Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1521: Giá trị của Bạch Tiểu Thăng tăng gấp bội. (1)

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy phán đoán này hợp lý.

- Công chúa Aisha, ở đây! Chính là anh ấy! Anh Tiểu Thăng của con, chính anh ấy đã cứu chúng con đấy!

Tần Tiểu Yêu đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, hai mắt sáng ngời không nhịn được mà hô lên.

- Tiểu Yêu, không được vô lễ!

Lão thái thái Tần gia quát khẽ, rồi cười nói với Công chúa Aisha:

- Công chúa Điện hạ, ngài chớ trách, đứa nhỏ này vẫn thiếu quy củ như thế!

Tần Tiểu Yêu thè lưỡi. Lúc trước trong hoàng cung thấy Công chúa Aisha nó còn khá lễ phép, còn được khen nữa.

Mặc dù, không bao lâu sau liền lộ ra nguyên hình…

Nhưng khi ấy Công chúa Aisha không tức giận, mà còn khen nó đáng yêu nữa.

- Không sao đâu phu nhân, thực ra tôi rất thích tính cách của bé.

Công chúa Aisha cười nói:

- Cũng hy vọng ngài đừng quá để ý chuyện lần trước hai đứa bé này ra ngoài chơi. Tôi cùng chồng tôi cũng không giận đâu, cũng hy vọng hai đứa bé có thể tiếp tục làm bạn bè.

Công chúa Aisha nói chuyện thật êm tai!

Tàn Tiểu Yêu vừa nghe vừa toét miệng cười, gật đầu liên tục.

Tiểu Charles cũng lặng lẽ cười nháy mắt với Tần Tiểu Yêu.

Tần Tiểu Yêu thấy vậy thì làm mặt quỷ lại với nó.

- Thực sự rất cảm tạ Công chúa Điện hạ cùng hoàng thất tha thứ, Tần gia ta xin bày tỏ sự áy náy và cảm tạ một lần nữa, nguyện giữ mãi mối hữu nghị với vương thất.

Tần lão thái thái lại mỉm cười đáp, lễ nghi phong độ không hề thua kém Công chúa Aisha.

Cực kỳ không thể ngờ nổi, vừa rồi, cũng là bà ta, mở miệng là châm chọc, đóng miệng là khiêu khích, mắng cho La Nguyệt Phong có miệng mà không thể nói.

Công chúa Aisha và Tần lão thái thái nói chuyện với nhau xong thì nhìn sang Bạch Tiểu Thăng.

- Công chúa Điện hạ.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười hành lễ.

Tuy hắn không phải quý tộc, cũng chưa từng được chỉ bảo khắc nghiệt về lễ nghi, nhưng có Hồng Liên giúp đỡ, cũng không sơ sẩy thiếu sót gì.

Công chúa Aisha trịnh trọng đáp lễ, mỉm cười nói:

- Tạ ơn ngài đã cứu được Charles, ta cùng vương thất sẽ không quên ân tình của ngài!

Câu nói này, Bạch Tiểu Thăng chỉ coi như là lời khách sáo.

Bên cạnh, Tần Tiểu Yêu, Tiểu Charles đều là trẻ con, sẽ không để ý tới lời nói này.

Cha con La Nguyệt Phong, La Đan Luân, lão thái thái Tần gia lại cùng nhìn sang Bạch Tiểu Thăng, hai mắt toả sáng.

Công chúa Aisha là vương thất, là dòng tộc được Châu u công nhận, hiểu rõ nhất ân nghĩa của vương thất. Có thể có được tình hữu nghị của bọn họ còn quý hơn cả kim cương!

La Nguyệt Phong lại càng kinh dị nhìn Bạch Tiểu Thăng, nghĩ bụng:

“Không ngờ hắn cứu được Charles tiểu Vương tử lại may mắn như thế! Hoàng thất biết ơn, vậy sau này, ở quốc gia này, hắn sẽ là khách quý rồi!”

Ánh mắt La Đan Luân nhìn Bạch Tiểu Phong quả thực không che giấu sự ghen ghét tí nào.

Được hoàng thất tình nghĩa như vậy công khai biết ơn là có ý nghĩa gì, người thường tuyệt không thể tưởng tượng được.

Có thể nói, chỉ cần không làm trái với pháp luật nước này, làm việc không cực đoan quá phận, sẽ có vô cùng vô tận chỗ tốt!

Mặc dù La gia là gia tộc siêu cấp, làm ăn trên khắp thế giới, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thế gia về buôn bán, dù thương nhân có mạnh cỡ nào cũng hy vọng có được tầng lớp chính trị cao nhất ủng hộ.

Mặc dù La gia cũng có vãng lai với vương thất, nhưng còn lâu mới được đến mức được vương thất biết ơn.

Dù cho La gia cũng đã dừng chân ở Luân Đôn bao nhiêu năm như vậy.

Bạch Tiểu Thăng này vừa mới đến Luân Đôn đã có được tình nghĩa của vương thất.

Quả thực La Đan Luân cực kỳ ao ước và ghen tị.

Lão thái thái Tần gia cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng đôi mắt lấp lánh.

Trước kia Tần gia cũng có chút tình cảm với vương thất bên Công chúa Aisha, nhờ vào phần tình cảm ấy, bao nhiêu năm như vậy, chuyện làm ăn của Tần gia ở đây vẫn xuôi gió xuôi nước.

Cho nên, lão thái thái Tần gia cũng biết, có được sự biết ơn kia của vương thất có ý nghĩa thế nào.

Từ điểm đó mà xem, quả thực Bạch Tiểu Thăng đã nhặt được bảo vật rồi.

“Thực là một đứa trẻ may mắn! Về sau nhất định Tần gia ta phải giao hảo với hắn nhiều hơn mới được.”

Lão thái thái Tần gia nghĩ bụng, lại càng kiên định lập trường giao hảo với Bạch Tiểu Thăng.

Công chúa Aisha bước tới, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi xách của mình, mở ra, lấy ra một vật, trịnh trọng đưa cho Bạch Tiểu Thăng:

- Cái này thể hiện tâm ý của vương thất chúng ta, xin ngài hãy nhận lấy.

Bạch Tiểu Thăng có thể nhìn thấy đó là một cái huy chương hình tròn, tạo hình tinh mỹ, thiết kế đặc biệt.

- Huân chương kỵ sĩ!

Bên cạnh, La Nguyệt Phong nhịn không được mà khẽ hô lên.

Lão thái thái Tần gia cũng không nhịn được mà hơi híp mắt lại.

Cảm tạ bằng miệng chỉ là thái độ, huân chương này mới là mấu chốt nhất!

Nhưng Công chúa Aisha lấy ra tấm huân chương này để biểu hiện rõ ràng sự biết ơn vì hắn đã cứu được Charles, thực ra cũng không khiến người ta bất ngờ.

Từ phản ứng của La Nguyệt Phong, lão thái thái Tần gia, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn ra được thứ này quý giá thế nào.

Nhưng đối mặt với ánh mắt chân thành của Aisha, Bạch Tiểu Thăng cũng không rườm rà muốn nhận còn làm bộ, hắn trịnh trọng tiến lên, đưa hai tay nhận lấy:

- Cảm tạ hậu ái của Công chúa điện hạ và vương thất, ta từ chối thì bất kính rồi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn có lễ, thản nhiên lỗi lạc, Công chúa Aisha hài lòng nhoẻn miệng cười.

Bên kia, La Đan Luân nhìn mà ghen tị muốn chết!

Tiểu Charles thừa cơ đi tới bên cạnh Tần Tiểu Yêu, nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười hỏi:

- Ta nên gọi ngài thế nào đây tiên sinh?

Bạch Tiểu Thăng còn chưa trả lời, Tần Tiểu Yêu đã không nhịn được mà xen vào:

- Anh ấy là anh Bạch Tiểu Thăng của em, em gọi anh ấy là anh Tiểu Thăng. Em thấy anh gọi thế cũng hay.

Tần Tiểu Yêu nói vậy khiến cho đám người kia phản ứng khá dữ dội.

- Tiểu Yêu, không được vô lễ! Tiểu Vương tử Charles làm sao có thể giống con? Ngài ấy tự có cách xưng hô của mình!

Lão thái thái Tần gia quát lên.

- Trẻ con mà, không sao!

La Nguyệt Phong cười hoà giải, nói với Công chúa Aisha:

- Cô bé thuận miệng nói thôi, ngài đừng để ý!

Nếu Công chúa Aisha không vui, chẳng những cháu gái của bạn mình sẽ bị trách tội, khó mà chắc được có ảnh hưởng đến tình cảm với La gia không, cho nên La Nguyệt Phong vội đứng ra nói một tiếng.

Dù Bạch Tiểu Thăng có cứu được tiểu Vương tử Charles, vương thất cảm ơn, còn tặng cho hắn một huân chương kỵ sĩ, nhưng xưng hô vẫn phải theo quy củ.

La Đan Luân nhịn không được mà kín đáo suy nghĩ, nếu tiểu Vương tử Charles thực sự gọi Bạch Tiểu Thăng là anh, thì quá lắm rồi…

Tiểu Charles nhìn mẹ của mình.

Thấy La Nguyệt Phong, lão thái thái Tần gia giải thích, ngăn cản, Công chúa Aisha vẫn mỉm cười nhìn con trai dịu dàng nói:

- Không sao, Charles, khi riêng tư có thể gọi như vậy.

Nàng nói vậy khiến cho La Nguyệt Phong, lão thái thái Tần gia, và La Đan Luân phải trợn tròn mắt.

Xưng hô này quá chênh lệch với hàm lượng của huân chương kỵ sĩ kia!

Tiểu Charles nhoẻn miệng cười, quay sang Bạch Tiểu Thăng giòn giã gọi:

- Anh Tiểu Thăng….

Bình thường nó cũng chỉ thường gọi người ta là tiên sinh, nữ sĩ, không quen gọi thân mật như thế.

Nhưng nó rất tình nguyện gọi như vậy.

- Charles, hôm ấy em rất dũng cảm.

Bạch Tiểu Thăng cười nháy mắt, giơ ngón tay cái lên.

Tiểu Charles được khen cũng rất vui.

Công chúa Aisha thấy vậy cũng cười.

Sau đó, cô nói thêm mấy câu. Mấy câu này mới thực sự khiến mấy người La Nguyệt Phong giật mình.

- Thì ra ngài tên Bạch Tiểu Thăng.

Công chúa Aisha cười nói với hắn:

- Nữ Vương Bệ hạ biết được chuyện này bèn yêu cầu chúng tôi nhất định phải tìm được ngài, còn nhờ chúng tôi chuyển cho ngài một câu. Ngài đã cứu đứa cháu trai người yêu thương nhất. Người rất biết ơn! Sau khi quay về tôi sẽ chuyển cáo tên ngài cho Nữ Vương Bệ hạ!

Bọn La Nguyệt Phong ngẩn người.

Ngay cả Nữ Vương cũng biết đến tên Bạch Tiểu Phong.

Bọn họ thực kinh hãi.

- Xin ngài vấn an Nữ Vương giúp ta.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lễ phép đáp lại:

- Có thể may mắn được giúp Tiểu Vương tử Charles, ta cảm thấy rất vinh hạnh.

Nho nhã, có học, không kinh không loạn!

Công chúa Aisha chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười gật đầu.

Phong thái mà hắn thể hiện ra thực sự vượt xa La Đan Luân xuất thân quý tộc.

Lại thêm hắn có thể xuất hiện ở đây, ngồi cùng với La Nguyệt Phong, lão thái thái Tần gia, lại càng không tầm thường!

Công chúa Aisha cũng vô cùng tán thưởng Bạch Tiểu Thăng.

Thực ra, cảm tạ từ vương thất cũng có nhiều phương thức khác nhau, ví dụ như nếu người cứu được tiểu Charles chỉ là một tiểu dân bình thường không có nghĩa là người này cũng sẽ được ban huân chương kỵ sĩ.

Có lẽ tặng một khoản tiền lớn sẽ tốt hơn cho cả hai bên.

Ngay từ khi mới bước vào, Công chúa Aisha vẫn quan sát Bạch Tiểu Thăng. Cô ưng ý với cử chỉ phong thái của Bạch Tiểu Thăng nên mới tặng cho hắn một huân chương kỵ sĩ hoàng kim luôn mang theo người.

Xong xuôi những chuyện này, Công chúa Aisha mới cười nói với La Nguyệt Phong:

- Vậy ta ra đại sảnh trước, trong số bằng hữu của La lão tiên sinh có vài người ta có quen biết. Ta đi chào hỏi họ.

- Tôi đưa ngài đi!

La Nguyệt Phong vội nói.

- Tôi cũng đã xong chuyện bên này, tôi sẽ đi cùng ngài.

Lão thái thái Tần gia cũng cười nói.

Công chúa Aisha không từ chối, gật gật đầu.

- Thực ra bên đó chả vui tí nào, hay anh Tiểu Thăng đưa bọn em ra tiền sảnh chơi đi.

Tần Tiểu Yêu lẩm bẩm.

Tiểu Charles cũng muốn đi, nhưng nó vẫn phải đi gặp khách với mẹ, nên đành nhịn.

- Như vậy đi, tôi sẽ đưa Bạch huynh đệ về phòng trước.

La Đan Luân đột nhiên lên tiếng:

- Ông tôi, bà Tần đã đưa Công chúa và Vương tử Charles đi gặp khách rồi, lát nữa chỗ này sẽ loạn lên cho xem.

La Đan Luân không muốn Bạch Tiểu Thăng gần gũi với Công chúa Aisha, làm vậy chẳng phải là bày ra trước mặt bao nhiêu khách khứa, khiến cho Bạch Tiểu Thăng nổi danh, thậm chí mình cũng không bằng.

- Cũng tốt, tránh loạn. Huống hồ ông anh Nguỵ gia của ta cũng chỉ phái người đưa quà chứ không đến, không tính là bỏ lỡ Tiểu Thăng cậu.

La Nguyệt Phong cũng lập tức đồng ý, cười ha hả hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng, ý cậu thế nào?

Hai ông cháu người ta đều nói vậy rồi, đương nhiên Bạch Tiểu Thăng cười đáp:

- Vậy tôi sẽ không tới đó làm loạn thêm nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận