Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1171: Mặt cậu thật lớn nha

Bạch Tiểu Thăng đã cho cái "Chỉ lệnh hành động" đầu tiên sau khi bọn họ đến thành phố Nam Tự, nhưng mệnh lệnh này lại làm cho hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngạc nhiên sững sờ.

Đi. . . Nhận lời mời ?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hi vọng hắn có thể nói mọi chuyện rõ ràng minh bạch hơn một chút.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, ra hiệu cho hai người biết rằng địa phương này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.



Sau đó, hắn liền đứng dậy cầm đồ đặc lên rồi đi ra ngoài.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đành nhanh chóng đuổi theo.

Ở cái bàn kế bên, người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi kia, còn đang lớn tiếng nói chuyện điện thoại.

Thời điểm mà Bạch Tiểu Thăng đi qua, người kia còn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn theo, trong giây phút ngắn ngủi đối mặt với Bạch Tiểu Thăng.

- Cảm ơn nha.

Tâm tình của Bạch Tiểu Thăng rất tốt, trên mặt nở một nụ cười vô cùng ôn hòa, còn cùng người đàn ông trung niên kia chào hỏi một tiếng.

Người đàn ông trung niên kia lập tức sững sờ.

Cám ơn?

Cám ơn mình sao?

Vì chuyện gì?

Người này và mình có quen biết nhau sao?

Còn nữa, vừa rồi bản thân mình có làm chuyện gì sao?

- Thời điểm khi nói chuyện điện thoại, trường hợp ở nơi công cộng, cần phải dùng âm thanh nhỏ hơn một chút.

Đi ra được mấy bước, Bạch Tiểu Thăng liền dừng lại quay đầu về nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, chỉ chỉ vào lỗ tai của mình, nở nụ cười đồng thời bổ sung một câu.

Người đàn ông trung niên kia ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của Bạch Tiểu Thăng đi xa.

Sau đó, một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, rất có khí chất, dáng người vô cùng nóng bỏng cũng đi ngang qua bên cạnh, cũng quay đầu lại nghiêm túc căn dặn một câu.

- Khi gọi điện thoại thì phải nói nhỏ một chút.

Tiếp sau đó, một người đàn ông có vóc dáng khôi ngô, bắp thịt thô to tráng kiện đi qua, cũng nhìn hắn một cái, ánh mắt kia âm u lại thâm thúy vô cùng, khiến cho người khác nhìn vào phát khiếp.

- Nói nhỏ một chút.

Đại hán kia nói một câu còn đỉnh hơn mười câu của hai người trước, người đàn ông trung niên kia bị dọa cho sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, tranh thủ thời gian gật đầu.

- Đều bị bệnh cả à?

Một mực gấp gáp nhìn theo bóng dáng của ba người kia đang dần dần biến mất ở ngoài cửa, lúc này người đàn ông trung niên kia mới nhịn không được thì thào nói.

- Sao, ngươi nói cái gì?

Trong điện thoại truyền đến một tiếng hỏi thăm tràn đầy kinh ngạc.

- Tôi không phải nói ngài a, là vừa rồi. . . có một đám người bị bệnh thần kinh đi ngang qua.

Người đàn ông trung niên bỗng chốc như bừng tỉnh, tranh thủ thời gian đổi sang một bộ mặt vui cười, giải thích cho người bên kia đầu dây hiểu.

. . .

Bạch Tiểu Thăng đứng ở bên ngoài tiệm ăn nhỏ.

Trên đường cái rộng rãi, nắng sớm long lanh chiếu sáng, con đường đầy người qua lại vội vàng, xe cộ như nêm.

Một thành phố nhộn nhịp phồn thịnh.

Một buổi sớm đông vui náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng nhắm hai mắt lại, nhìn giống như đang hít thở thật sâu không khí xung quanh.

Danh hào của thành phố Nam Tự chính là "Thành phố đáng sống", không phải chỉ là hư danh a. Tuy rằng đông người nhiều xe, nhưng không khí buổi sáng sớm vô cùng tươi mát, cái này còn cần nhờ vào việc thành phố triển khai quy hoạch “Xanh Sạch Đẹp” rộng khắp địa bàn, còn có thành phố này ủng hộ và quảng bá việc sử dụng năng lượng sạch đối với xe ôtô xe máy.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng đang tận hưởng cái bầu không khí tươi mới ở đây, muốn yên tĩnh suy nghĩ, nên chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, đều không có đi quấy rầy hắn.

Thật tình họ không biết, bên trong đầu Bạch Tiểu Thăng, tin tức đang nhanh chóng thoáng hiện, giống như ánh đèn sân khấu liên tục hiện lên.

Tất cả tư liệu đều liên quan tới cái tên "Hàn Hà Phi" kia, còn có tin tức liên quan tới chuyện hắn thông báo tuyển dụng trợ lý.

