Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 991: Bỏ phiếu biểu quyết



Vào giờ phút này, ở trong văn phòng tổng giám đốc, tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Hạ Hầu Khải đang nhìn xung quanh mọi người ở đây.

Trước mắt là mười vị đại sự vụ quan!

Người phụ trách khu vực và đại sự vụ quan là hai nhóm lớn, cùng nhau tạo thành tầng lớp quản lý cao cấp nhất khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Trước mắt những người này chính là một nửa tầng lớp cao cấp nhất khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Mà hiện nay bọn họ đang thương lượng thảo luận chức đại sự vụ quan đồng thời chính là người trong tương lai sẽ cùng ngồi một chỗ với bọn họ.

Năm gần đây có nhiều tình huống không giống nhau trên một vài mặt nên cũng phải có điều chỉnh.

Trước mắt đề tài để tiến hành bàn bạc là “tuổi tác cùng tư cách và sự từng trải”.

Toàn bộ quá trình Hạ Hầu Khải nói rất ít, giao hết cho mười người kia.

- Tôi cho rằng để có thể trở thành đại sự vụ quan, nhất định phải có tâm tính trưởng thành, có nhiều từng trải, người tham gia ứng tuyển cũng phải trên bốn mươi tuổi!

Một người nói việc đáng làm thì phải làm.

Người này khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc hai màu xám trắng dày dặn, tướng mạo của hắn đường đường, thế nhưng mặt mũi lúc này như có phần hùng hổ dọa người.

Thật khó tưởng tượng hắn còn ở độ tuổi này đã có phong thái sắc bén như vậy.

Hắn ngồi ở đó dường như có một loại thái độ làm phai mờ mọi người.

Mà chỗ hắn ngồi cũng gần ngang bằng với Trầm Bồi Sinh.

Đại sự vụ quan Phương Bắc Quân, xếp hàng thứ hai trong các đại sự vụ quan, chỉ đứng sau Trầm Bồi Sinh!

Xếp hạng của các đại sự vụ quan cũng không phải dựa vào tuổi tác, mà là xếp hạng từ một loạt tổng hợp từ các tiêu chí tư cách và sự từng trải cùng công trạng.

Đương nhiên, quan trọng nhất phải là được sự tán thành của toàn bộ đại sự vụ quan và Hạ Hầu Khải.

Giờ phút này, nhìn quan điểm của Phương Bắc Quân đã trực tiếp kìm xuống giới hạn với hai nhân vật “hot” nhất -- Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc!

Đồng nghĩa với việc hai người này không thể bước vào cánh cửa cho chức đại sự vụ quan dự bị.

Trầm Bồi Sinh mỉm cười nhìn về phía hắn.

- Đại sự vụ quan Bắc Quân, hình như giới hạn tuổi tác không thích hợp lắm. Cổ đại người nhỏ tuổi đã được phong hầu bái tướng cũng không ít đâu. Cậu áp đặt như thế chẳng lẽ muốn phân biệt đối xử theo số tuổi?

Nói xong Trầm Bồi Sinh mỉm cười nhìn mấy vị đại sự vụ quan bên cạnh.

Những người kia đều lớn tuổi hơn Phương Bắc Quân nhưng xếp hạng lại ngồi sau hắn.

Dưới cái nhìn này của Trầm Bồi Sinh chính là ám chỉ cũng là cảnh cáo.

Con ngươi của Phương Bắc Quân hơi ngưng tụ, vội vã nở nụ cười.

- Trầm lão nói đúng lắm, tôi chỉ là nói ra một chút kiến nghị, nếu không cùng ý kiến với Trầm lão thì chúng ta vẫn có thể thương lượng lại. Nếu đề tài này là nói về tuổi tác và tư cách cùng sự từng trải, vậy không bằng hai người kết hợp. Như vậy đi, mở rộng tuổi, thêm hạn định về tư cách cùng sự từng trải. Ba năm, người cần nắm chức sự vụ quan trên ba năm, được không?

Lúc đầu Phương Bắc Quân vừa nói không để ý đến Lâm Ngọc.

Bởi vậy nên mới có tranh cãi với Trầm Bồi Sinh!

Phương Bắc Quân xếp hạng hai cũng không dám chống đối với Trầm Bồi Sinh xếp hạng nhất.

Sở dĩ cố ý giữ lại Lâm Ngọc là để cho Trầm Bồi Sinh có cơ hội mở miệng, hắn lại thừa cơ bán một món nợ nhân tình.

Như thế sau này Trầm Bồi Sinh làm gì cũng phải có qua có lại, sẽ không phải đối đầu với chủ trương mà hắn đưa ra nữa.

Mà quan điểm thứ hai của Phương Bắc Quân nghe vừa hợp tình hợp lý mà vằn vặn giữ lại Bạch Tiểu Thăng ở bên ngoài!

Kiểu này cũng có chỗ tốt đối với Lâm Ngọc.

Phương Bắc Quân tin tưởng có thêm nhân tình lúc trước Trầm Bồi Sinh sẽ không còn cản trở nữa.

- Cứ như vậy, cái thằng nhóc con miệng còn hôi sữa Bạch Tiểu Thăng mới càng bị ngăn ở ngoài ngưỡng cửa đại sự vụ quan dự bị!

Phương Bắc Quân cười gằn trong lòng.

Làm đại sự vụ quan, hắn có thể dễ dàng tra được công trạng của các sự vụ quan, Bạch Tiểu Thăng kia lại ngang bằng với Lâm Ngọc.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng thật sự điều tra được cái gì từ chỗ Lục Tri Tâm thì có khả năng sẽ vượt qua Lâm Ngọc trở thành đại sự vụ quan dự bị.

Phương Bắc Quân không cho phép cục diện kia xuất hiện.

Bạch Tiểu Thăng, mày đụng đến người của tao, tao chặt đứt tiền đồ của mày đúng là hợp lý đi!

Phương Bắc Quân lại cười gằn trong lòng.

- Đại sự vụ quan Bắc Quân, thật sự cần phải có hạn chế ba năm này hay sao?

Lần này không đợi Trầm Bồi Sinh lên tiếng, đại sự vụ quan Lý Hạo Phong ngồi hàng ghế cuối cùng lên tiếng trước với hắn.

- Ồ, đại sự vụ quan Hạo Phong kia không đồng ý?

Phương Bắc Quân hơi nghiêng người dựa lưng vào ghế tựa phía sau, hỏi bằng giọng ung dung thong thả.

Lý Hạo Phong này mặc dù mới thăng chức đại sự vụ quan, nhưng mà đi lại rất gần với Hạ lão, Phương Bắc Quân không coi thường hắn.

Thế nhưng cũng không kiêng kị hắn.

- Vừa rồi Trầm lão cũng đã nói, nói riêng về tuổi là không có công bằng, bởi vì như thế thì cần công trạng làm gì, những sự vụ quan cứ lấy tuổi tác ra so là được. Tôi đây đồng ý!

Lý Hạo Phong tuy là người chính trực không thiên vị,nhưng ở trong trường hợp này cũng không ngốc, trước tỏ ý công khai rõ ràng đồng ý với quan điểm của Trầm Bồi Sinh, ngăn không cho Phương Bắc Quân kéo theo Trầm Bồi Sinh bác bỏ suy nghĩ của mình.

Đây cũng là bán một cái tốt cho lão tiền bối Trầm Bồi Sinh.

Cuộc họp này có một chút ngoài ý. Bày tỏ quan điểm cũng phải thận trọng trong từng lời nói.

- Có điều, nếu là giới hạn trong ba năm, chẳng phải là loại bỏ ở bên ngoài mất một nhóm người rất có năng lực. Ví dụ như Bạch Tiểu Thăng! Công trạng trong một năm qua của hắn như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày. Hơn nữa tất cả những xử trí của hắn có thể nói là kín kẽ không có một lỗ hổng nào.

Lý Hạo Phong nói.

- Tôi tự hỏi ngay cả bản thân cũng chỉ có trình độ làm được như vậy thôi.

- Nếu như bị giới hạn ba năm kia hạn chế áp đặt không cho hắn cơ hội, sợ là sẽ dẫn đến chỉ trích của những sự vụ quan.

Lý Hạo Phong nhắc nhở.

Phương Bắc Quân hừ một tiếng trong mũi nói.

- Quyết định từ trên cấp cao xuống ai dám chỉ trích, bảo bọn họ đứng ra trước mặt tôi đây nói lại cho tôi xem một chút!

- Đại sự vụ quan Hạo Phong, cậu phải nhanh chóng thích ứng với quyền uy của đại sự vụ quan đi, đặc biệt là mười vị đại sự quan chúng ta và tổng giám đốc Hạ Hầu Khải cùng đưa ra quyết định thì đó là nghị quyết cuối cùng!

- Lẽ này sau này muốn đưa ra nghị quyết gì xuống dưới cũng phải nghĩ xem những người ở dưới có bất đồng ý kiến hay không?

- Quá là điều buồn cười luôn!

Phương Bắc Quân không khách khí chút nào khiến cho sắc mặt của Lý Hạo Phong khẽ nặng nề.

- Nói chung là tôi giữ nguyên ý kiến đối với chuyện này!

Lý Hạo Phong nói.

- Hai vị có thể để cho tôi nói hai câu nhé.

Bên cạnh Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng cười ha ha nói.

- Hai người nói đều có lý, thật ra là chúng ta lại đang trong cuộc họp được Hạ lão chủ trì, vậy nên cứ đưa ra ý kiến thoải mái, quan điểm trái ngược ra sao cũng cần được tôn trọng.

Trịnh Thiên Hồng trông giống như là trung lập, nhưng lại là đang giúp đỡ Lý Hạo Phong một chút.

- Chuyện này đại sự vụ quan Thiên Hồng có ý kiến như thế nào?

Còn có người giúp đỡ? Cho rằng Phương Bắc Quân hắn không có người ủng hộ?

- Tôi có ý kiến, ý kiến của hai người đã không giống nhau, không bằng chúng ta bỏ phiếu được không?

Trịnh Thiên Hồng cười đề nghị.

Bỏ phiếu?

Phương Bắc Quân ngẩn ra liếc nhìn Trầm Bồi Sinh.

Nhìn vẻ mặt của Trầm Bồi Sinh trước sau như một, không ủng hộ cũng không phản đối.

Phương Bắc Quân nhìn những người bên ngoài một chút, có người nhìn hắn có người trầm ngâm.

- Ý kiến có sự bất đồng vậy thì bỏ phiếu, mười người sụ vụ quan các người bỏ phiếu đi.

Hạ Hầu Khải nãy giờ không có mở miệng bỗng nhiên cất tiếng nói.

Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa đã lên tiếng chắc chắn mọi người sẽ nghe theo.

- Tốt lắm, lần này để tôi đi trước lấy phong độ, không ủng hộ tăng thêm giới hạn “ba năm” này, xin giơ tay.

Phương Bắc Quân nói.

Lần này hắn muốn bày tỏ thái độ cho đối phương biết.

Phương Bắc Quân thấy những người đang ngồi đều là kẻ thông minh, ai lại hy vọng một thằng nhóc tuổi còn trẻ mà làm việc không có kiêng nể ai, phá hoại công bằng đến ngồi ngang hàng với chính mình?

Huống hồ, Trầm Bồi Sinh cũng sẽ không kiếm thêm đối thủ cho học trò cưng của mình!

Có Trầm Bồi Sinh kề vai sát cánh cùng mình, đối phương có thể thắng sao?

Phương Bắc Quân cười gằn chờ đợi.

Lý Hạo Phong là người đầu tiên giơ tay lên, Trịnh Thiên Hồng cũng cười ha ha giơ tay lên, ngay sau đó có người thứ ba rồi đến người thứ tư…

Người thứ năm đang giơ tay lên thì thấy lông mày của Phương Bắc Quân nhíu lại, lại nghe thấy người kia nói một tiếng.

- Tôi bỏ quyền!

Trong lòng Phương Bắc Quân thả lỏng, tâm trạng vô cùng quyết tâm.

Không phải là người ủng hộ thì tốt rồi!

Dần dần không thấy có người nào giơ tay tiếp, Phương Bắc Quân mới nhếch miệng nở nụ cười,

Thua, Lý Hạo Phong bọn họ thua rồi!

Chỉ là bốn người, làm sao dôi ra được người thứ năm nữa đây!

Lúc Phương Bắc Quân đang vui vẻ thì Trầm Bồi Sinh giơ tay lên.

- Lão đây cũng không ủng hộ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận