Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2013: Cực phẩm thế gian (2)

Lâm Vi Vi vừa thấy vẻ mặt đối phương, cảm giác mình chưa bao giờ bị người khác nhìn với vẻ cợt nhả như vậy, nếu không phải bà Lâm lặng lẽ chọc ngang lưng của cô, cô đã muốn nổi giận rồi.

- À, Vi Vi đi ra rồi à.

Dì Lâm thấy thế liền mỉm cười đứng lên, nhiệt tình nói:

- Tới đây tới đây, tôi giới thiệu hai người với nhau.

Lâm Vi Vi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với người bạn gái của mẹ mình.

- Người này chính là Tiểu Trần, phó khoa tài cao trẻ tuổi trong cơ quan nhà nước của thành phố chúng ta.

Dì Lâm giới thiệu Tiểu Trần trước, Tiểu Trần vội vàng cười sửa chữa lời dì Lâm nói:

- Không không, bây giờ bên trên còn đang thảo luận cho tôi làm trưởng khoa đấy, việc này đã chắc chắn rồi.

Tiểu Trần nói đầy tự tin, vẻ mặt tự hào:

- Cục trưởng còn tìm tôi nói chuyện rồi.

- Giỏi, tuổi trẻ tài cao!

Dì Lâm ở trước mặt ông Lâm bà Lâm và Lâm Vi Vi, giơ ngón cái khen ngợi Tiểu Trần.

Tiểu Trần giả vờ khiêm tốn khoát tay, vẻ tươi cười lại rất khoa trương.

Lâm Vi Vi quả thật không dám nhìn hắn, sợ mình không nhịn được lại đá qua.

- Người này chính là Lâm Vi Vi, là thành phần tri thức cao cấp của một công ty lớn.

Dì Lâm giới thiệu hời hợt về Lâm Vi Vi một câu.

Tiểu Trần nhìn Lâm Vi Vi mỉm cười gật đầu, giống như phái đoàn lãnh đạo thị sát cấp dưới vậy.

Ở dưới sự ám chỉ của bà Lâm, Lâm Vi Vi cũng miễn cưỡng gật đầu cười với đối phương.

- Tới đây, tới đây, ngồi một chút đi, đám trẻ tuổi hai người trò chuyện đi.

Dì Lâm mỉm cười chào hỏi hai người.

Lâm Vi Vi chỉ có thể kiên trì ngồi xuống đối diện Tiểu Trần.

- Ái chà, chúng ta cứ để cho đám người trẻ tuổi nói chuyện, tạm thời đừng quấy rầy.

Dì Lâm và ông Lâm bà Lâm nháy mắt ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Ông Lâm bà Lâm cũng cảm thấy có được hay không cũng nên để cho hai người trẻ tuổi nói chuyện, mình vẫn nên tránh thì hơn. Bởi vậy hai ông bà lập tức cùng Dì Lâm tránh ra bức tường sau phòng khách.

Người bên ngoài vừa đi, Tiểu Trần lập tức thể hiện ra sự nhiệt tình và chủ động của mình, nói với Lâm Vi Vi:

- Tiểu Lâm, cô làm việc ở đâu? Tôi nghe nói là ở thành phố khác. Cô có tính quay lại đây phát triển không? Tôi có quen biết với rất nhiều bạn làm kinh doanh, bọn họ đều rất nể mặt, để cho cô làm... quản lý gì đó thì hoàn toàn không có vấn đề gì!

Lời nói này thật sự làm Lâm Vi Vi thấy buồn cười.

Bình thường cô xử lý công việc, những doanh nghiệp hơn một nghìn người dưới tay phải tới hàng trăm, tất cả đều xếp hàng chờ báo cáo công việc cho cô.

Một quản lý lại tính là gì!

Lâm Vi Vi không nhịn được liếc nhìn đồng hồ, âm thầm oán trách Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh sao còn chưa tới cứu, vừa thuận miệng ứng phó với người tự cho mình là lãnh đạo này:

- Không cần, công việc của tôi bây giờ rất tốt.

Tiểu Trần lộ vẻ tiếc nuối, mắt thấy Lâm Vi Vi rót một chén nước đưa đến bên miệng uống, cảm thấy cô gái này thậm chí uống nước cũng đẹp mắt như vậy, lập tức không chịu nổi nói:

- Vậy sau này hai chúng ta ở cùng một chỗ, cũng không thể mỗi ngày ở riêng hai nơi được.

Lâm Vi Vi sặc nước, suýt nữa phun đến trên mặt đối phương.

Người này nghĩ gì thế?

Chuyện còn chưa tới đâu đã nghĩ tới chuyện tốt ròi!

Anh Tiểu Thăng, Lôi Nghênh các người nhanh chóng tới đi!

Lâm Vi Vi đúng là bị dày vò, cảm giác như mình ở trong phòng khách cũng không được tự nhiên.

Tiểu Trần hoàn toàn không phát hiện ra, không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Lâm Vi Vi, chỉ nhìn căn phòng lớn của người ta mà chà chà than thở:

- Căn nhà này thật tốt! Ôi chao, cô thích ở cùng với người lớn tuổi sao? Nếu chuyện của chúng ta mà thành, mẹ tôi qua ở cùng, cô không có ý kiến gì chứ?

Lâm Vi Vi nghe được liền nghẹn một hơi.

Cô quả thật muốn quỳ ông anh này, trong đầu ông anh này nghĩ những gì vậy!

Thế mà còn mọi chuyện tốt đẹp, làm giấc mộng xuân thu về kết hôn, còn muốn dẫn cha mẹ mình qua ở!

Ông Lâm bà Lâm ở sau tường nghe được, vẻ mặt cũng lập tức cực kỳ bất mãn nhìn về phía dì Lâm.

Vẻ mặt dì Lâm cũng hơi cứng lại.

- Lần... Lần đầu gặp mặt lại nói chuyện này, thật sự không tốt ha. Nhưng các người nhìn đi... Thành thật! Người ta nói tới nói lui ngay thẳng bao nhiêu, không hề cong vẹo!

Dì Lâm này mở miệng vẫn còn muốn giảng hòa.

Ông Lâm cũng không nhịn được trợn trừng mắt.

Vậy còn không bằng cong vẹo một chút đâu...

Đúng lúc này, chuông cửa kêu lên.

Tiểu Trần theo bản năng nhìn lại.

Lâm Vi Vi đã sốt ruột không chịu được đứng phắt dậy, nói:

- Ái chà, có khách đến nữa rồi! Tôi đi mở cửa đây!

Lâm Vi Vi không muốn ở thêm với Tiểu Trần này một khắc nào nữa, không đợi Tiểu Trần kịp phản ứng, cô đã chạy như bay ra mở cửa.

Khách tới nhà, ông Lâm bà Lâm tất nhiên cũng không thể trốn ở bên trong, lúc này lại đi ra.

Dì Lâm cũng đi theo phía sau.

Khi ông Lâm bà Lâm đi về phía cửa, dì Lâm vội vàng trao đổi với Tiểu Trần, trách mắng hắn:

- Sao cái gì mà cậu cũng nói thế! Cậu kìm chế một chút đi...

...

Lâm Vi Vi mở cửa nhà ra, giây phút nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đẹp trai vô cùng và Lôi Nghênh cao lớn uy mãnh, quả thật kích động muốn khóc.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh liếc thấy Lâm Vi Vi vừa uất ức lại vui sướng cũng bị dọa cho giật mình.

Đây là có chuyện gì vậy?

Vi Vi ở nhà sao lại có dáng vẻ này, chẳng lẽ chúng ta tới muộn sao?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Không đúng, bây giờ còn chưa được chín giờ.

Trong lúc Lâm Vi Vi "bất đắc dĩ nghẹn ngào", ông Lâm bà Lâm cũng đi tới cửa.

- Vi Vi à, ai tới vậy?

Bà Lâm hỏi và nhìn thấy ngoài cửa không ngờ là hai người - một người tuấn tú một người cao lớn đang đứng, bà lập tức không nhịn được mà kinh ngạc.

Ông Lâm cũng tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi thu lại vẻ mặt, xoay người mỉm cười nói với ba mẹ cô:

- Bọn họ là người bạn và đồng nghiệp của con.

Sau đó, Lâm Vi Vi lại hạ giọng khẽ nói với mẹ của cô:

- Trong bọn họ có một người còn vừa ý với con, muốn theo đuổi con đấy.

Cho dù Lâm Vi Vi mong người cứu trận chính là Bạch Tiểu Thăng, nhưng vẫn không xác định được trong Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh ai sẽ giả làm bạn trai cô, vì vậy chỉ nói hàm hồ.

- Cái gì?

Bà Lâm kinh ngạc kêu lên.

Sau đó, bà vội vàng im lặng, nhìn lén Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, còn có chút oán trách nói thầm với Lâm Vi Vi:

- Con nhóc này, có người như vậy rồi, sao con không nói sớm một chút!

Mắt ông Lâm cũng sáng ngời.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh coi như không nghe thấy, vẫn duy trì nụ cười mỉm.

- Ái chà, mời vào, mời vào.

Bà Lâm tươi cười, nhiệt tình mời đám người Bạch Tiểu Thăng bước vào.

Ông Lâm trợn tròn mắt, nhìn từ Bạch Tiểu Thăng đến Lôi Nghênh, đang suy ngẫm xem người nào là người theo đuổi con gái mình.

Nhưng bất kể là người nào, ông cũng cảm thấy tốt hơn người ngồi bên trong.

- Dì, hôm nay chúng cháu tới đón Vi Vi quay về công ty, thuận tiện cũng tới thăm dì và chú.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Cho dù tôi xem như là lãnh đạo của Vi Vi, nhưng tôi đối với cô ấy rất... thích, luôn muốn tới nhà thăm một lần.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, ánh mắt đầy âu yếm nhìn Lâm Vi Vi, vô hình trung xem như thừa nhận cảm giác của hắn đối với Lâm Vi Vi.

Diễn trò phải diễn tới cùng, Bạch Tiểu Thăng diễn rất đúng chỗ.

Lâm Vi Vi lập tức e thẹn, gương mặt nhất thời đỏ lên.

Ông Lâm bà Lâm đều là người từng trải, tất nhiên hiểu được ý của con gái mình. Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, đẹp trai, cũng thật sự rất thích.

- Mời vào mời vào, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.

Ông Lâm vô cùng nhiệt tình mời hai người.

Trong phòng khách, Dì Lâm và Tiểu Trần đều thò đầu ra nhìn, bọn họ cũng nghe được tiếng động bên ngoài.

Dì Lâm không nhịn được kinh ngạc nói với Tiểu Trần:

- Vậy làm sao bây giờ... Còn tới một người tới cạnh tranh à!

Trong ánh mắt Tiểu Trần cũng có phần đề phòng và tức giận.

- Ai dám tới tranh với tôi chứ? Tôi đường đường là một người làm sự nghiệp còn sợ hắn sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận