Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1732: Hiểu biết pháo đài cổ

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi xe đi tới trước quảng trường Andrew Leo Fort. Xuống xe, nhìn thấy tòa kiến trúc rộng lớn ở trước mắt, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng đều có vài phần thưởng thức. Nơi này chưa tính là Thành Bảo lớn nhất mà bọn họ từng thấy qua, cũng không phải Thành Bảo có hơi thở nghệ thuật nhất, nhưng bởi vì nguyên tố sáp nhập vào văn hóa địa phương, đã trở nên vô cùng có tính xem xét.

Nếu như không phải là bất tiện, Bạch Tiểu Thăng thực sự rất muốn đi bộ một chút, đi mấy vòng, chụp vài chi tiết nhỏ mà mình cảm thấy hứng thú, gửi tới cho Tống Giai Đại Sư.

Dù sao, lão gia tử kia cực kỳ yêu thích kiến trúc.

Thôi quên đi vậy, chờ trở lại lại lên Internet sưu tầm mấy tấm ảnh chụp rồi gửi cho lão gia tử thì cũng vậy mà thôi, chỉ có điều thiếu hụt rất nhiều chi tiết có đẳng cấp. Bạch Tiểu Thăng thầm nói một mình.

Sau khi toàn bộ Andrew Leo Fort thuộc về tư nhân thì không hề mở ra với bên ngoài nữa, sửa chữa về sau, thì càng không có hình ảnh truyền ra bên ngoài nữa. Cho dù có đi thì cũng chỉ là lác đác có mấy tấm ảnh chụp, vứt vào trong kho ảnh mạng mênh mông như biển thì muốn tìm cũng không dễ tìm. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, cũng không quá khó khăn, dẫu sao cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.

- Bạch tiên sinh, hai vị, xin mời đi theo tôi.



Daisy đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ ôn nhu.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng với Daisy, mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở dưới dưới sự chỉ dẫn của cô nàng đi về phía lối vào của tòa thành bảo.

Ở trên quảng trường Andrew Leo Fort, cũng có rất nhiều tôi tớ, người giúp việc, thợ trồng hoa. Bọn hạ nhân ở xa xa, chỉ là xa xa liếc nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng bọn họ một chút, còn những người ở gần thì nghỉ chân khom người, tôn kính chào hỏi không một tiếng động. Bọn họ cũng có quy định, không cho phép bắt chuyện với khách nhân, trừ phi khách nhân chủ động mở miệng. Đối với bọn họ mà nói, mấy người Bạch Tiểu Thăng chẳng qua cũng chỉ là mấy người khách tầm thường mà thôi, không có gì hay ho kỳ lạ cả.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng hướng về những người chào hỏi bọn họ, lễ phép gửi lời hỏi thăm.

Cứ như vậy, đoàn người đi tới một cái cổng vào của Thành Bảo.

Nơi đó, có một ông lão người da trắng mặc âu phục thẳng thớm, sống lưng thẳng tắp đang đứng đợi, hình ảnh khí chất rất phù hợp với "quản gia kiểu Anh" trong ấn tượng của người Hoa.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi tới, Daisy chủ động tiến lên, nói chuyện với lão quản gia kia, nói những vị này là người mà Mai Phu tiên sinh muốn gặp.

Ông lão quản gia kia chỉ đưa mắt nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng một chút, biểu hiện lãnh đạm bảo,



- Vậy cô hãy dẫn bọn họ đi là được rồi. Bảo bọn họ hãy cẩn thận một chút, những thứ được trang hoàng trong pháo đài cổ đều là những tác phẩm nghệ thuật cực kỳ đắt giá.

Người quản gia kia đứng ở đây, xem ra cũng không phải tới nghênh tiếp ba người Bạch Tiểu Thăng, càng giống như là đốc công đang chỉ huy bọn hạ nhân trong pháo đài cổ vậy.

Khi Daisy dẫn ba người Bạch Tiểu Thăng đi qua, quản gia kia càng là nhìn mọi người một cái cũng không thèm. Trên nét mặt, có một loại ngạo mạn kiểu Anh.

Chờ đi vào rồi, đến nơi ít người, Daisy mới thấp giọng nói với Bạch Tiểu Thăng,



- Đó không phải là quản gia của Mai Phu, mà chính là người của Landvo tiên sinh, hôm nay hắn đang phụ trách hết thảy sự vụ trong Thành Bảo.

Landvo, chính là người đứng đầu bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ của Tập Đoàn Chấn Bắc.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau.

- Nơi này là Thành Bảo của Mai Phu, vậy mà lại là do quản gia Landvo tiên sinh xử lý.



Bạch Tiểu Thăng nói một cách ý vị thâm trường.

Nếu không phải là Daisy nói với bọn họ, sợ là bọn họ sẽ không biết tình huống này.

Coi như là một cái khía cạnh bằng chứng thông tin.

- Đúng vậy, vẫn luôn là người của Landvo tiên sinh phụ trách tất cả sự vụ trong ngoài pháo đài cổ này.



Daisy thấp giọng nói ra,



- Tuy nhiên một nhà Mai Phu ở nơi này, nhưng người quản sự không thuộc ông ấy quản, tất cả nơi này cũng là lấy theo tiêu chuẩn yêu thích của Landvo tiên sinh mà tiến hành bố trí. Mỗi lần Landvo tiên sinh ở New Orange, đều là ở nơi này.

- Thú vị.



Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói.

Nghe nói như vậy hình như một nhà Mai Phu mới là khách còn Landvo mới là chủ nhân vậy.

Mấu chốt là, với số lương mà tập đoàn cấp, sợ là Landvo còn không mua nổi tòa thành bảo này đi!

Bạch Tiểu Thăng thông qua Hồng Liên điều tra, nhân viên gia tộc Landvo khó khăn, cha mẹ hắn ở bên trong họ hàng thân thuộc trực hệ, đã chết trong một lần xảy ra tai nạn máy bay, tài sản trong gia tộc cũng không phong phú, cứ ngay gia tộc mà nói, hoàn toàn không thể so được với gia tộc Saones khu Châu u. . .

Sau khi đi vào Andrew Leo Fort, mọi người rõ ràng cảm thụ tới đây không giống người thường.

Thành Bảo, phần lớn là kiến trúc cổ, có một vài thứ là trải qua hiện đại ,hóa sửa đổi nhưng mà cũng không triệt để, có ảnh hưởng về phương diện ánh sáng hoặc nhiều hoặc ít, sẽ có cảm giác u ám.

Nhưng nơi này, tuyệt nhiên bất đồng, lấy hình thức ánh sáng và thiết kế độc đáo mới, khiến cho bên trong rộng rãi sáng ngời.

Trang hoàng bốn phía, quả thực bao quát vĩnh trân, đồ sứ Hoa Hạ, những vật dụng bằng thủy tinh của Châu u, tượng gỗ điêu khắc của Châu Phi, đều tràn đầy cổ hương cổ vận, không có một món nào mà không phải là sang quý xa xỉ.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng vừa đảo qua, Hồng Liên đã lập tức giúp hắn tính ra giá cả.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thăng, quả thực đã hóa thân thành máy quét mã hình người.

Có tiền, xa xỉ, phung phí!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng liên tiếp toát ra tập hợp từ ngữ về những việc như thế.

Daisy dẫn mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ lên lầu, rất nhanh đã đi tới trước cửa của một căn phòng.

Nơi này, chính là một trong những căn phòng tiếp khách của vị Mai Phu tiên sinh kia, bên trong còn là một cái phòng xép.

Daisy gõ cửa, sau khi nhận được câu trả lời bèn đẩy cửa ra, mời ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Mai Phu đang bắt chéo hai chân, bày ra một loại tư thái rất thoải mái rất ngạo nghễ, ngồi ở trên ghế salon, trên ngón tay còn kẹp một điều xì gà.



Ba người Bạch Tiểu Thăng tiến đến, Mai Phu nhìn thấy, nhưng không hề có chút dáng vẻ nào là muốn đứng lên cả, dường như Bạch Tiểu Thăng bọn họ tới, căn bản không đáng giá để hắn đứng dậy, dường như Bạch Tiểu Thăng bọn họ, là tới bái kiến hắn vị đại nhân vật này vậy.

- Mai Phu tiên sinh, khách nhân tới.



Daisy chủ động bẩm báo với Mai Phu.

Tuy rằng biết rõ người nam nhân trước mắt này làm cái gì đối với mình, oán hận đối với hắn như thế nào đi nữa, Daisy vẫn tuân theo căn dặn của Bạch Tiểu Thăng.

Ở trên mặt, không hề biểu lộ bất cứ tâm tình nào.

Mai Phu khẽ vuốt cằm, ánh mắt lần lượt lướt qua gương mặt của ba người Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua rất trẻ tuổi, trên mặt không có thần sắc cao ngạo gì, trái lại tràn đầy vẻ bình tĩnh không màng danh lợi, lúc này đang như cười như không nhìn hắn.

Đây là người trẻ tuổi có nhân mạch ở Tần gia đấy sao!

Ở cái tuổi này, nhiều lắm cũng chỉ có liên hệ với một vị nào đó trong thế hệ tuổi trẻ của Tần gia mà thôi.

Là người trẻ tuổi nào đó trong Tần gia nhất thời hưng khởi, giao hảo với người bình thường?

Đến từ Hoa Hạ, ở bên kia, có cái gia tộc siêu cấp nào sao? Mai Phu thầm nghĩ trong lòng.

Cho dù thằng nhóc này thật sự có bối cảnh gì đó ở Hoa Hạ bên kia, thì khi ở đây chẳng phải là cái thá gì cả!

Cho tới bây giờ Mai Phu cũng không có ở để ý gì đến bối cảnh của Bạch Tiểu Thăng, chỉ là băn khoăn so sánh đối với thân thủ của bọn họ mà thôi.

Mai Phu hơi chuyển ánh mắt, nhìn thấy Lôi Nghênh, chợt tròng mắt hơi co lại.

Cái gã to con này, chính là cái gã cao thủ cực kỳ lợi hại mà Rewby đã hình dung sao? Quả nhiên, vừa nhìn tướng mạo là đã biết không bình thường! Thật là có chút cảm giác giống như Nam Ba Đồ vậy!

Có điều, thật sự muốn so sánh với Nam Ba Đồ, hẳn là hắn vẫn còn kém xa!

Trên cơ thể người này đều không cảm giác được chút sát khí uy nghiêm đáng sợ nào, vậy thì có thể lợi hại đến đâu chứ!

Mai Phu đánh giá Lôi Nghênh, tự cảm thấy Nam Ba Đồ càng mạnh hơn, thế là sức lực tràn đầy. Cũng không kiêng kỵ đối với Lôi Nghênh như thế nữa.

Đến mức Rewby nói, Bạch Tiểu Thăng cũng rất lợi hại, Mai Phu cũng không coi ra gì.

Theo Mai Phu, Nam Ba Đồ vừa ra, hai người đối phương cũng sẽ tịt ngòi cùng lúc!

Song phương không phải là cùng một cấp độ!

Mai Phu nghĩ vậy, biểu hiện càng lúc càng ngạo nghễ hơn.

Hôm nay hắn gọi những người Hoa này tới, cũng không phải là đàm phán gì, là đánh mặt là hỏi tội, là để cho bọn họ biết hậu quả làm hỏng chuyện tốt của mình!

Căn bản không cần cho những người này một chút mặt mũi nào!

Sau đó, Mai Phu thấy được Lâm Vi Vi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm.

Vưu vật Hoa Hạ! Trong đôi đồng tử của Mai Phu, khó có thể che giấu vẻ khô nóng đang bùng nổ như núi lửa phun trào.

Lâm Vi Vi mắt thấy Mai Phu dùng thứ ánh mắt này nhìn mình chằm chằm, cực kỳ không vui, quay đầu đi chỗ khác.

Nếu không phải là trường hợp trước mắt không đúng thì nàng đã sớm nổi giận rồi.

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng bèn tằng hắng một cái, cắt đứt cái nhìn chăm chú đầy nóng bỏng của Mai Phu.

Nếu không phải là nhìn trên mặt mũi anh rể của Mai Phu, bình thường cái kẻ đăng đồ tử Đan Trùng Mai Phu này nhìn lom lom Lâm Vi Vi như vậy thì đã bị Bạch Tiểu Thăng trừng trị rồi, để cho hắn biết thêm một chút quy củ và lễ phép.

Mai Phu bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười nhìn Lâm Vi Vi,



- Nữ sĩ, đến đây, qua đây ngồi đi! Muốn uống chút gì không, để ta bảo bọn họ đưa tới!

- Không cần.



Lâm Vi Vi lạnh như băng từ chối.

Mai Phu cũng không giận không phiền, vẫn cứ cười tủm tỉm như trước.

- Một tách Hồng Trà, hai ly cà phê!



Một bên, Bạch Tiểu Thăng ngược lại mỉm cười đề ra yêu cầu với Mai Phu.

Mai Phu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, thu lại nụ cười, ánh mắt có điều không vui.

Tựa như Bạch Tiểu Thăng không nên xen mồm.

Mắt thấy Mai Phu nhìn mình, Bạch Tiểu Thăng cười với hắn một tiếng,



- Đừng bảo nơi này của Mai Phu tiên sinh ngay cả một ly nước cũng quản không nổi đấy chứ. Bằng không, ta bảo người đi ra ngoài mua hai ly đến?

Lời nói này làm cho Mai Phu rất không thoải mái, hắn hừ lạnh một tiếng, dặn dò Daisy,



- Đi bảo người mang một tách Hồng Trà và hai ly cà phê lên đây.

- Có quan hệ tốt!



Bạch Tiểu Thăng rất không khách khí nói bổ sung,



- Nếu là ngay cả trình độ tầm thường bên ngoài cũng đều không đạt được, nói ra, đường đường Mai Phu tiên sinh còn có xấu hổ hay không!

Bạch Tiểu Thăng đây là đang chế nhạo, châm biếm làm tổn hại, nói cho sắc mặt Mai Phu một hồi xanh một hồi trắng, nhưng cũng không thể nào phản bác.

Daisy nghe thấy đều muốn bật cười, nhìn Mai Phu ăn quả đắng thầm cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Mai Phu cau mày, căn dặn Daisy,



- Đi, bảo người phía dưới lấy trà và cà phê dành chiêu đãi khách quý lên đây, cho vị tiên sinh này nếm thử!

Lúc nói lời này, Mai Phu quả thực chính là đang nghiến răng nghiến lợi.

Nói xong, ánh mắt Mai Phu đầy vẻ lạnh lùng lườm Bạch Tiểu Thăng, nhìn xem hắn còn muốn làm cái trò gì nữa.

Daisy cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, trên mặt Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng, cười một tiếng nói với Daisy,



- Cực khổ rồi.

Daisy cố nén cười, gật đầu một cái, lui ra ngoài.

Trước khi Mai Phu muốn mở miệng, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi tới, Bạch Tiểu Thăng càng rất không khách khí ngồi xuống ở đối diện Mai Phu, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì một trái một phải đứng ở phía sau hắn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Mai Phu, biểu hiện chân thành, âm thanh tha thiết,



- Rốt cuộc gặp mặt, Mai Phu tiên sinh! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tôi đây đúng là có rất nhiều lời muốn tâm sự thầm kín với ông đây!

Mai Phu lạnh mặt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Có rất nhiều lời muốn nói với hắn?

Thật đáng tiếc, chỉ một chút hắn cũng không muốn phí lời!

Bạn cần đăng nhập để bình luận