Hàn Hà Phi, chính là công ty có quy mô lớn nhất của thành phố Nam Tự —— Tổng giám đốc của tập đoàn Thần Hợp, tập đoàn Thần Hợp là công ty con trực tiếp của tập đoàn, đây là công ty con nằm trong Top ba công ty mạnh mẽ nhất lệ thuộc trực tiếp vào tập đoàn, lĩnh vực nghiệp vụ trải rộng khắp, từ bất động sản đến ngành nghề thực phẩm, sức ảnh hưởng của nó đối với địa phương và lân cận rất to lớn, khiến cho nhiều người phải xưng thần.

Bạch Tiểu Thăng so sánh báo cáo thành tích năm ngoái của tập đoàn Thần Hợp một chút, đã đạt tầm hai đến ba cấp độ của công ty truyền thông Trung Kinh.

Công ty lớn như vậy, xác thực gánh chịu nổi hai chữ "Tập đoàn".

Bởi vì tháng trước, người trợ lý thứ nhất của Hàn Hà Phi xảy ra tai nạn xe cộ, dẫn đến tình huống không cách nào tiếp tục nhiệm vụ, vì vậy mới đăng thông báo tuyển dụng trợ lý ra ngoài xã hội.

Có người nói, nếu như người có khả năng đặc biệt xuất sắc có thể trực tiếp thăng nhiệm làm trợ lý số một, nhưng đấy chỉ là lời suy đoán phổ biến ở bên ngoài, cho dù nhận lời mời thành công, cũng chỉ có thể làm người trợ lý thứ ba, còn người trợ lý thứ hai và người trợ lý thứ ba sẽ thuận vị thăng cấp. Dù sao Hàn Hà Phi là tồn tại cỡ nào, dạng người tuấn kiệt tài năng nào mà hắn không chứng kiến qua, mấy chữ "Đặc biệt ưu tú" này được hắn tán thành, nào có chuyện đơn giản như vậy.

Lần chiêu mộ này, hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều người.

Bởi vì tuyển trợ lý cho bản thân mình, vì vậy đích thân Hàn Hà Phi sẽ phỏng vấn, không cần HR( Phòng hành chính nhân sự) sơ khảo.

Có thể nhìn thấy Hàn tổng đại danh đỉnh đỉnh, nếu như có thể được tuyển chọn giữa rừng nhân tài khác thì có thể nhất phi trùng thiên, tự nhiên sẽ có rất nhiều người "Tuấn kiệt" "Tinh anh" muốn chạy đến thử một lần.

Thế nhưng phía tập đoàn Thần Hợp cũng không phải ngu ngốc, yêu cầu tuyển dụng vô cùng hà khắc, đặt ra rất nhiều hạn chế.

Chỉ riêng phần tuyển dụng đã có các yêu cầu: là cấp quản lý Top 100 ở trong nước hoặc top 500 quốc tế; là cấp quản lý trở lên có ba năm kinh nghiệm trong vị trí tương đương; Có được ba năm kinh nghiệm làm việc trở lên, đảm nhiệm vai trò là trợ lý cao cấp hoặc có kinh nghiệm thư ký; Biết được cách xử sự trong chốn thương trường…. rất nhiều điều kiện đưa ra, chỉ vậy thôi đã loại bớt chín mươi phần trăm nhân sự ứng tuyển rồi.

Dù là như thế, cuộc phỏng vấn này cũng được tiến hành hai lần và lần này là lần thứ ba, cũng là một lần cuối cùng.

Đem tất cả tin tức lặng lẽ ghi lại, Bạch Tiểu Thăng lại lục soát tìm tòi ghi lại địa chỉ của tập đoàn Thần Hợp, còn có khách sạn năm sao ở phụ cận. Trong đầu của hắn lập tức hiện ra mô hình giả lập của thành phố, còn có một bản địa đồ vô cùng to lớn, đánh dấu xuống tất cả địa điểm mà hắn muốn tìm, đơn giản như là "Vừa xem hiểu ngay" .

Sau có Bạch Tiểu Thăng mở mắt ra, mỉm cười.

Người bên ngoài chỉ cho rằng hắn nhắm mắt lại lặng lẽ trầm tư mười mấy giây mà thôi, nhưng thật tình không biết, Bạch Tiểu Thăng đã hoàn thành xong toàn bộ điều tra đối với những nội dung mà hắn cảm thấy hứng thú, đồng thời khắc ghi ở trong đầu.

Có Hồng Liên ở đây, hắn quả thực giống như là một máy tính di động hình người vậy.

- Đi thôi, lần này để anh tuyển chọn nơi ở.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đang đứng ở bên cạnh mình, lập tức cười nói.

Hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đối với chuyện này tự nhiên không có ý kiến gì, chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng ở ven đường đón một chiếc Taxi, thành thạo báo lên tên địa phương cần đi, bọn họ dĩ nhiên có mấy phần hiếu kỳ thôi.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho Lục Thanh Phong.

Cái mã số kia chính là số tư nhân của Lục Thanh Phong, điện thoại rất nhanh được kết nối.

- Lão Lục à, lần này vẫn phải mời cậu giúp tôi một việc.

- Chuyện gì, sao lại khách khí như vậy.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, trong lòng Lục Thanh Phong có mấy phần hiếu kỳ.

- Cậu tạo cho tôi một phần văn kiện giả.

Bạch Tiểu Thăng rất thẳng thắn nói, sau đó hắn liếc mắt nhìn sang hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh, lại nói.

- Ba phần đi.

Giờ phút này, Lục Thanh Phong đang ở trong văn phòng của mình.

Một bên, hắn tiếp điện thoại, còn một bên đang phê chỉ thị cho văn kiện, nghe được yêu cầu này của Bạch Tiểu Thăng, bút trong tay hắn dừng lại, trên mặt hiện lên mấy phần kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng tìm hắn hỗ trợ làm giả văn kiện sao?

- Làm giả văn kiện, việc này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, cậu đang muốn làm cái gì vậy? Nói mục đích đi, tôi không những nhất định giúp cậu, mà còn khuyên can cậu.

Tuy rằng, niên kỷ của Lục Thanh Phong sàng sàng với Bạch Tiểu Thăng, nhưng được hưởng hơi gió của cha, nên về phương diện trái phải rõ ràng, lập trường vô cùng kiên định.

- Nhìn cậu nghiêm túc như thế kìa, sự việc không có nghiêm trọng như cậu tưởng tượng đâu. Chỉ muốn mượn đại danh tập đoàn Đằng Vân của cậu dùng một lát mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Câu không phải muốn lừa tôi chứ, cậu nói trước đi rồi tôi sẽ tính.

Lục Thanh Phong lầm bầm nói.

- Cậu làm cho tôi, cùng với hai người trợ lý của tôi một phần lý lịch công tác ở tập đoàn Đằng Vân, cấp bậc cao một chút. Đúng vậy, cần có kinh nghiệm làm trợ lý cao cấp, thời gian công tác thấp nhất nhất là ba năm.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bên mục thông báo của Hàn Hà Phi, không phải yêu cầu là "cấp quản lý Top 100 ở trong nước hoặc top 500 quốc tế; là cấp quản lý trở lên có ba năm kinh nghiệm trong vị trí tương đương; Có được ba năm kinh nghiệm làm việc trở lên, đảm nhiệm vai trò là trợ lý cao cấp hoặc có kinh nghiệm thư ký" sao?

Đã từng công tác qua vị trí này ở tập đoàn Đằng Vân, có đủ lực trùng kích hay không, có đủ lực áp quần hùng hay không?

- Cậu đây là muốn làm gì?

Lục Thanh Phong nghe xong, lập tức kinh ngạc nhiên hỏi.

Hắn còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng muốn hắn giả tạo thứ gì, chỉ là vài phần lý lịch thôi sao?

Tư lịch của cái tên Bạch Tiểu Thăng này chính là Đại sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc còn chưa đủ mãnh liệt à, còn cần tư lịch từ tập đoàn Đằng Vân của hắn hay sao?

- Tôi đi nhận lời mời phỏng vấn, hơn nữa công ty này là công ty của tập đoàn chúng tôi. Tôi làm cái gì, dùng cái này để làm gì, chắc có lẽ cậu đã hiểu rồi chứ.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lục Thanh Phong lại không có ngốc.

Đường đường là Đại sự vụ quan của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, một người ở cao tầng chuyên giám thị và quản chế sự vụ, lại đi nhận lời mời phỏng vấn của công ty nhà mình, còn cần lý lịch ở bên ngoài. . .

Nghĩ cũng biết, chính là cải trang vi hành để điều tra.

Chỉ không biết rõ là cái thằng xui xẻo nào, để cho Bạch Tiểu Thăng theo dõi.

Trong lòng của Lục Thanh Phong âm thầm biểu thị ra một phen đồng tình đối với người xui xẻo kia.

Hai năm này, sự tình của Bạch Tiểu Thăng, hắn có nghe thấy, đông thời còn chính tai được nghe Bạch Tiểu Thăng miêu tả qua.

Thẳng thắn mà nói, có đôi khi cái tên Bạch Tiểu Thăng này thật sự là làm người khác tổn thương, những người mà bị hắn nắm trong tay, rất có thể bị "Chết mà không được nhắm mắt".

- Đưa địa chỉ của cậu cho tôi, chỉ cần là ở trong thành phố, tôi sẽ để cho người ta đem qua cho cậu.

Lục Thanh Phong nói, lại cười mắng một tiếng.

- Cậu biết rõ tôi hiện đang làm gì sao?

- Tôi đoán cậu muốn đi nhà vệ sinh.

- Xéo đi. Tôi còn phải xem cả triệu phương án hợp tác đây nè, đang nhìn thì bị cậu phá bĩnh cắt ngang nửa đường, tôi phải từ từ nhìn lại. Còn nữa, giúp cho cậu giải quyết chuyện này, cậu dù sao cũng phải có biểu thị chút gì đi chứ.

- Lão Lục, cậu nhìn xem cậu còn nói chuyện này a, hai ta còn xa lạ gì sao?

- . . .

Lục Thanh Phong khẽ than nhẹ một tiếng, âm thanh vô cùng nghiêm túc.

- Bạch Tiểu Thăng, mặt mũi cậu thật lớn nha. Cũng ghê gớm thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận