Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1019: Có tiền, không thể mua nhà?



Bạch Tiểu Thăng đứng ở cửa ra vào nhà mình nhẹ nhàng gõ cửa.

Người mở cửa chính là Bạch Minh Hành cha của Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, trên khuôn mặt của Bạch Minh Hành liền nở nụ cười.

Hai người đã hơn một năm không gặp nhau rồi.

- Cha.

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy trên đầu cha mình có nhiều tóc trắng hơn trước đây, trong lòng nhịn không được mà rung động.

- Trở về là tốt rồi.

Bạch Minh Hành tiến tới cầm lấy túi xách của con trai mình, né người qua nhanh chóng để cho Bạch Tiểu Thăng tiến vào.

- Ai tới vậy, là Tiểu Thăng sao?

Lý Thu Vân mẹ của Bạch Tiểu Thăng từ trong phòng bếp chạy ra.

- Con trai, con đã trở về.

Mắt nhìn thấy con trai, trong lòng Lý Thu Vân cũng tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc.

- Mẹ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Xem này vừa gầy, vừa đen. Cho dù bận rộn công việc đi chăng nữa, cũng không thể để bản thân mình cực khổ như vậy chứ. Con phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn ngon một chút. Để mẹ đi nấu canh, lần này con về nhà, nhất định phải ở thêm hai ngày, hảo hảo bồi bổ cơ thể mới có sức làm việc được.

Lý Thu Vân xoay người Bạch Tiểu Thăng mấy vòng xem xét tường tận,

Nghe lời nói của mẹ, trong lòng Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười.

Hắn còn cảm thấy bản thân mình bị Lâm Vi Vi cho ăn đến phì ra, nuôi thành một tên mập mạp rồi đây.

Xem ra, bên trong mắt của cha mẹ, con trai ra bên ngoài bươn chải, vĩnh viễn vẫn vất vả, vĩnh viễn vẫn gầy ốm. . .

- Hôm nay biết rõ con trở về, cha con còn cố ý nghỉ ngơi một ngày, đặc biệt ở nhà chờ con đấy.

Lý Thu Vân cười nói.

- Khụ khụ.

Khuôn mặt của Bạch Minh Hành khẽ đỏ lên, ho khan hai tiếng.

- Con nhìn đi, mẹ nói đều là sự thật đó.

Lý Thu Vân trêu ghẹo.

- Con trai, cha đi pha cho con ấm trà nóng tẩy trần, là loại trà ngon mà Bạch Phỉ anh con đi công tác đặc biệt tìm mua mang về cho cha đó.

Bạch Minh Hành lúng túng tìm chuyện khác để làm.

Bạch Tiểu Thăng cười gật gật đầu.

- Con trai à, làm sao con lại gửi nhiều đồ trở về như vậy. Ngày hôm qua, mẹ chỉ nhận chuyển phát nhanh thôi đã mất hết một ngày đó. Mặc dù đã chuyển qua bên bà nội rất nhiều, còn có mấy cô chú mấy bác của con nữa cũng không thiếu phần một ai, vậy mà vẫn còn nhiều như vậy a.

Lý Thu Vân vừa cười vừa chỉ về một góc trong phòng khách. Bên kia là một đống rương to túi nhỏ chất lên như núi.

Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn sang, nhịn cười không được.

Những món đồ trong nhà này, đều là Lâm Vi Vi thu xếp ký gửi qua bưu điện.

Bản thân mình không có để ý, vậy mà nàng liền gửi tới nhiều như vậy.

Lý Thu Vân lôi kéo tay của con trai, tiếp tục nói rất nhiều truyện, Bạch Minh Hành thì đang đi pha trà.

Nghe mẹ ríu rít kể chuyện, nhìn lấy cha bận rộn pha trà, Bạch Tiểu Thăng cảm giác qua một năm bôn ba này, qua một năm đầy vất vả này, trong khoảnh khắc mọi chuyện liền tiêu tan hết sạch.

Về nhà thật tốt.

Buổi trưa, Bạch Tiểu Thăng bồi tiếp cha mẹ uống trà cùng nhau nói chuyện phiếm, lại đi qua nhà bà nội Lý Phượng Quan, bồi tiếp bà cụ nói chuyện gần hết buổi trưa.

Trong thời gian này, Bác cả, Bác ba, Bạch Phỉ và Bạch Nhiên cũng lần lượt đến nhà bà nội gặp mặt Bạch Tiểu Thăng.

Biết chuyện Bạch Tiểu Thăng trở về, tất cả mọi người đều cố ý dành thời gian nhiều hơn để ở lại, ngay cả Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cũng xin nghỉ ở cơ quan.

Hiện tại, từ trên xuống dưới nhà họ Bạch tề tụ cảm giác hòa thuận trước nay chưa từng có.

Bà nội Lý Phượng Quan cũng vui vẻ cười không khép miệng lại được, trước nay chưa bao giờ thấy tinh thần bà cụ tốt như vậy.

Dù sao con cháu hòa thuận vui vẻ, bốn đời ở cùng với nhau một chỗ, đó là phúc khí bao lớn a, lão nhân cũng vui vẻ.

Ban đêm, Lý Thu Vân mang theo hộp cơm và một chút đồ ăn cho Bà nội Lý Phượng Quan thuận tiện gọi Bạch Tiểu Thăng về.

Bữa cơm tối rất là phong phú.

Một nhà ba người ngồi vây quanh bên cạnh bàn ăn, Bạch Minh Hành còn mở một bình rượu ngon mà ông để dành cho những dịp đặc biệt nhất. Rót cho vợ và con trai mỗi người một chén.

- Hôm nay Tiểu Thăng trở về, chúng ta đều phải uống mừng một chút.

Bạch Minh Hành cao hứng mở đầu.

Lý Thu Vân cũng nở nụ cười gật đầu, tiếp nhận chén rượu từ chồng.

Một nhà ba người vừa uống rượu vừa dùng bữa.

Bạch Tiểu Thăng nói về những kiến thức học được trong một năm qua.

Đương nhiên, chỉ là mặt thuận lợi và thú vị, còn những sự tình khó khăn gian khổ một chút cũng không đề cập tới.

Biết được con trai ở Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia đảm nhiệm chức vụ cao tầng, còn được chia cổ phần, lại cùng bằng hữu mở công ty kinh doanh.

Làm cha mẹ cũng rất cao hứng.

Cho đến tận khuya, thịt rượu cũng đã nguội lạnh, nhưng trái tim thì ấm áp tình thương, cuối cùng bữa cơm tối cũng kết thúc trong tiếng cười.

Màn đêm buông xuống, muốn giữ sức khỏe cho con trai nên mọi người đi ngủ sớm, không tiếp tục nói chuyện.

Liên tiếp mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thăng đều trải qua sinh hoạt nhàn hạ thanh thản trong nhà.

Không có lục đục đấu đá với nhau, không có ngươi lừa ta gạt.

Loại sinh hoạt này, thật đúng là phi thường dễ chịu.

Thẳng đến buổi tối ngày thứ sáu, Bạch Tiểu Thăng mới cùng cha mẹ chia tay.

Ngày mai, hắn phải rời nhà, trước đi tới làm việc ở thành phố Trung Kinh, sau đó về thành phố Lâm Hải.

Hai vợ chồng Bạch Minh Hành và Lý Thu Vân, không có tiếp tục giữ lại, chỉ căn dặn con trai ra bên ngoài phải chú ý thân thể, không nên để vất vả quá sức.

Bọn họ vĩnh viễn sẽ không làm trì trệ bước tiến của con trai mình dù là một chút xíu trì trệ đi chăng nữa, chỉ muốn quan tâm dặn dò sức khỏe.

Đêm đó, Bạch Tiểu Thăng tới tận khuya mới ngủ, thậm chí có chút mất ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Hai vợ chồng Lý Thu Vân và Bạch Minh Hành làm một bàn điểm tâm thịnh soạn, nó còn phong phú hơn so với bữa cơm trưa hôm trước.

Bạch Tiểu Thăng dưới cái nhìn soi mói của cha mẹ, ăn uống thả cửa, đến khi thực sự ăn không xuống được nữa, mới xuất phát bước ra khỏi cửa, dưới cái nhìn vui vẻ của hai người.

Thẳng đến khi đứng ở dưới lầu, Bạch Tiểu Thăng nhìn lại vẫn còn có thể nhìn thấy thân ảnh cha mẹ trong cửa sổ.

Bạch Tiểu Thăng phất phất tay, lại lần nữa rời đi.

Ra khỏi tiểu khu, Bạch Tiểu Thăng kêu một chiếc xe, đi thẳng đến thành phố Trung Kinh.

- Bác tài, chờ một chút.

Taxi đi hơn nửa giờ, đi tới một địa phương, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói.

Bác tài xế kinh ngạc.

- Đi chỗ đó.

Bạch Tiểu Thăng tay chỉ ra ngoài cửa sổ.

- Người anh em này, cậu nói thật sao?

Anh tài xế liếc nhìn một chút về phía bên, lập tức giật mình.

Bạch Tiểu Thăng chỉ, là một địa phương kinh doanh cao ốc.

- Kinh tự đình viện.

Là một công trình đang xây dựng, đây là một khu biệt thự đơn lập kiểu Trung Quốc truyền thống.

Giá cả của nó thuộc về khu vực đắt đỏ nhất thành phố Trung Kinh.

Nghe nói, ở trên cả nước có thể tiến vào top ba.

Một người trẻ tuổi, lại muốn đi chỗ đó?

Xem nhà sao?

Bác tài xế có chút không tin được.

Hiện tại đa số người trẻ tuổi, đừng nói biệt thự, căn nhà lớn, ngay cả mua một căn nhà nhỏ bé đều phải ăn bám thời gian dài.

Một người chỉ có thể ngồi taxi xuất hành, lại có thể mua được biệt thự tứ hợp viện kiểu Trung Quốc sao?

- Người anh em này, chỗ ấy cũng không phải địa phương chúng ta có thể mua nổi đâu.

Bác tài xế chân thành khuyên bảo.

- Đi qua đi, tại cửa ra vào chờ tôi một chút là được.

Bạch Tiểu Thăng vẫn kiên trì.

Bác tài xế còn muốn nói điều gì, thì Bạch Tiểu Thăng trực tiếp cầm 200 rút trong túi ra đưa qua.

- Một hồi, tôi sẽ đi thành phố Trung Kinh, tiền cước sẽ tính khác.

Khí phách này, khiến cho bác tài xế sững sờ, lập tức vui vẻ hẳn lên.

- Được rồi.

Cuối cùng, xe taxi cũng ngừng tại cổng chào của khu vực kinh doanh cao ốc, Bạch Tiểu Thăng xuống xe trực tiếp đi vào trong.

Một cô gái xinh đẹp đứng ngay quầy lễ tân mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, cũng thăm hỏi qua loa, lễ nghi cũng có, nhưng mà chân chính nhiệt tình hoan nghênh lại không được mấy phần.

Các nàng cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi xe taxi tới.

Có thể mua nhà ở chỗ này, xe đưa đón thấp nhất giá cũng hơn một trăm vạn, nếu không thì cũng chỉ là khán giả xem chơi mà thôi.

Các nàng nở nụ cười, dù gì đây cũng chỉ là tác phong công việc cần có, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt các nàng mơ hồ có một hai điểm khinh mạn.

Một người trẻ tuổi sàng sàng như các nàng, cũng tới nhìn biệt thự?

Sợ là đến chụp vài kiểu ảnh, muốn khoe khoang một chút với bạn bè.

Dạng này người, các nàng gặp cũng không phải ít.

Nhãn lực của Bạch Tiểu Thăng mạnh mẽ như thế nào, tự nhiên nhìn được suy nghĩ của các nàng, nhưng vẫn giữ nguyên thần sắc không màng danh lợi, tiếp tục đi vào.

Chân chính trong túi có một tấm thẻ ngân hàng, bên trong cất giữ số tiền năm trăm triệu đôla, đối với sự khinh miệt này, hắn căn bản sẽ không để ý đến.

Tiến vào trung tâm tiếp thị, một căn phòng lớn như vậy sửa sang lại rất là hoa lệ nhưng chỉ có mấy người.

Bạch Tiểu Thăng tiến vào, lập tức có một vị quản lý ăn mặc trang trọng tiến lên nghênh đón. Nụ cười chân thành.

- Tiên sinh, xin hỏi, tôi có thể giúp đỡ gì cho ngài không?

Tính chuyên nghiệp của vị quản lý này rất là tốt.

- Tôi muốn nhìn biệt thự tứ hợp viện.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Hắn còn phải vội vàng về thành phố Trung Kinh cùng với Vi Vi tụ hợp, lần này chỉ tùy tiện nhìn xem một chút, nếu như hài lòng liền xuất tiền đặt cọc.

Ý tưởng này của Bạch Tiểu Thăng đủ hào khí.

- Thật có lỗi với tiên sinh đây, hiện tại cái hạng mục này không có tiêu chuẩn danh ngạch, nếu như ngài muốn mua nhà, tôi có thể đề cử cho cậu đi xem một vài hạng mục còn lại của chúng tôi.

Viên quản lý vẫn như cũ mỉm cười niềm nở.

Mỉm cười, chính là một loại tác phong nghề nghiệp được ôn dưỡng hằng ngày mới có được tự nhiên như thế.

Cho dù trời có sập vẫn vui cười niềm nở tiếp đón.

- Tôi có thể đặt tiền cọc.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cười nhạt.

Đối phương cho là hắn không có năng lực thanh toán sao?

Một cái biệt thự tứ hợp viện, cho dù giá mấy ngàn vạn, thì như thế nào?

Hắn có thể đặt cọc tiền thanh toán.

Viên quản lý sững sờ, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng một chút, nở nụ cười có ý vị khác.

- Thật không phải thưa tiên sinh, bản hạng mục này chỉ chuyên cung cấp cho những nhân vật nổi tiếng của thành phố Trung Kinh.

- Danh ngạch tiêu chuẩn này, cho dù có tiền cũng không mua được.

Ngươi có tiền, chúng ta lại không bán, bởi vì thân phận của ngươi không xứng.

Ở chỗ này, ngươi không có tư cách tiêu phí.

Không cần vị quản lý nói những lời này, chỉ cần sự thật đủ để cho người ta cảm nhận được.

Tuy nhiên viên quản lý này vẫn đang một mực giữ nụ cười, cũng không có chút nào khinh mạn.

Nhưng điều này lại làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, có tiền lại không thể mua được?

Hôm nay quả thật được khai nhãn giới rồi.

- Nếu như ngài muốn nhìn nhà mẫu của chúng tôi, hoặc là muốn uống ly cà phê đều có thể. Tôi có thể giới thiệu ngài đến các dự án nhà ở khác của chúng tôi tại thành phố này.

Quản lý cười nói.

Cái khu biệt thự cao cấp này, chỉ sợ là nâng cao các dự án khác của công ty lên mà thôi.

Công trình đỉnh cấp chỉ dành cho nhân vật nổi tiếng !

Người có tiền tất dính chiêu này.

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng quay người lại liền đi, ánh mắt lạnh lùng.

Ngươi muốn tư cách?

Cái đó không phải nói.

Tối thiểu nhất, không phải mình nói.

Cũng không phải nói với ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận