ở bên trong!

Không, là "Giảng bài" cho Hạ lão! Người trẻ tuổi kia là Bạch Tiểu Thăng!

Vương Mục Bắc nhìn thấy Lâm Kha và Phùng Ly đi tới, nghe trong lời nói của các nàng đầy lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng, rất muốn nói cho các nàng một tiếng.

Hắn? Rất tốt! Hiện tại... Chính là đang dạy học cho Hạ lão đấy!

Một cảnh kia thật sự khiến người ta rung động!

Ở đối diện, Lâm Kha và Phùng Ly đều mỉm cười khi nhìn thấy Vương Mục Bắc, Vương Mục Bắc cũng mỉm cười lại, hai bên vừa muốn chào hỏi.

Vương Mục Bắc liền nghe thấy phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân, Lâm Kha và Phùng Ly cũng nhìn về phía sau hắn, thần sắc rõ ràng nghiêm nghị hơn một chút.

- Trợ lý Vương.

Giọng nói từ phía sau Vương Mục Bắc vang lên trước.

Vương Mục Bắc không xa lạ gì với giọng nói này.

Hắn vội vàng xoay người, chào hỏi người đứng phía sau,

- Chào đại sự vụ quan Lý Hạo Phong!

Ngay sau đó, Lâm Kha và Phùng Ly cũng đến bên cạnh.

- Chào đại sự vụ quan Lý Hạo Phong!

- Chào sự vụ quan Lâm Kha và sự vụ quan Phùng Ly!

Hai bên cùng lên tiếng chào hỏi.

- Vừa rồi trợ lý Vương không ở đây, tôi đã an bài trợ lý của mình đi đón Bạch Tiểu Thăng, bây giờ mới cố ý tới xem tình hình một chút.

Chào hỏi xong, Lý Hạo Phong cười nói, đồng thời ngước nhìn Lâm Kha và Phùng Ly, bên trong ánh mắt ẩn ẩn có hai điểm thâm ý,

- Hai người. . . Cũng đến tận đây xem tình hình sao?

- Đúng vậy.

- Không sai!

Lâm Kha và Phùng Ly cùng trả lời.

Vương Mục Bắc liên tục ngạc nhiên,

Người trẻ tuổi kia tên là Bạch Tiểu Thăng, mình nghe Hạ lão nhắc qua, trong lời nói rất là ca ngợi, lại không nghĩ anh ta còn được mọi người hoan nghênh như thế!

Nhưng chỉ là báo cáo công tác lại khiến cho hai vị sự vụ quan và một vị đại sự vụ quan đích thân đến đây!

Điều này thật ra còn có thể hiểu được, mấu chốt là ngay cả Hạ lão cũng ngồi lắng nghe anh ta "Giảng bài" !

Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng tạo ấn tượng sâu sắc tới cực điểm trong lòng Vương Mục Bắc.

Lập tức, Vương Mục Bắc cười nói với Lý Hạo Phong, Lâm Kha và Phùng Ly,

- Tôi vừa từ bên trong đi ra, nếu như mấy vị đến đây vì chuyện của Bạch Tiểu Thăng, thì không cần phải lo lắng. Hạ lão đang cùng trò chuyện vui vẻ với anh ấy ở bên trong. Hiện giờ các vị muốn vào trong, ngược lại đã quấy rầy thú vui lịch sự tao nhã của Hạ lão.

Đã quấy rầy thú vui lịch sự tao nhã của Hạ lão?

Bọn người Lý Hạo Phong sững sờ, không nhịn được nhìn nhau.

- Không phải đang bàn công việc sao?

- Không phải Bạch Tiểu Thăng đang trình báo cáo công tác sao?

Lâm Kha và Phùng Ly không kìm được hỏi.

- Hạ lão có sở thích phong phú, nếu như Bạch Tiểu Thăng có cùng sở thích hứng thú, ông ấy tất nhiên sẽ chỉ dạy và dìu dắt thêm ngoài lề.

Lý Hạo Phong cười nói,

- Chúng ta không phải cũng từng như thế sao? Ta đã được chỉ dạy qua môn đánh cờ. Đúng rồi, lần này, Bạch Tiểu Thăng được chỉ dạy cái gì?

Không phải là ai cũng đều có thể được Hạ lão chỉ dạy, có thể được chỉ dạy đều là người được Hạ lão xem trọng.

Kiểu người này ở bất kể phương diện nào, cũng sẽ có mặt độc đáo riêng! Tương lai cũng không thể đo lường!

Lý Hạo Phong vốn cảm thấy hứng thú với Bạch Tiểu Thăng, thấy như vậy càng trở nên coi trọng hơn.

- Hạ lão không phải chỉ dạy cho Bạch Tiểu Thăng.

Vương Mục Bắc không nhịn được lắc đầu khi nghĩ tới vừa rồi tận mắt thấy cảnh tượng kia.

Đám người thấy biểu hiện của hắn có điểm kì lạ, bỗng trở lên tò mò.

- Là Bạch Tiểu Thăng đang chỉ dạy thư pháp cho Hạ lão!

Vương Mục Bắc không nhịn được khẽ hít sâu một hơi, nói.

Lâm Kha còn tốt, nàng biết rõ Bạch Tiểu Thăng có tài năng ở phương diện này.

- Bạch Tiểu Thăng lại chỉ dạy cho Hạ lão!

Phùng Ly kinh ngạc trợn trừng đôi mắt.

- Lại là thư pháp!

Lý Hạo Phong cũng có chút rung động, khó mà tin được thốt lên.

Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa có niềm yêu thích tìm hiểu nhiều lĩnh vực, nhất là nghiên cứu tinh hoa thư pháp, đến tình trạng là niềm tự hào của bản thân! Ông ấy có thể nghe "Chỉ dạy", thực sự không thể tưởng tượng nổi!

- Tôi nhìn thấy tận mắt!

Vương Mục Bắc thấy bọn họ không tin, đặc biệt nhấn mạnh,

- Ông ấy tràn đầy phấn khởi, cẩn thận lắng nghe, sợ bị quấy rầy nên không để cho tôi ở bên trong thêm một giây nào!

Lần này, ngay cả Lâm Kha cũng có mấy phần rung động.

- Đã như vậy. . .

- Vậy chúng ta. . .

- Tốt hơn hết là không nên quấy rầy bọn họ.

Một câu nói mà ba người Lý Hạo Phong phải cũng ráp lại mới hoàn chỉnh.

Vương Mục Bắc gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn cửa phòng làm việc, nói thầm trong lòng,

- Bạch Tiểu Thăng!

- Không đơn giản!

Bạch Tiểu Thăng giảng giải thư pháp cùng Hạ Hầu Khải trong một giờ, chính mình cũng không nhịn được cười khổ.

Đây vẫn là báo cáo công tác à, hoàn toàn là việc ngoài lề!

Hạ lão nghe giảng một cách say sưa ngon lành, mãi đến khi nghe được bụng Bạch Tiểu Thăng sôi ục ục.

- Oh! Cũng đã một giờ đồng hồ rồi!

Hạ Hầu Khải ngạc nhiên nhìn đồng hồ, nói.

Còn không đến sao? Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nghĩ, rồi lại cười khổ.

Hắn vội vã đi chuyến xe sớm, đến giờ đã sáu tiếng, đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

- Xem ra, cậu đến đây sớm, cũng chưa ăn cơm. Nhân tiện, tôi mời cậu ăn cơm!

Hạ Hầu Khải cười nói,

- Ở đây, chúng ta có nhà hàng đạt tiêu chuẩn khá cao, đi, tôi dẫn cậu đi!

Lão già này nói xong, lập tức đứng dậy.

- Tốt quá.

Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy theo.

Bọn họ vừa đứng dậy, thì có tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, sau đó Vương Mục Bắc đẩy cửa, ngó đầu vào.

- Hạ lão, cơm trưa đã được chuẩn bị xong rồi.

Vương Mục Bắc nói,

- Mời hai vị đi ăn!

- Uhm, được rồi!

Hạ Hầu Khải hài lòng gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn Vương Mục Bắc thêm một chút.

Không hỗ là trợ lý của tổng giám đốc, làm việc thoả đáng, hợp ý cấp trên!

Có lẽ, Vương Mục Bắc vốn một mực chờ đợi ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong mới vào thông báo.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán với tính cẩn thận và tâm lý của Vương Mục Bắc.

Lúc này, Vương Mục Bắc đi trước dẫn đường, Hạ Hầu Khải đi song song với Bạch Tiểu Thăng, trên đường đi vẫn trò chuyện về thư pháp.

Ven đường, Bạch Tiểu Thăng nhận được vô số ánh mắt chú ý trong tối ngoài sáng.

Có thể cùng song hành và nói chuyện vui vẻ với tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa!

Còn là một chàng trai trẻ tuổi!

Tin tưởng vô số người sẽ cảm thấy hứng thú với Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng tưởng nhà hàng trong miệng Hạ Hầu Khải giống như ở truyền thông Trung Kinh, chờ sau khi đi qua mới phát hiện, đó là từng căn phòng nhỏ độc lập với nhau, không gian vô cùng lịch sự tao nhã, có rất ít người.

- Chúng ta có vài kiểu nhà hàng, sảnh tiệc đứng, nhà hàng đặc sản cũng có, nhân viên qua bên kia ăn nhiều hơn. Ở nơi này, môi trường yên tĩnh hơn, thích hợp chiêu đãi tân khách. Ngài cùng Hạ lão có thể vừa ăn vừa nói chuyện.

Vương Mục Bắc giải thích cho Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng là tâm lý!

Bạch Tiểu Thăng ca ngợi.

Vào trong phòng và ngồi xuống.

- Mục Bắc, mang thức ăn lên đi, chúng tôi đều đói rồi.

Hạ Hầu Khải thúc giục trợ lý xong lại cười với Bạch Tiểu Thăng,

- Món ăn là do anh ta chỉ định, anh chàng này là người sành ăn, với lại cậu cứ yên tâm, cậu có kiêng ăn gì hay thích ăn cái gì, anh cũng đã cùng Lâm Kha điều tra được hết rồi.

Có thật không?

Bạch Tiểu Thăng không kìm được nhìn Vương Mục Bắc bằng ánh mắt có chút kinh dị.

Càng là việc nhỏ bé, càng thấy năng lực của một người.

Bản thân Vương Mục Bắc là trợ lý, ngay cả những điều này đều đã nghĩ đến, vậy những vấn đề khác tất nhiên sẽ rất chu đáo!

Đây là năng lực làm việc của nhân viên tổng bộ khu Đại Trung Hoa sao?

Bạch Tiểu Thăng âm thầm sợ hãi cùng khâm phục.

Khi các loại món ăn chuẩn bị được mang lên, Hạ Hầu Khải cười nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Tôi cũng đã theo dõi kỹ cả quá trình khảo hạch của cậu lần này! Nhóc con, cậu khá lắm, chiến đấu một trận hoàn mỹ khắc phục khó khăn!

- Ngài theo dõi xuyên suốt toàn bộ quá trình?

Bạch Tiểu Thăng cười đùa một tiếng,

- Không thể nào, nhưng tôi đã gặp phải một loạt bội ước hợp đồng, ngài. . .

- Tôi muốn nói, những bội ước kia là tôi phê chuẩn đấy!

Hạ Hầu Khải nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Dường như cười mà không phải cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận