Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1249: Không so sánh được với một người?

Lâm Vi Vi đang đứng ở đầu phố Wall của khu Chinandega, trong lòng nàng cũng không nghĩ đến, bản thân mình chẳng qua chỉ mới dừng lại gọi một cuộc điện thoại, cộng thêm tùy ý liếc nhìn qua hai chiếc xe sang trọng ở bên kia một chút thôi, vậy mà đã bị hai tên con ông cháu cha có tiền coi thành "Con mồi", dùng để phân cao thấp.

- Mấy người nhóm anh Tiểu Thăng ở bên kia cũng đã xong công việc rồi, bọn họ cũng định liên hệ với hai người chúng ta, bây giờ đang chạy qua bên này, chúng ta tới nhà hàng sẵn chờ bọn họ đi.

Giờ phút này, Lâm Vi Vi thu lại điện thoại di động, cúi người nở nụ cười với Tiểu Emma.

- Đi nhà hàng nào ăn a?

Tiểu Emma gật đầu đồng ý, sau đó hiếu kỳ hỏi.

- Pinus Ponderosa. Có nghĩa là 'Tùng Hoàng Kim'.

Lâm Vi Vi nói tên nhà ăn, trong lòng có cảm giác rất mới mẻ.

Ở Hoa Kỳ, cái tên hiệu ly kỳ cổ quái có thể thu hút ánh nhìn của người khác lần đầu tiên bắt gặp, quả thực không phải là vật hi hữu gì.

- Nhất định là do Tôn Jerry chọn rồi, anh ta chắc chắn sẽ nói với anh Tiểu Thăng rằng, 'A, Pinus Ponderosa, ở đó tôi từng ăn qua loại bánh quế ngon nhất của người Trung Quốc, cậu nhất định phải ăn thử'. Tên gia hỏa này, vẫn luôn không thú vị như thế.

Tiểu Emma nghe xong, ngay lập tức thở dài một hồi tỏ vẻ bất lực.

Tiểu Emma bắt chước ngữ khí cùng thần thái của Tôn Jerry, quả thật cũng có một hai phần thần thái giống y chang, trêu chọc Lâm Vi Vi phải che miệng cười nghiêng ngả, càng lộ vẻ ra vẻ đẹp uyển chuyển duyên dáng độc đáo của người phụ nữ phương Đông.

- Tóm lại, chúng ta qua bên kia chờ bọn họ, đến lúc đó nếu như em muốn ăn món khác, thì chúng ta thương lượng lại cũng được.

Lâm Vi Vi an ủi.

Tiểu Emma gật đầu đồng ý, chuẩn bị cùng Lâm Vi Vi rời đi.

- Này.

Từ bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi.

Hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ nhìn qua.

Thì nhìn thấy một người thanh niên da trắng khí chất tuấn tú và đẹp trai. Người thanh niên soái ca kia đang đi về phía hai người Lâm Vi Vi, cử chỉ tiêu sái ưu nhã, một đôi mắt xanh trông rất mê người.

Chính là William.

Lâm Vi Vi kinh ngạc nhìn đối phương, nhìn ánh mắt với ý đồ đến hỏi thăm của đối phương.

Tiểu Emma cũng liếc mắt nhìn thấy.

- Hai cô gái xinh đẹp mỹ lệ, các vị muốn đi đâu, không biết tôi có vinh hạnh được tiễn các vị một đoạn đường hay không?

Cử chỉ của William rất nho nhã lễ độ, giọng địa phương đặc trưng của vùng Chinandega rất có từ tính. Hắn như là một vị thân sĩ, tay chỉ qua chiếc xe sang trọng Bugatti Veyron trị giá ba triệu đang đậu ở con đường đối diện, thành ý mời.

Bên trong đôi con mắt xanh thẳm tràn đầy mê hoặc kia của William lộ ra tia sáng vô cùng tự tin, đang đợi Lâm Vi Vi đáp lại.

Cái vị mỹ nữ Đông Phương này, chắc chắn sẽ rất vui vẻ hay hoặc là hiện ra tư thái cao ngạo lạnh lùng đây?

William rửa mắt chờ đợi, hắn rong ruổi tình trường nhiều năm, đã sớm thân kinh bách chiến.

Ở trong tất cả những mỹ nữ mà William kết giao qua, hơn chín thành là không ngăn cản nổi thế công bởi sự đẹp trai và sự gọi mời từ chiếc xe sang trọng kia, ngay ở cánh cửa thứ nhất đã bị tước vũ khí đầu hàng.

Kỳ thực, William rất chờ mong cái vị mỹ nữ Đông Phương này sẽ có phản ứng khác biệt.

Chỉ có điều, coi như khác biệt, chắc cũng chỉ là hiện ra tư thái cao ngạo lạnh lùng một chút mà thôi.

Nữ nhân ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, đều có tí khôn vặt, biết rõ dạng người đẹp trai hào hoa phong nhã như William hắn, đối với thứ đồ vật có được quá dễ dàng thì sẽ không trân quý.

Cho nên trong lòng bọn họ mặc dù đã "Nguyện ý", nhưng mặt ngoài lại giả bộ, bày ra một mặt tư thái cao ngạo lạnh lùng không giống như lúc bình thường.

Đương nhiên, coi như là loại nữ nhân có tư thái cao ngạo lạnh lùng thì đã sao, William hắn cũng đã chơi chán rồi.

Cuộc đời hắn trải qua hai mươi mấy năm rong ruổi, không dám khẳng định là có một trăm người bạn gái, nhưng cũng không kém con số này nhiều lắm, nữ nhân muôn hình muôn vẻ dạng gì mà chưa gặp qua.

Lâm Vi Vi có khí chất thuộc tuýp người đẹp Phương Đông, tuy rằng ít, nhưng cũng không phải là không có.

Có điều, William cũng muốn có thêm một vị trong bộ sưu tập tình trường của mình, càng muốn hơn là thắng được "Jose".

Vừa rồi, liên quan tới vấn đề là ai tới trước để bắt chuyện, bọn họ còn so tài thêm một trận "rok ! paper ! Sisso".

Cũng chính là trò oảnh tù xì bao kéo búa.

William thắng được “cơ hội” trước, vì vậy hắn tự nhiên nghĩ muốn thừa thế xông lên, không cho Jose có bất luận một cơ hội nhỏ nhoi nào.

Vừa nghĩ tới chiến thắng, nụ cười trên môi của William càng thêm mê người.

- Cảm ơn hảo ý của anh, chúng tôi chỉ đi tới gần đây thôi, đi tản bộ một chút là tới rồi.

Lâm Vi Vi mỉm cười đáp lại.

Vừa bình tĩnh lại vừa lễ phép.

Khiến cho William cảm thấy kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt của đối phương.

Ánh mắt của Lâm Vi Vi vô cùng bình tĩnh không chút lay động, trong ánh mắt kia không có ý muốn gì hiện ra đối với chiếc xe sang trọng kia hay là đối với sự đẹp trai của hắn. Càng không có hiện ra cái tư thái cao ngạo lạnh lùng gì cả.

Hoàn toàn là thái độ tự nhiên, rất có lễ phép đáp lại.

Loại phản ứng này cũng không có ở trong những phán đoán ban đầu của William.

- Ồ, vậy hai người các vị muốn đi đâu, tôi sẽ chỉ các vị đi qua, địa phương này tôi rất quen thuộc. Khoảng cách rất gần cũng không có quan hệ gì, chúng ta có thể cùng nhau đi qua.

Kinh ngạc một lát, William lại mỉm cười nói.

Biểu hiện của Lâm Vi Vi ngoài ý liệu, ngược lại làm cho hắn cảm thấy có mấy phần mới mẻ, càng cảm thấy hứng thú nhiều hơn.

Soái ca chỉ đường cho, làm bạn đồng hành, cũng không phải cái yêu cầu gì quá phận.

Ánh mắt của Tiểu Emma nheo lại thành một đường, tỏ ra thận trọng đối với William.

- Không cần đâu.

Lâm Vi Vi nở nụ cười, cự tuyệt nói, sau đó nắm lấy tay của Tiểu Emma muốn rời khỏi đây.

Muốn đi thật sao?

Không phải giả bộ à?

Trong lòng của William bỗng dưng nổi lên sự ủ rũ thất lạc trước nay chưa từng có, còn có sự không cam lòng, loại trải nghiệm khác thường này, ngược lại làm cho hắn cảm thấy mừng rỡ.

- Xem ra, cái vị mỹ nữ này có bối cảnh không tầm thường.

Trong lòng William thầm nói.

Lâm Vi Vi lôi kéo Tiểu Emma rời đi, William bất chấp đi theo ở phía sau.

- Xin hỏi, cô đã có bạn trai rồi sao?

William bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu rất trực tiếp.

Dựa vào tính tình người Hoa Kỳ, thì ngay thẳng như vậy cũng không phải trường hợp hiếm thấy.

Chỉ là ở trên người của William nơi này, trực tiếp như thế lại không phải phổ biến.

Trước kia, hắn khinh thường mở miệng hỏi như thế.

- Nguyên lai là anh tới để bắt chuyện.

Tiểu Emma một câu nói toạc ra ý đồ của William, sau đó kêu to.

- Chị của tôi vẫn chưa có kết hôn, nhưng mà nàng sẽ không có thích anh.

Không có kết hôn sao.

Khóe miệng của William nhịn không được mà nhếch lên một nụ cười.

- Cô gái nhỏ này, em biết rõ anh muốn bắt chuyện là có ý gì sao?

Dưới tâm tình khoái trá, William nở nụ cười, muốn sờ sờ khuôn mặt của tiểu nha đầu.

Một cô bé lớn lên là một đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt vời, thậm chí là đáng yêu đây.

- Này ông chú, đừng có đụng vào tôi. Pháp luật của Bang có nói, làm ra sự tình không thể miêu tả đối với trẻ em, thì nhẹ là bảy năm lao ngục trở lên, hình phạt tối đa là tử hình. Nhưng mà, trước giờ Bang cũng không có cấm đoán tử hình.

Tiểu Emma cười lạnh nói.

Tay của William lập tức cứng lại ở giữa không trung, nụ cười cũng ngay lập tức cứng đờ.

Tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu này, làm sao miệng lưỡi bén nhọn như thế.

- Không có ý tứ.

Lâm Vi Vi thay Tiểu Emma cười áy náy, sau đó xin lỗi một tiếng đối với William, rồi lôi kéo Tiểu Emma rời đi, Tiểu Emma vẫn không quên làm một cái mặt quỷ đối với William.

William lấy lại tinh thần, người thì cũng đã đi xa, hắn cũng không có mặt dày tiếp tục đuổi theo, ngược lại lộ ra một nụ cười cực kỳ hứng thú, nhìn theo bóng lưng của Lâm Vi Vi.

- Một cô gái rất thú vị. Ta thích.

Lâm Vi Vi nắm tay Tiểu Emma đi qua góc ngoặt ở đầu hẽm, thì có một thanh niên người Hoa đâm đầu đi thẳng tới.

Tuổi rất trẻ, dáng người gầy dong dỏng cao, còn có mấy phần đẹp trai.

Nhìn thấy hai người Lâm Vi Vi, ánh mắt của người thanh niên kia liền tỏa sáng, đi thẳng tới.

- Xin chào, xin hỏi hai vị là từ Trung Quốc tới sao?

Đối phương là một người sử dụng lưu loát tiếng Hán, lại là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Jose, lên sân khấu.

Kỳ thực Jose vẫn luôn nhìn chăm chú sự tiến triển của William bên kia, trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, e sợ cho sự thất bại của trận tỷ thí ngày hôm nay.

Khi biết được William thất thủ, Jose rất cao hứng, chạy tới tiếp sức.

Hắn áp dụng chính là thế công quanh co.

Chẳng phải mọi người thường nói đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng sao.

Thử nghĩ đi, cách nhau cả vùng biển lớn, ở tha hương đất khách gặp được người ở quê hương, có phải trong lòng sẽ có cảm giác rất thân cận hay không.

Jose không riêng gì biết nói tiếng Hán, hắn còn biết tiếng Nhật tiếng Hàn, chỉ cần đối phương nói ra Quốc Tịch của mình, thì cái tình tiết đồng hương kia liền có đất sử dụng.

- Đúng vây.

Lâm Vi Vi gật đầu nở nụ cười.

- Quá tốt rồi, tôi cũng vậy. Hiện giờ, cũng đã giữa trưa. Hai người các vị đang muốn tìm địa phương ăn cơm phải không? Các vị đối với bên này có quen thuộc không? Tôi muốn tìm địa phương nghỉ ngơi một chút, thế nhưng mà cũng chưa quen với cuộc sống nơi này, hướng dẫn cũng không tốt cho lắm.

Khuôn mặt của Jose kinh hỉ vui vẻ, còn tự giác thể hiện ra chút thất thố, thẹn thùng nở nụ cười nói.

Khả năng bởi vì ảnh hưởng của Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi là nguyên nhân, mà Tiểu Emma đối với cái "Người Hoa" tên Jose này, so với William lại có mấy phần hảo cảm.

- Chúng tôi muốn đi Pinus Ponderosa, một nhà hàng không được tốt lắm để ăn, đi ăn món bánh Quế của người Hoa. Anh cũng muốn đi cùng một chỗ sao?

Tiểu Emma trực tiếp thay Lâm Vi Vi trả lời.

Trong lòng của Jose cảm thấy vui vẻ.

Một động tác nhẹ nhàng linh hoạt đã khiến đối phương lộ ra địa phương muốn đi, chuyện này là cái khởi đầu tốt đẹp.

William, ngươi liền đợi nhận thua đi.

- Có thể, có thể.

Trong lòng của Jose âm thầm hưng phấn, trên mặt cũng hiển hiện lên mấy phần sốt sắng, lúc này mới gật đầu nói.

Lâm Vi Vi nhìn thấy Tiểu Emma đã đáp ứng rồi, tự nhiên cũng không thể nói gì hơn.

- Nam nhân giúp nữ nhân cầm đồ, mới là thân sĩ a.

Jose tỏ ra nhiệt tình muốn thay hai cô gái xinh đẹp xách đồ, nhưng Lâm Vi Vi lại không muốn, còn Tiểu Emma cũng rất không khách khí đưa tất cả đồ vật đang cầm trong tay hết thảy giao cho Jose giữ.

Một câu nói này của tiểu mỹ nữ, khiến cho Jose ngay lập tức có cảm giác như mình là một thân sĩ, trái tay tay phải treo đầy túi nhưng cảm giác tinh thần sáng láng.

Một nhóm ba người, đi thẳng đến mục tiêu cần đến, nhà hàng Trung Quốc còn phải đi qua một cái ngã tư đường.

Xa xa, William một mực đi theo, một mực chú ý.

Nhìn thấy Jose đắc thủ, William lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Những tên kia thủ hạ của William, còn có người của Jose, đều không thèm để ý chút nào.

Hai vị tiểu chủ nhân này đấu đá với nhau không phải lần một lần hai, tình nghĩa càng trở nên kiên cố, không cần lo lắng.

. . .

Ba người Lâm Vi Vi bọn họ một đường đi qua, Jose rất nhiệt tình giao lưu với Lâm Vi Vi, nhưng không có vội vã thể hiện ra ý tứ tới đây giao lưu tỏ vẻ ái mộ.

- William là một tay già đời ở tình trường, chiêu số của hắn ta đều khó giải, nhưng mà hắn cũng không đắc thủ được, vậy có thể chứng minh vị nữ nhân này là người không vì cái loại hình trước mắt. Dù sao, nàng cũng không có người yêu, đối với ta mà nói, thì ngay cả một cái chướng ngại nho nhỏ cũng không tồn tại.

Jose so William càng thêm tinh minh, một đường quan sát, phát hiện ngón trỏ trái của Lâm Vi Vi mang theo một cái nhẫn trang sức, đã là căn cứ chính xác rõ ràng chưa có lập gia đình.

Jose là con cháu Hào Môn Thế Gia, đến từ chân chính gia tộc lớn, ngay cả bản thân hắn là người không nên thân nhất trong đám con cháu thế hệ sau của gia tộc này, nhưng ít ra mắt cũng sáng như đuốc, tâm tư kín đáo.

Xưng hô "Jose" như thế này, cũng chẳng qua chỉ là một cái xưng hô nhập gia tùy tục trước mặt bằng hữu của hắn ở ngoại quốc mà thôi.

Jose có hàm dưỡng cực tốt, có tài ăn nói khôi hài, khiến cho hai người Lâm Vi Vi và Tiểu Emma cũng cảm thấy không xấu chút nào.

Rất nhanh, ba người bọn họ đã đến trước nhà ăn.

- Đa tạ hai vị đã dẫn đường, buổi cơm trưa này, ta mời các vị, thế nào?

Nhìn qua Đại Chiêu Bài Pinus Ponderosa, Jose cười nói.

- Không cần đâu, một hồi nữa bạn của chúng ta sẽ tới.

Lâm Vi Vi cười cự tuyệt.

Cử chỉ có độ, lễ nghi chu toàn, lại thêm việc không bị một bộ trò xiếc của William kia làm cho nghiêng trái ngã phải.

Jose đồng hành đi tới, trong lòng ôm tâm lý muốn "Chơi đùa" ngược lại ít đi không ít.

- Như vậy cũng không có quan hệ gì, tất cả mọi người ở chỗ này, đều là duyên phận. Kết giao bằng hữu cũng tốt, không phải sao? Bữa cơm này, tôi mời chắc rồi.

Jose lộ ra nụ cười chân thành.

- Anh đem đồ đạc trả lại cho chúng ta đi.

Tiểu Emma nói, sau đó chạy qua lấy lại rất nhiều bao túi trong tay của Jose.

- Làm sao có thể để hai vị nữ sĩ các người mang đồ được, mọi chuyện cứ để cho tôi.

Jose nghiêng người trốn tránh, cười nói.

Tiểu Emma khăng khăng kiên trì muốn cầm lại đồ, ngay cả Lâm Vi Vi cũng đưa tay tới, lúc này Jose mới bất đắc dĩ, đưa trả tất cả bao lớn bao nhỏ, cũng ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Những phần y phục giày dép đã mua kia, mang theo không nặng, nhưng mà quãng đường đi tới đây, cũng để cho người ta cảm giác thấy mấy phần mệt mỏi.

- Đi thôi, chúng ta đi vào chung.

Jose nở nụ cười muốn đi lên phía trước dẫn đường, lại phát hiện hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ cũng không có đuổi theo.

Ánh mắt của hắn trở nên ngạc nhiên.

- Liền đến chỗ này thôi.

Tiểu Emma cười lạnh, thái độ tựa hồ như thay đổi 180 độ.

Jose lập tức sững sờ.

- Đại ca ca à, anh cũng là muốn tới bắt chuyện đúng không. Còn lợi dụng nữ nhân chúng tôi có tâm đồng tình? Nói anh không biết nơi nào có chỗ ăn cơm, thật sự là buồn cười chết người. Không nói đến trước đây làm sao anh có thể sống được, chỉ cần nói tới phản ứng của anh dọc trên con đường theo chúng ta tới đây, rõ ràng là anh đối với bên này rất quen thuộc. Anh cùng với tên gia hỏa trước đó, chắc hẳn là đồng bạn đi. Thế mà liên tiếp ra trận bắt chuyện, anh nghĩ rằng chúng ta là đồ ngốc à.

Tiểu Emma nói liên hồi.

Bộ dáng Jose kinh dị nhìn chăm chú vào tiểu nha đầu Quỷ Linh Tinh này, lại nhìn qua Lâm Vi Vi muốn giải thích.

- Kỳ thực, tôi có nhìn thấy anh cùng với vị kia tiên sinh kia đứng ở bên cạnh hai chiếc xe sang trọng trước.

Trong lúc Lâm Vi Vi mỉm cười, đồng thời nói một câu liền đánh gãy mất ý nghĩ mà Jose che giấu.

- Đồ vật, thì anh cũng đã giúp chúng tôi mang qua tới, vô cùng cám ơn. Chúng tôi bây giờ muốn đi gặp bằng hữu, anh cũng muốn ăn món bánh quế, cũng không cần cùng một bàn với chúng tôi đâu.

Tiểu Emma le lưỡi làm cái mặt quỷ đối với Jose, sau đó kéo tay của Lâm Vi Vi đi về hướng nhà hàng.

Jose cứ đứng im như vậy nhìn theo hai vị mỹ nữ đi vào, vừa bực mình vừa buồn cười, ôm lấy bả vai.

- Jose, cậu cũng đụng phải vách đá à.

William từ trong góc hẻm chạy ra tới, cười to, cùng với Jose sóng vai đứng thẳng nhìn về phía bên kia.

- Tôi còn tưởng rằng Jose tiên sinh của chúng ta rất lợi hại, đã thành công bắt chuyện. Nguyên lai một đường trợ giúp ôm một đống đồ đạc, đã sớm bị người ta nhìn thấu a.

Jose hừ lạnh một tiếng, không có chiến tranh miệng lưỡi với William, chỉ nhìn chằm chằm vào gian nhà ăn kia, ánh mắt mơ hồ hiện lên sự hứng thú vô cùng.

- Vậy bây giờ chúng ta phải nhận thức lại một chút, cô gái xinh đẹp kia chúng ta còn không biết tên đi. Điều tra thêm một chút, cái tiệm này là sản nghiệp của nhà ngươi hay là của nhà ta vậy.

Jose cười nói, đối với cái bảng hiệu nhà ăn một bĩu môi thêm.

Pinus Ponderosa, nhà hàng Tùng Hoàng Kim.

Lâm Vi Vi cùng với Tiểu Emma ngồi ở bàn dành cho sáu người ăn, điểm một chút thức uống sau đó chờ đợi.

Thời gian đang lúc giữa trưa, cho nên thực khách không ít.

- Chị nhìn kìa, hai cái tên gia hỏa kia quả nhiên là một đám đó nha.

Tiểu Emma nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện ra hai người Jose và William, lập tức gọi nói.

- Phía sau bọn họ còn đứng đó rất nhiều người, cũng là dạng giống như bọn họ sao?

- Tuy rằng bọn họ tới để bắt chuyện, chị Vi Vi, chị không cho bọn họ một cơ hội nào à. Chị nhìn xem, bọn họ đẹp trai như vậy, còn đi cả xe sang trọng, trong nhà nhất định là có rất nhiều tiền đấy, lại xứng với chị nha.

Tiểu Emma quay đầu nhìn về phía Lâm Vi Vi.

- Tiểu gia hỏa này, làm sao em nhỏ mà cái gì đều hiểu vậy.

Lâm Vi Vi nhịn không được mà nhéo chóp mũi của Tiểu Emma một chút, cười mắng.

- Em tự nhiên cái gì cũng hiểu nha. Em cũng không phải là con nít ranh bảy tám tuổi nữa, năm nay em đã chín tuổi rồi.

Tiểu Emma kiêu ngạo nói.

Hai người đang nói, thì hai người Jose và William cũng đã dẫn người tiến đến.

Người của Jose đứng ở phía sau, trực tiếp đem cửa hàng trưởng gọi tới thì thầm nói nhỏ một chút, vị quản lý trưởng kia lập tức tỏ thái độ rất cung kính đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Jose cũng thay đổi.

Jose mỉm cười, trực tiếp đi tới quầy thu ngân, liên tục đập lên cái chuông gọi đồ ăn đặt trên mặt bàn mấy lần.

Lập tức, tất cả thực khách có mặt ở đây đều nhìn qua.

- Thật không có ý tứ, các vị tiên sinh, nữ sĩ, thời gian các vị dùng cơm đã kết thúc.

Jose nở nụ cười nhìn chung quanh toàn trường.

Một câu nói này, đưa tới ánh nhìn chăm chú kèm theo kinh ngạc, sau đó là âm thanh bạo động, thậm chí là kháng nghị của mọi người.

- Bây giờ rời đi, tất cả thức ăn mà mọi người đang dùng đều miễn phí, mỗi người thu hoạch thêm một ngàn USD đền bù tổn thất.

Jose nhàn nhạt nói.

Đã được an uống chùa, còn có thêm một ngàn USD.

Tất cả thực khách có mặt trong nhà hàng lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, mấy người đàn ông to lớn đang muốn đứng dậy gây chuyện đều ngây người.

Hôm nay là ngày gì, làm sao đụng phải chuyện bất khả tư nghị như thế.

- Đây là thật sao?

Một bà cô đứng tuổi tóc mai điểm bạc, miệng hơi móm nhịn không được cầm lấy ví của mình, hỏi.

Cửa hàng trưởng của nhà hàng đã đem lên một ngàn USD.

Ánh mắt của bà cô đứng tuổi kia tràn đầy kích động, một đường cảm ơn, cầm tiền rời đi.

Có người đi đầu làm mẫu, thì ngay lập tức, thực khách trong nhà ăn sôi trào lên.

Chỉ dùng ngắn ngủi năm phút đồng hồ, liền trống trải.

- Bọn họ làm cái gì vậy?

Lâm Vi Vi nhíu mày.

- Hay là chúng ta cũng đi thôi, một ngàn USD a.

Trong ánh mắt của Tiểu Emma, quả thực lóe ra ánh sáng ngời ngời.

- Chúng ta không đi, chị muốn ở chỗ này chờ mấy người anh Tiểu Thăng bọn họ.

Ngược lại, Lâm Vi Vi không có cảm thấy hứng thú chút nào.

Tiểu Emma cũng đành phải từ bỏ ý định.

Cửa hàng trưởng của nhà hàng nhìn hai người Lâm Vi Vi và Tiểu Emma còn ngồi ở chỗ này, lập tức muốn đi qua mời hai người ra ngoài, lại bị Jose cản lại.

- Hai vị này, chính là khách nhân tôn quý nhất của nhà hàng chúng ta. Nhanh đi dọn dẹp lại nhà hàng thật sạch sẽ, mặt khác, gọi một đội nhạc tới đây. Còn nữa, đi qua nhà hàng Michelin ba sao ở sát vách, điều tới đây cho tôi mấy vị bếp trưởng làm đồ ăn.

Jose mỉm cười phân phó.

Vị cửa hàng trưởng kia lập tức gật đầu giống như con gà nhỏ mổ gạo, thậm chí cảm thấy những lời nói của Jose rất tự nhiên không chút nào quá phận, nhanh chóng rời đi an bài.

Thế giới của người có tiền, liền có thể tùy hứng như thế.

William cũng cảm thấy rất bình thường, chỉ có tiếc hận, tiếc hận vì sao cái tiệm này không phải thuộc về sản nghiệp của gia tộc nhà hắn, nếu không thì nhân vật chính đứng đó giương oai phải là anh ta.

Hai người Jose và William mỉm cười đi về phía Lâm Vi Vi và Tiểu Emma.

Chiêu bài xe sang trọng, đẹp trai tuấn tú và tiền tài không dùng được sao?

Đó là đập còn chưa đủ nhiều.

Tiền chỉ là tục vật, lại có thể làm sự tình trở nên lãng mạn, bày ra thành ý lớn nhất.

Tỉ như dọn dẹp người dư, tỉ như đưa tới đội nhạc, hay là gọi bếp trưởng của nhà hàng Michelin tới.

Đuổi đánh mãnh liệt, nện tiền mua lãng mạn, nện tiện thể hiện thành ý.

Nữ nhân là một loại động vật cảm tính, một khi đã đầy đủ lãng mạn, đầy đủ thành ý, là có thể bị đả động.

Trên mặt của Jose tràn ngập tự tin.

Ở cửa ra vào của nhà hàng, người của Jose đang canh giữ ở bên ngoài, nhã nhặn từ chối tất cả thực khách muốn vào nếu như không biết rõ tình hình.

- Hiện tại, để cho chúng ta chính thức nhận thức một chút, vị tiểu thư này, tôi tên là 'Jose ', tiếng Hoa tên là. . .

Jose đi đến bên cạnh bàn của Lâm Vi Vi, mỉm cười nói.

Không đợi hắn nói xong, liền phát hiện thái độ của Lâm Vi Vi rất qua loa gật gật đầu đối với hắn, sau đó mới nhìn về phía cửa ra vào đôi mắt sáng lên.

Nữ nhân mà hắn cùng với William cũng khó mà đả động đến, đến cuối cùng đối với người như thế nào lại có thể hiện ra ánh mắt như thế, ánh mắt hâm mộ.

Jose giật mình.

Hắn ngược lại muốn xem xem, là ai đến rồi. Hắn cùng với William đều không thể so sánh với người kia?

Ở phía cửa ra vào đã truyền đến âm thanh.

- Thật xin lỗi, tiên sinh, nhà hàng của chúng tôi hiện không tiếp khách bên ngoài tới.

- À, tôi tới tìm người.

- Thế nhưng mà tiên sinh. . .

- Các nàng đang ở trong đó.

Bạch Tiểu Thăng đã tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận