Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 241: Muốn tôi sợ ông, ông không đủ tư cách đâu



Trong phòng họp thứ ba.

Đoàn đội Kesson cùng đoàn đội của truyền thông Trung Kinh, vội vàng sửa chữa hợp đồng.

Lần này song phương hợp tác mọi người đang ngồi trên một bàn công tác lớn gồm có, vận doanh, pháp vụ … đang cùng nhau thảo luận hợp đồng.

Bổ sung điều khoản, đối chiếu các thông tin, hoàn thiện chi tiết. . .

Cùng nhau thảo luận khiến cho hiện trường khí thế ngất trời.

Đoàn đội của cả hai có hiệu suất làm việc thật kinh người, bên kia Kesson sốt ruột thì bên này truyền thông Trung Kinh cũng gấp.

Nói trắng ra là, cả hai nhóm đều sợ đối phương đổi ý, nên muốn giải quyết trong thời gian sớm nhất.

Cho nên họ đang cố gắng hoàn thành công việc của mình một cách nhanh nhất.

Vừa in xong hợp đồng, tờ giấy còn nóng hổi đã được đưa đến tay Ron cùng Tống Trường Không để họ ký tên và đóng con dấu.

Các loại hợp đồng ký xong, sự việc xem như đã kết thúc, Ron cùng Tống Trường Không đều âm thầm thở phào một cái, mỉm cười cùng đối phương bắt tay.

Không lâu sau đó, truyền thông Trung Kinh còn an bài một buổi họp báo, mời chính phủ, truyền thông, các công ty cùng giới chứng kiến nghi thức ký kết.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là một cái nghi thức.

- Lão Tống à từ lúc tôi làm việc tới nay đây là hợp đồng đầu tiên mà tôi ký nhanh nhất, từ lúc xuống phi cơ đến giờ, vẫn chưa tới hai giờ.

Ông Ron cười khổ nhìn Tống Trường Không thẳng thắn nói.

- Với lại phía các ông lần này kiếm được lời rất nhiều nha! Vị Bạch phó tổng kia của các ông, cũng thật là lợi hại, là đối thủ dây dưa khó đối phó nhất mà tôi gặp từ trước đến nay, mấu chốt là cậu ta còn rất tuổi trẻ nữa!

Ông Ron một phen sợ hãi thán phục, sau đó hơi kinh ngạc hỏi Tống Trường Không.

- Lão Tống! Bạch Tiểu Thăng đi đâu rồi sao tôi không thấy cậu ấy.

Người phiên dịch đem nghi vấn của ông Ron truyền đạt lại cho Tống Trường Không.

- Bạch phó tổng bây giờ còn có chuyện khác phải làm, Ron tiên sinh, nếu không có việc gì thì tiệc tối nay ông sẽ gặp cậu ấy thôi.

Tống Trường Không trả lời nghi vấn của Ron trên mặt còn lộ ra ý cười.

- Vậy à tôi rất chờ mong nha.

Ron nhún vai một cái.

- Tôi muốn trở thành bạn của cậu ấy, tuyệt đối không muốn làm đối thủ!

Dứt lời, Ron còn dùng Hán ngữ không thông thạo của mình, giơ ngón tay cái lên, khoa trương nói một câu.

- Tiểu Bạch, thật ngưu bức!

Lời này không cần phiên dịch, Tống Trường Không nghe xong liền cười.

Cũng không biết rõ, là ai dạy cho ông ta!

. . .

Nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt của Tống Trường Không không giấu được sự vừa lòng.

Vừa rồi, sau khi ký xong hợp đồng, ông ta còn cố ý để cho phụ tá của mình đi nói với Lâm Bắc Thần một tiếng, nói chuyện Bạch Tiểu Thăng thăng chức.

Tống Trường Không không có khả năng thăng chức cho Bạch Tiểu Thăng làm phó tổng quản lý, ông ta không có cái quyền hạng đó.

Bất quá nhân tài, cũng cần phải được trọng dụng!

Ông Ron chỉ sợ cũng không nghĩ tới Bạch phó tổng đáng sợ trong mắt ông ta hiện tạo đang tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp.

Tống Trường Không cùng Ron nói chuyện phiếm vài câu, trong lòng suy nghĩ một chút: Một lát mình phải đi qua nhìn xem, người trẻ tuổi kia đến tột cùng như thế nào! Nếu không tệ, thì cho cậu ta trực tiếp làm quản lý, cũng chưa chắc không thể. . .

Cái quyền lợi này, mình vẫn phải có!

Tại truyền thông Trung Kinh, quản lý gần với tổng thanh tra, cũng là chức vị không nhỏ.

. . .

Giờ phút này, tại một gian phòng họp nhỏ, có hai người đang ngồi đối diện nhau.

Là Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Bắc Thần.

Hai phút trước, trợ lý của Tống Trường Không vội vàng đi tới nói bên tai Lâm Bắc Thần một câu gì đó.

Cái gì mà Hợp đồng, ký!

Sau đó Lâm Bắc Thần cũng thở ra một cái thật dài.

Chuyện này coi như kết thúc, ông ấy không cần gánh trách nhiệm. Ngược lại kế hoạch này thành công ông ta còn có công lao.

Lâm Bắc Thần lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Ông ta cuối cùng cũng không cần phải khách khí nữa. Thân phận của Bạch Tiểu Thăng coi như đã bị vạch trần, cũng không quan trọng. . .

Gánh nặng trong lòng vừa giảm đi, Lâm Bắc Thần liền ngồi thẳng người lên.

Trước đây còn chuyện trò vui vẻ, thậm chí khách khách khí khí với cậu ta, thái độ rõ ràng thay đổi.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng.

Cậu ta cũng nhận được tin tức, là đến từ Hồng Liên.

- Thúc đẩy công ty con của tập đoàn cùng công ty quảng cáo Châu u hợp tác, thêm sáu điểm, hiện giờ tổng điểm số ở cấp phó tổng quản lý là sáu điểm, khoảng cách tới cấp tổng giám đốc, còn 94%!

Mới có sáu điểm a?

Bạch Tiểu Thăng nghĩ nghĩ.

Bất quá, mình quả thật cũng không làm cái gì! Trực tiếp nhận được sáu điểm, cũng không tính là ít đi!

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng đang suy nghĩ những thứ này, thì Lâm Bắc Thần cũng đang ngắm ngía cậu ta.

Mới vừa rồi trợ lý của lão Tống cũng có nói đến muốn ông ta phỏng vấn tên tiểu tử này hỏi xem cậu ta đến tột cùng là muốn như thế nào. Ý tứ của Tống tổng là muốn cho cậu ta làm quản lý.

Chỉ là Bạch Tiểu Thăng mới đến bộ phần truyền thông internet, coi như là thăng cấp làm quản lý, thì cũng chỉ là thủ hạ của Lâm Bắc Thần ông ta, cần phải nghe lệnh ông ta!

Lâm Bắc Thần thậm chí đang nghĩ, bằng không, dứt khoát đem tên Bạch Tiểu Thăng đuổi đi!

Công cao chấn chủ.

Một người được công ty đưa xuống lại lập được đại công giữ người đó dưới tay mình đổi lại là người khác cũng sẽ cảm thấy không vui.

Với lại, Bạch Tiểu Thăng còn là bạn trai của Dương Thiến Nhi!

Lâm Bắc Thần nghĩ đến vấn đề này, trong lòng liền rất không cao hứng, ghen ghét dữ dội.

Nữ nhân mình vừa mắt vậy mà cũng có người dám đoạt, còn nhận lời mới tới công ty này, thật đúng là muốn chết mà!

Lâm Bắc Thần nghĩ đến những điều này, ánh mắt có chút bất thiện. Bây giờ không nói sợ chút nữa có người đến sẽ không tiện.

Lâm Bắc Thần quyết định, bây giờ sẽ cùng Bạch Tiểu Thăng ngả bài, nhìn xem tên gia hỏa này muốn như thế nào, rồi sẽ quyết định cho cậu ta đi hay ở.

- Bạch Tiểu Thăng, có thể cậu đã biết, giả mạo là nhân viên quản lý cao cấp của công ty, tiếp xúc với hợp đồng trọng yếu của chúng tôi. Quấy nhiễu giá trị của hợp đồng thương nghiệp lên đến mấy ức, chỉ bằng vào điểm này, chúng tôi đã có thể giao cậu cho pháp luật. Tôi không nói khoa trương đâu bằng vào các chứng cứ hiện tại, nửa đời sau của cậu, chỉ sợ chỉ có thể ở trong lao tù thôi!

Lâm Bắc Thần ánh mắt lăng lệ, thanh âm bỗng nhiên nâng lên, lạnh giọng hù dọa.

Thần sắc của Bạch Tiểu Thăng tựa hồ có chút bất an, phản ứng này làm cho Lâm Bắc Thần rất hài lòng.

- Bất quá, tôi là người yêu quý nhân tài, nguyện ý thay cậu hướng công ty giải thích một chút.

Lâm Bắc Thần cười nói.

- Nhưng mà phải xem cậu muốn như thế nào....

Câu nói kia rõ ràng là có ý riêng.

- Cái này Lâm tổng thanh tra, muốn tôi làm thế nào?

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian hỏi.

- Dương Thiến Nhi!

Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, trầm giọng nói.

- Nàng cùng cậu không thích hợp! Nếu như cậu thật sự thích nàng, thế thì hãy cho nàng một tương lai tốt hơn, còn nếu như cậu không thích nàng, vậy liền hãy nghĩ đến tương lai của mình. Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?

Bạch Tiểu Thăng mờ mịt, lắc đầu.

- Rời khỏi Dương Thiến Nhi, tôi sẽ để cho cậu làm quản lý!

Lâm Bắc Thần nói.

- Quản lý truyền thông Trung Kinh, lương một năm 200 ngàn! Bên ngoài cũng không có loại đãi ngộ như vậy đâu!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười.

Vẻ mặt bất an lúc trước đã không còn thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, ánh mắt tràn đầy trêu tức.

Lâm Bắc Thần thấy thế thì nhíu mày.

- Thế nào? !

- Chẳng ra sao cả, ông hẳn là làm theo lời Tống Trường Không phỏng vấn tôi sao.

Bạch Tiểu Thăng tựa lưng vào ghế, mười ngón đan xen, khoan thai nói.

- Vậy ông, còn chưa đủ tư cách! Kêu Tống Trường Không tới đây ngược lại có thể cùng tôi hàn huyên một chút.

Đối với loại người như Lâm Bắc Thần, Bạch Tiểu Thăng đã quyết định sẽ không cho ông ta mặt mũi.

- Cậu!

Lâm Bắc Thần khí tức trì trệ, đứng dậy nói

- Bạch Tiểu Thăng, cậu không nên quá phách lối, có tin hay không tôi hiện sẽ đuổi cậu đi! Sau đó sẽ hướng Tống tổng giải thích, cậu là loại người trong mắt không có lãnh đạo, không hiểu quy củ!

Bạch Tiểu Thăng khoan thai mà nhìn ông ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

- Ông nói thì có thể tính sao? Ông có thể thử một chút. Tôi cùng Ron tiên sinh, có liên hệ rất mật thiết, mặc dù hợp đồng đã ký rồi nhưng tôi vẫn có thể hủy bỏ nó được. Đến lúc đó để xem Tống Trường Không có thu thập ông hay không.

Lâm Bắc Thần liền biến sắc, ông ta không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng còn có chiêu này.

. . .

Giờ phút này, Dương Thiến Nhi đã làm xong công việc của mình nên vội vã chạy tới.

Nàng bận bịu công việc sẽ không nhớ tới mấy chuyện khác, vừa làm xong nàng liền nhớ tới cho nên mới gấp gáp như vậy.

Cũng không biết rõ Bạch Tiểu Thăng bên kia phỏng vấn thế nào. Dương Thiến Nhi tự trách mình rất nhiều.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng lấy Bạch Tiểu Thăng làm bia đỡ đạn, sẽ để cho Lâm Bắc Thần đối phó anh ta!

Dương Thiến Nhi liền hối hận.

Thật không biết mình lúc trước mình nghĩ cái gì, cứ như vậy đào hố cho Bạch Tiểu Thăng nhảy vào!

- Nếu anh ta mà chịu một chút ủy khuất thôi, thì Lâm Bắc Thần, tôi nhất định sẽ không bỏ qua anh.

Dương Thiến Nhi nhịn không được lông mày dựng đứng.

Giờ phút này, Lâm Bắc Thần đã sắp bị Bạch Tiểu Thăng cho làm tức chết rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận