Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2015: Đối tượng xem mắt, chạy thoát... (2)

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía bà Lâm, đề tài lập tức chuyển tới bên kia:

- Dì, cháu nghe nói dì học thư họa ở Trung Kinh, cảm giác thế nào ạ?

Bà Lâm nghe vậy liền ngẩn người, bất chợt cười gượng nói:

- Có thì có khóa học, nhưng quá nhiều người, mấy trăm người tập trung một chỗ chỉ có thể ở phía xa nghe chuyên gia nói chuyện chỉ điểm một chút, quả thật làm cho người ta được ích lợi không nhỏ. Bởi vậy, cuối năm cũng không chắc có thể báo danh được.

Lúc này, không đợi Bạch Tiểu Thăng nói gì, Tiểu Trần lại cướp lời nói:

- Dì cứ giao cho cháu, cháu có quen biết với người bên văn hóa, cháu không chỉ báo tên giúp dì, còn có thể giảm nửa số tiền cho dì!

Bất kể là điêu khắc hay khóa học vẽ, đều đi theo con đường marketing, cũng chính là cố ý xây dựng lòng nhiệt tình, thu hút những người thật sự yêu thích, khiến cho bọn họ có một cơ hội tiêu tiền lại không keo kiệt. Những người xếp hàng hoặc nghe giảng bài không nói có được nâng cao hay không, cũng có một phần chống đỡ trận tương đối. Dù sao, những thứ này cũng đâu phải là buổi hòa nhạc của Thiên Vương, thật sự không đến mức một vé khó mua.

Nghe Tiểu Trần nói vậy, bà Lâm cũng lập tức thở gấp hỏi:

- Thật vậy sao? Có thể báo lên sao?

- Còn nữa, chú Lâm muốn vé vào triển lãm thì cứ giao cho cháu!

Tiểu Trần vỗ ngực nhận nhiệm vụ:

- Tuyệt đối không để cho chú phải tốn thêm một xu!

Thấy Tiểu Trần hứa hẹn như vậy, ông Lâm bà Lâm tất nhiên xiêu lòng.

Dì Lâm cũng vô cùng đắc ý, mỉm cười nói:

- Vẫn là Tiểu Trần có bản lĩnh! Tiện tay cũng có thể lấy được vé và chỉ tiêu mà người bình thường không làm được.

Trong khi nói chuyện, dì Lâm kia còn liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt thoáng cười nhạt.

Tiểu Trần không khỏi đắc ý, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi nói này, cậu em, cậu điều tra rất rõ ràng, lại nói rất náo nhiệt, nhưng cậu nói những lời này có tác dụng gì? Cậu có thể kiếm được vé sao? Cậu có thể làm ra chỉ tiêu sao? Chỉ giỏi múa mép khua môi. Người trẻ tuổi, làm việc vẫn phải lượng sức mình đi!

Lâm Vi Vi lập tức lộ ra vẻ mặt không phục, muốn tranh cãi với Tiểu Trần.

Ông Lâm bà Lâm cũng lúng túng, cảm thấy vừa rồi mình kích động như vậy có thể không hay cho cậu trai trẻ họ Bạch này.

Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài reo lên.

Ông Lâm nghe vậy lập tức nhìn sang, nói:

- Là ai vậy? Tôi đi mở cửa đã.

- Tôi cũng... đi xem thử.

Bà Lâm cũng vội vàng nói và đi theo.

Hai người bọn họ muốn tạm thời rời sân để giảm bớt lúng túng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nâng chén trà lên và chậm rãi uống.

Tiểu Trần còn không buông tha, trêu đùa:

- Cậu em, cậu nói xem cậu hỏi thăm rõ ràng như vậy, nhưng chuyên gia kia là người cậu có có thể chạm đến sao! Tôi ngược lại có quen biết với đệ tử cuối cùng của chuyên gia Bàng, còn có quan hệ không tệ với hắn nữa!

Tiểu Trần nói rất kiêu ngạo, hình như quen biết với đệ tử cuối cùng của đại sư là chuyện rất nổi bật vậy.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nghe không nói tiếng nào.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vọng tới tiếng kêu kinh ngạc.

- A, là, là ngài! Sao ngài lại tới nhà chúng tôi!?

Đây là giọng nói của ông Lâm.

Mọi người ở đây ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh ra, tất cả đều sửng sốt, mờ mịt nhìn về phía cửa.

Lâm Vi Vi không biết chuyện gì xảy ra, suýt nữa chạy đi nhìn.

- Mau mời vào, mau mời vào! Ngài có thể tới chính là vẻ vang cho gia đình chúng tôi!

Sau đó có tiếng nói nhiệt tình và vui mừng của ông Lâm truyền đến, mới khiến cho Lâm Vi Vi bình tĩnh một chút.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, nghe dường như có không ít người tới.

Trong phòng khách, mọi người thấy ông Lâm bà Lâm đi phía trước dẫn đường, phía sau là một đám người vây quanh một ông lão tóc bạc mặt hồng hào.

Ông lão kia búi tóc ở trên đỉnh đầu, cắm một cây trâm ngọc bích, tóc búi theo kiểu Thái Cực, bộ dạng tiên phong đạo cốt.

Tiểu Trần trách mắng Bạch Tiểu Thăng tới mức miệng khô lưỡi khô, đang muốn uống một hớp trà thông họng, vừa nhìn thấy được ông lão kia liền kinh ngạc đổ hết chén trà nóng vào trong miệng và vội phun ra, đứng lên, kinh ngạc kêu không ngừng:

- Chuyên… chuyên… chuyên gia Bàng...

Ông cụ vừa tới chính là chuyên gia điêu khắc nghệ thuật mà mọi người mới nhắc tới!

Dì Lâm nghe vậy, cũng trợn tròn mắt.

Lúc này, chuyên gia Bàng kia mỉm cười, đi vào trong, liếc nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy, người bên cạnh lại ghé tai nói với ông ta vài câu.

Vị chuyên gia kia liền đi vội tới gần Bạch Tiểu Thăng. Trong sự chấn động kinh ngạc của mọi người, ông ta chủ động vươn tay ra bắt tay Bạch Tiểu Thăng.

- Ái chà, ngài Bạch, trên đường đi hơi tắc nên tới chậm mấy phút, không bỏ lỡ chuyện của ngài chứ?

Chuyên gia Bàng vô cùng nhiệt tình với Bạch Tiểu Thăng:

- Trăm nghe không bằng một thấy, Bạch Tiểu Thăng đúng là trẻ tuổi!

Tiểu Trần, Dì Lâm, ông Lâm bà Lâm nhìn thấy được cảnh tượng như vậy đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Ở trong mắt bọn họ, chuyên gia Bàng vô cùng cao ngạo, không ngờ lại khách khí với Bạch Tiểu Thăng như vậy.

Điều này quả thật không thể tin nổi!

- Vẫn làm phiền ngài tự mình đi một chuyến, thật ra hoàn toàn không nhất thiết như vậy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Ôi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ! Nói như vậy lại thành khách sáo rồi!

Chuyên gia Bàng vừa mỉm cười vừa vẫy. Người phía sau ông ta lập tức đi tới, nâng từng hộp nhỏ tinh xảo màu đỏ.

Chỉ cái hộp kia nhìn cũng biết là đắt tiền rồi.

Chuyên gia Bàng tự mình mở ra, bên trong là một bức tượng nhỏ.

- Đây là do tôi tốn ba tháng mới khắc xong, tự cảm thấy thỏa mãn nên cố ý đưa qua, mong ngài đánh giá!

Chuyên gia Bàng tươi cười.

- Tác phẩm đúng là có phòng thái tuyệt với, tinh tế.

Bạch Tiểu Thăng đưa nguyên lời khen của ông Lâm vừa rồi lại cho chuyên gia Bàng.

- Quá khen, quá khen.

Chuyên gia Bàng vuốt chòm râu quai nón cười to.

Mọi người thấy thế, cũng không biết phải nói gì nữa.

Ông Lâm thật sự cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột, cũng thật sự choáng váng.

Đúng lúc này, bên ngoài có người cao giọng nói:

- Xin hỏi, đây là nhà của cô Lâm Vi Vi đúng không?

Vừa rồi, đám người chuyên gia Bàng tới không có đóng cửa.

Lúc này lại có một nhóm người bước vào.

Giữa những người này chính là một người đàn ông trung tuổi gương mặt thanh tú cao gầy và có chòm râu đen.

Lần này, đổi lại thành bà Lâm kinh ngạc kêu lên:

- Ngài Đàm!

...

Tiểu Trần trợn trừng mắt, ngây người nhìn.

Đây cũng một nhân vật lớn tới cửa, trò chuyện vui vẻ với Bạch Tiểu Thăng, vẫn đưa tới tác phẩm đắc ý của mình.

Đây không phải là nằm mơ chứ!

Người đàn ông trẻ tuổi hắn mới chế giễu có lai lịch gì, làm cho hai chuyên gia phải đến nhà tặng quà!

Nhìn dáng vẻ ông Lâm bà Lâm vô cùng kích động, Tiểu Trần cảm thấy mình xong rồi.

Dì Lâm cũng chấn động không nói lên lời, sau đó sốt ruột không chịu được lấy điện thoại di động ra, len lén chụp ảnh mình và chuyên gia. Có thể đứng trong cùng tấm hình với hai chuyên gia cũng đủ để bà ta đắc ý với đám bạn bè rồi.

Đương nhiên, trước khi đăng lên, bà ta sẽ phải chặn bà Lâm vào xem trước...

Tiểu Trần nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi tới gần hai chuyên gia nhưng bị chặn lại, hắn vẫn tích cực chủ động giới thiệu chức vụ của mình với người đi theo chuyên gia.

Những người đi theo kia rất khách sáo, mời hắn đứng xa một chút.

Nếu không phải là Tiểu Trần người ở trong nhà họ Lâm, đám người kia không biết rõ thân phận của hắn, sợ rằng chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy đâu.

...

Hai chuyên gia không ở lại nhà họ Lâm quá lâu, lại tạm biệt đám người Bạch Tiểu Thăng.

Trước khi rời đi, hai người còn lưu luyến nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng thêm một lúc.

Chờ bọn họ đi rồi, ánh mắt ông Lâm bà Lâm và dì Lâm nhìn Bạch Tiểu Thăng đã khác trước. Người có thể làm cho hai chuyên gia đến nhà dâng tặng quà phải là ai chứ?

Cho dù Tiểu Trần kia cũng chấn động, nhưng thấy dáng vẻ mê trai của Lâm Vi Vi đối với Bạch Tiểu Thăng, làm lòng đố kỵ của người đàn ông dâng cao, hắn vẫn không nhịn được cố giữ thể diện:

- Đây nhất định là dựa vào quan hệ, tiêu tiền, đây là phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ...

Tiểu Trần nói một câu chua lòm nhưng không ai để ý.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng đổ chuông.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn, áy náy cười nói với ông Lâm bà Lâm:

- Chú dì, thật ngại quá, con nhận điện thoại đã.

Ông Lâm bà Lâm vội vàng gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng đi tới bên kia phòng khách và nghe máy.

- Hừ, chờ cháu lên trưởng khoa, cháu cũng mời hai chuyên gia tới nhà chơi. Chú dì, đến lúc đó cháu sẽ bảo bọn họ ở lại lâu hơn một chút.

Tiểu Trần đến chết vẫn sĩ diện.

Lời này, ngay cả Dì Lâm cũng không tin.

Bên kia, tiếng nói chuyện của Bạch Tiểu Thăng mơ hồ truyền đến:

- Quý thị, lần này tôi thật sự không thể đi tới chỗ ngài làm khách được, tôi phải quay về công ty, lần sau đi, lần sau tôi sẽ tới tìm ngài.

Quý thị?

Tiểu Trần hiểu được đó là hai chữ nào thì ngạc nhiên bất đắc dĩ, trên mông như gắn lò xo bắn người lên.

Khi ông Lâm bà Lâm theo bản năng nhìn sang, Tiểu Trần kinh sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng, nặn ra một nụ cười hết sức không được tự nhiên nhìn bọn họ, còn khó coi hơn cả khóc.

- Vậy, chú, dì, cháu chợt nhớ còn quên chưa tắt bếp. Cháu về trước, về trước ạ!

Tiểu Trần không đợi trả lời đã chạy ra cửa và rời đi mà không hề quay đầu lại.

Dì Lâm ở bên kia ngây người nhìn theo bóng lưng Tiểu Trần.

Thằng nhóc này chạy à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận