Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2586: Gặp lại người quen cũ (2)

Thị trưởng Lake âm thầm quyết định, sau khi cuộc gặp lần này kết thúc, ông ta sẽ trực tiếp báo cáo với nghị viện tối cao, báo cáo với tổng thống về mọi chuyện liên quan tới Bạch Tiểu Thăng này!

Mà giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói với hoàng tử nhỏ Charlie, còn không quên thỉnh thoảng kéo những người khác vào, để tránh người bên cạnh chỉ ngồi không, cũng không thiếu những đề tài liên quan.

Bạch Tiểu Thăng cũng biết đoàn viếng thăm thương mại của gia đình hoàng gia Aisha đang ở Hamore, hoàng tử Charlie cũng là phó đoàn viếng thăm.

Đây có thể không phải là cơ hội “vượt gió” mà Bạch Tiểu Thăng tính toán ", nhưng tuyệt đối là một thời cơ không tệ.

Mọi người đang ngồi không phải là người quản lý các doanh nghiệp của mình thì cũng là đoàn thương nghiệp phía đối tác, bất kể ai có thể nắm bắt được cơ hội trong đó đều sẽ kiếm lời.

Cho dù hoàng tử nhỏ Charlie mới sắp thành niên, nhưng được hoàng gia ưu tú giáo dục vẫn có tư duy nhanh nhẹn và đạo lý rõ ràng trên phương diện thương nghiệp, hợp tác.

Mọi người lại nhân cơ hội yêu cầu lại "đẩy mạnh tiêu thụ" một vụ kinh doanh.

Nể mặt Bạch Tiểu Thăng, hoàng tử nhỏ Charlie cũng không từ chối ai, mỉm cười nhận lời từng người.

Thị trưởng Lake ở bên cạnh thấy vậy thì vừa hâm mộ lại lo lắng, thậm chí mấy lần chủ động đến gần, gia nhập vào trong cuộc nói chuyện.

Chỉ có điều ông ta không chỉ giới thiệu với hoàng tử nhỏ Charlie về các doanh nghiệp của nước nhà, còn tích cực bàn những khả năng hợp tác với các ông trùm lớn trong giới kinh doanh ở đây.

Dù sao, nhưng những doanh nghiệp này đều là doanh nghiệp lớn cấp thế giới, là ông trùm lớn thật sự trong các ngành nghề, tập trung một chỗ không thua gì một Đoàn viếng thăm thương mại của gia đình hoàng gia Aisha.

Cho dù không có hoàng tử nhỏ Charlie, Lake cũng muốn tích cực tiến hành đàm phán chiều sâu với bọn họ, dùng điều này để mưu cầu hợp tác rộng khắp.

Cuộc trò chuyện diễn ra, bất giác đã một giờ trôi qua.

Điện thoại của hoàng tử nhỏ Charlie đổ chuông mấy lần đều bị cậu chuyển bận.

Chắc hẳn hoàng tử nhỏ ra ngoài quá lâu, một đám quản lý cao cấp của đoàn viếng thăm không yên tâm.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Tiểu Thăng chủ động đề nghị cuộc ôn chuyện tạm thời dừng ở đây thôi.

- Charlie, thân phận của cậu đặc biệt nên không thích hợp ở đây lâu, tôi đặc biệt cảm ơn cậu đã tới đón tôi, bây giờ đã tới lúc trở về rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và Charlie nói.

Người khác nói lời này sẽ không có tác dụng, nhưng Bạch Tiểu Thăng nói lại là có.

Charlie lập tức tỏ ra lưu luyến giống như đứa trẻ, nhưng cũng biết thân phận của mình và giao hẹn trước khi đi, chỉ đành phải bắt tay của Bạch Tiểu Thăng, cười nói:

- Vậy được rồi, anh Tiểu Thăng, sau này chúng ta lại trò chuyện!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, kéo cậu ta đứng lên nói:

- Tôi cũng nên đi rồi. Tập đoàn chúng tôi phái người tới đón tôi, chắc hẳn cũng chờ sốt ruột rồi.

Charlie cười:

- Vậy sau này anh dẫn theo bọn họ tới tìm tôi, chúng ta lại trò chuyện.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Thị trưởng Lake cùng mọi người thấy vậy cũng đứng dậy.

Mọi người cùng rời khỏi phòng khách, một đường đi xuống tầng, tiễn hoàng tử nhỏ Charlie rời đi trước.

Thị trưởng Lake tất nhiên phải đi cùng hoàng tử. Nhưng khi lên xe, ông ta vẫn tìm cơ hội nhiệt tình đưa ra lời mời với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói vài tiếng khách sáo mang tính tượng trưng, đưa bọn họ lên xe rồi nhìn xe của bọn họ rời đi.

Chờ hoàng tử nhỏ Charlie và Lake vừa đi, Bạch Tiểu Thăng quay đầu lại, vừa cười vừa chia tay với mọi người bên cạnh, bảo bọn họ có việc phải đi trước, sau này sẽ gặp mặt mọi người sau.

Bạch Tiểu Thăng không muốn để lộ những mối quan hệ này trước mặt công chúng, mọi người tất nhiên cũng hiểu rõ điểm này, cho nên đều vui vẻ đồng ý, lần lượt rời đi.

Đến cuối cùng, ngoại trừ nhân viên công tác với gương mặt cung kính khiêm tốn ra, chỉ còn lại ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Xin hỏi, đi ra trạm thế nào?

Bạch Tiểu Thăng khách sáo đòi hỏi một người trông như quản lý ở đó.

- Lại, lại ở bên đó. Tôi... tôi dẫn ngài qua!

Người kia thấy nhân vật lớn giống như mặt trăng được các sao vây quanh không ngờ lại khiêm tốn với mình như vậy, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp, sắc mặt đỏ lên, đưa tay chỉ về một hướng và nói.

- Không cần, chúng tôi tự mình qua đó là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười, bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cầm vali, mình thì đeo túi xách đi ở phía trước.

Lâm Vi Vi lập tức đuổi theo, Lôi Nghênh đi sau cùng.

Thấy những nhân vật lớn này không ngờ lại tự mình lấy đồ rời đi, người quản lý chính kia liền sợ hãi, đã muốn dẫn người theo sau, thuận tiện xem có thể có cơ hội giúp đỡ hay không.

Kết quả, Lôi Nghênh đi cuối lại dừng lại ngăn cản, nhẹ nhàng "khuyên nhủ" không thấy có hiệu quả thì lập tức mặt nghiêm, trầm giọng đe dọa nói:

- Ngài nhà chúng tôi không thích lời của mình bị xem như gió thoảng bên tai, biết không! Càng không thích bị quấy nhiễu. Nếu các ngươi không sợ gặp phiền toái thì cứ đi theo!

Những lời này có lẽ còn có tác dụng hơn tất cả những lời trước đó cộng lại. Mặt người quản lý sân bay lập tức trắng bệch, gật đầu giống như con gà con mổ thóc.

- Không dám không dám, chúng ta dừng ở đây thôi, sẽ không tiễn nữa...

Lôi Nghênh thấy thế, lúc này mới lộ ra khen ngợi gật đầu, xoay người đuổi theo Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi. Chỉ còn lại những nhân viên công tác đứng tại chỗ, kiễng chân nhìn theo.

Sau khi Lôi Nghênh đuổi kịp hai người Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng còn nói một câu:

- Giải quyết xong rồi?

- Giải quyết xong.

Lôi Nghênh bình tĩnh đáp.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía lối vào bên kia, lẩm bẩm nói:

- Sợ rằng người phái tới đón chúng ta đã chờ tới sốt ruột rồi.

...

Trong đại sảnh của sân bay, các thân vệ của hoàng tử Charlie đã rút lui, nhân viên an ninh do Nadian phái tới cũng rời đi.

Nghe đồn hoàng tử đã rời đi, lại có lời đồn nói những ông trùm trong giới kinh doanh môn cũng rời đi theo cửa phụ.

Đám người đang mong chờ ở đây cũng tản đi trong tâm trạng mất mát.

Người vừa tản ra, đại sảnh tầng một không còn đông đúc nữa.

Đám người Riviyan, Olmo ngồi trên ghế dài trong góc với vẻ mặt mệt mỏi, dùng tay quạt, dùng khăn tay lau mồ hôi.

Vừa rồi cho dù có các cấp dưới che chở, bọn họ ngã trái ngã phải, lảo đảo đi trong đám đông, chuyện càng chật vật hơn cũng từng xảy ra.

Riviyan thậm chí bị người ta giẫm làm rơi giày một lần, váy của Olmo còn bị kéo rách một lỗ.

Kết quả thì sao? Đám người hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Lúc này, bọn họ cũng hoàn toàn thất vọng.

- Mọi người đều là quản lý có tiếng chân động Bắc u, mới chỉ gặp chút cản trở như vậy cũng đừng chán nản chứ, mọi chuyện còn chưa tới mức đó mà.

Vào lúc này, Riviyan phát huy tác dụng của người dẫn đầu, trấn an nói:

- Dù sao bất kể là hoàng tử nhỏ Charlie hay những ông trùm trong giới kinh doanh đều không dễ dàng tiếp cận như vậy, nhưng không thể nói về sau không có cơ hội, chỉ cần bọn họ còn ở Hamore một ngày, chúng ta thử thêm vài lần, chỉ cần bỏ đủ công sức chuẩn bị, đủ chân thành, luôn có thể gặp mặt, nói vài câu.

Mọi người cũng hiểu đạo lý này, lúc này cũng gật đầu.

- Vẫn nên nghĩ tới vị Phó chủ tịch Bạch kia của chúng ta đi, chúng ta tới đón hắn, lúc này ngay cả bóng người cũng không thấy.

Olmo vừa đấm chân vừa lẩm bẩm.



Mọi người mới nhớ tới, còn có chuyện này.

Riviyan nhíu mày nhìn về phía trong sảnh, bỗng nhiên tròng mắt sáng lên.

Hắn thấy được có ba người Trung Quốc cùng đi tới, hai nam một nữ, một người đàn ông còn rất vạm vỡ, một người phụ nữ lại xinh đẹp.

Còn có một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua bình thản không có gì lạ.

- Tới rồi!

Riviyan nói xong liền đứng lên.

Mọi người được hắn nhắc nhở, nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy chúng ta nhanh đi đón thôi.

Olmo khẽ nói:

- Chỉ có điều, sẽ không phải vừa bắt đầu đã ra oai phủ đầu với chúng ta chứ. Còn không thấy được chúng ta, Phó chủ tịch cũng khó tránh khỏi tức giận đi.

Mọi người cũng có chút lo lắng.

- Các người đi theo tôi, cũng không cần nói gì nữa!

Riviyan liếc mắt nhìn ba người từ phía xa tới, khẽ căn dặn mọi người.

Mọi người chỉ đành phải gật đầu, đi theo Riviyan nghênh đón.

- Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng!

Chờ Riviyan tới đủ gần ba người Bạch Tiểu Thăng, đầu tiên cao giọng kêu một tiếng, sau đó chiếm lấy tiên cơ nói:

- Chuyến bay của ngài tới đúng giờ, sao tới bây giờ ngài mới xuất hiện thế, làm chúng ta chờ rất vất vả đấy! Tuy nói ngài là Phó chủ tịch nhưng đây điều này thật sự không phải! Ngài phải biết rằng chúng tôi đã bỏ xuống công việc trong tay, sớm tới cung nghênh đại giá đấy!

Riviyan đảo khách thành chủ, trong giọng nói lộ ra chút bực tức, oán trách.

Người đứng bên cạnh hắn không nhịn được ngầm giơ ngón tay cái.

Thật giỏi nói chuyện!

Đương nhiên, cũng thật sự dám nói!

Bạch Tiểu Thăng cười dài nhìn Riviyan, lại nhìn những người này bên cạnh hắn:

- Vậy tôi phải xin lỗi đã khiến cho các vị chờ lâu rồi.

Riviyan nghe vậy lập tức mỉm cười nói:

- Không sao, đây là chuyện nên làm thôi.

Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng này khiến cho ông ta có chút thất vọng, không ngờ tính tình mềm yếu, quá dễ nói chuyện, quá dễ gạt gẫm như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận