Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 875: Bác hài lòng thì bác đi mà lấy



- Phong cách ăn mặc ngày hôm nay của cô Giang rất phù hợp, rất có khí chất nha.

Trương Khải vừa đi vừa không ngớt lời khen Giang Nguyệt.

- Có thật không? Ngài Trương quá khen!

Giang Nguyệt không nhịn được tươi cười rạng rỡ.

Cô gái này sớm đã “ không vừa lòng” vì Tô Lăng Ngữ không để ý khen nàng, bây giờ được người ta chủ động khen, tự nhiên thấy rất là vui vẻ.

Còn Tô Lăng Ngữ lắc đầu không khỏi buồn cười.

- Ngày hôm nay cô Tô cũng rất đẹp!

Trương Khải lại khen ngợi Tô Lăng Ngữ.

- Cám ơn.

Tô Lăng Ngữ cười nhạt, đáp lại lễ phép.

- Vậy rốt cuộc thì là tôi xinh đẹp hơn hay là cô ấy xinh đẹp hơn?

Giang Nguyệt khoác cánh tay của Tô Lăng Ngữ rồi hỏi.

Đây là một câu đề bài mà phụ nữ thường hay hỏi, trả lời tốt thì được thêm điểm, trả lời không cẩn thận là mất mạng luôn.

Giang Dục Tú cũng là phụ nữ nên tự nhiên cũng biết, nghe thấy lập tức căng thẳng.

- Cô Giang xinh đẹp đáng yêu diễm lệ như hoa mẫu đơn, còn cô Tô thanh nhã nhẹ nhàng như hoa sen. Mỗi người một vẻ đẹp riêng, tranh nhau khoe sắc, nhưng lại không che đậy nét riêng của từng người.

Trương Khải không hổ là người từng trải trong tình trường, trả lời rất khéo léo.

Cũng rất có trình độ.

Một người phụ nữ so sánh mình với bạn thân ngay trước mặt cô ta, tuy chỉ là đùa vui, nhưng cũng tuyệt đối không muốn bản thân mình thua, có điều chính mình đưa ra vấn đề để hỏi, nếu để cho bạn thân lúng túng cũng không được.

Đối với câu trả lời “đẹp như thế” “đẹp như nhau”, các nàng lại cảm thấy miễn cưỡng.

Vì lẽ đó, đàn ông luôn cảm thấy đàn bà là loài động vật phiền toái nhất.

Trương Khải khéo léo ở chỗ hắn chỉ ra được đặc điểm của mỗi người, lại nói rõ cả hai không ai che lấp ánh sáng rực rỡ của người kia.

Thực sự là một đáp án vô cùng tốt! Giang Dục Tú cũng không khỏi gật đầu.

Giang Nguyệt và Tô Lăng Ngữ nhìn nhau cũng cảm thấy không sai.

Trương Khải nhìn ra các nàng đồng ý cũng không kìm được đắc ý âm thầm trong lòng.

Giang Dục Tú nhân cơ hội nói.

- Tổng giám đốc Trương sự nghiệp thành công, hiểu biết tâm tình, bây giờ vẫn còn đang độc thân đây. Tài nguyên của ngài ấy như vậy, đặt ở trong xã hội bây giờ không phải có cả đám cô gái trẻ chủ động gửi gắm hay sao. Cũng không biết ai có số may mắn kết duyên cùng với ngài ấy.

- Ngài Trương đến bây giờ vẫn còn độc thân sao?

Giang Nguyệt cũng hơi ngạc nhiên.

Ý nghĩa sau câu nói của nàng ấy là: Ông đã già rồi lại hói đầu, lại còn độc thân?

Trương Khải và Giang Dục Tú lại cho rằng ý của Giang Nguyệt là điều kiện như thế còn độc thân có phải là do yêu cầu quá cao.

Tôn Tử Thành đã nói với Trương Khải là để hắn tiếp xúc với bản thân Giang Nguyệt một chút, nếu như vừa ý với người thật thì tiếp tục vun vén thêm tình cảm.

Trương Khải đoán là cô gái trẻ này còn chưa biết tình huống của bản thân mình.

Như vậy cũng được, tự mình tiếp xúc nói chuyện trực tiếp dù sao cũng tốt hơn là dựa theo những lời của người khác, tránh việc truyền lại không đúng nội dung.

- Thật ra tôi đây cũng không yêu cầu quá cao đối với nửa kia, cũng chính là bề ngoài còn không có quá khó coi, tốt nhất là có chút phong cách.

Vẻ mặt Trương Khải tươi cười nói.

- Đúng đấy, tổng giám đốc Trương đã trải qua một lần thất bại trong chuyện tình cảm, vì lẽ đó hắn đặc biệt coi trọng cái gọi là duyên phận.

Giang Dục Tú nói vội.

- Ai nói không phải chứ, có điều duyên phận có lúc cứ lặng yên mà đến, có ngăn cũng không nổi.

Trương Khải cười nói.

- Có thể ngay hôm nay sẽ đến đây.

Hai người này anh một lời tôi một lời nói giống như là đang hỗ trợ lẫn nhau.

Tô Lăng Ngữ không khỏi nhìn sang Giang Nguyệt một chút.

Là bạn thân của nhau, nàng rất hiểu tâm tư của Giang Nguyệt, biết được lời nói lúc nãy của Giang Nguyệt là có ý gì.

Nghe thấy lời nói của vị tổng giám đốc Trương này và Giang Dục Tú lộ ra vẻ khó hiểu.

Hay là vị tổng giám đốc Trương này chọn trúng Giang Nguyệt rồi!

Tô Lăng Ngữ nói thầm, nhìn cách nói chuyện của bác gái Giang Nguyệt này giống như đang muốn tác hợp hai người lại với nhau vậy.

Giang Nguyệt cũng nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng, hai người có cùng suy nghĩ với nhau.

Trương Khải phối hợp nói vài câu cùng Giang Dục Tú, thấy hai nàng một mực giữ im lặng, nhìn không ra vẻ mặt của hai người này.

Lúc này bọn hắn mới ngừng nói đến đề tài này.

- Không thể gấp gáp quá lại lộ ra mình quá mức bá đạo sẽ không được, cô gái trẻ như vậy rất dễ xấu hổ, nên để cho bác gái của nàng nói vun vào thì hơn.

Trương Khải nói thầm.

Ba người cùng nhau đi vào tiệm cơm.

- Nơi này thật là không tệ!

Phòng khách kiểu Trung Hoa giả cổ lại trang trí thêm một vài yếu tố hiện đại, ánh đèn dễ chịu, âm nhạc cũng thoải mái, có một nét đặc sắc rất khác khiến cho Giang Nguyệt không khỏi cất tiếng khen ngợi.

- Thực sự rất tốt!

Tô Lăng Ngữ cũng không khỏi than thở.

- Hai cô gái xinh đẹp yêu thích như vậy là tốt rồi, nơi đây là do tôi lựa chọn, được hai cô hài lòng khen ngợi khiến tôi thật vinh hạnh.

Trương Khải lập tức nở nụ cười, không quên khoe khoang.

- Tôi còn có chút việc cần đi trước giải quyết một chút. Các cô cứ tự nhiên lát nữa gặp lại.

Hắn muốn mượn lời để rời khỏi đây một lát để Giang Dục Tú có thời gian nói vun vào.

Dứt lời hắn nhìn lại Giang Dục Tú một chút.

Giang Dục Tú nhìn thấy ánh mắt của Trương Khải lập tức rõ ràng, nở nụ cười.

- Vâng vâng, Tổng giám đốc Trương ngài đi làm đi. Tôi sẽ mang theo hai cô ấy đi dạo rồi tiện thể nói chuyện phiếm một chút.

Nhìn thấy Giang Dục Tú hiểu rõ ý đồ của mình, Trương Khải nở nụ cười thoải mái dẫn theo trợ lý rời khỏi.

Giang Nguyệt và Tô Lăng Ngữ nhìn thấy hắn vừa đi thì lập tức buông lỏng trong lòng.

- Đi, đi uống chút rượu, ăn lót dạ chút gì đó đi.

Giang Nguyệt cười hì hì, nói xong đi thẳng đến quầy bar.

Tô Lăng Ngữ hé miệng nở nụ cười rồi đi theo sát phía sau.

Giang Dục Tú cũng đi theo.

Đến quầy bar, mỗi người tự lấy cho mình một ly cocktail, Giang Dục Tú nhìn cháu gái Giang Nguyệt, cười nói.

- Tiểu Nguyệt, cháu thấy vị tổng giám đốc Trương vừa nãy thế nào?

- Hắn rất tốt nha.

Giang Nguyệt nếm thử chút rượu rồi tùy ý nói.

Tô Lăng Ngữ lại không khỏi nhìn lại Giang Dục Tú một chút.

Đây là muốn bắt tay làm mai mối sao?

- Bác đã nói với cháu rồi, tổng giám đốc Trương này năm nay mới bốn mươi mốt tuổi, cũng đã lên làm tổng giám đốc của một công ty lớn, lương mỗi năm hơn triệu! Bình thường rất thích những thứ nhỏ nhặt, ưa thích tập thể hình, con thấy thân thể người ta vẫn khỏe mạnh chưa.

Giang Dục Tú nói không ngừng.

Tôn Tử Thành đã đặc biệt sắp xếp những thứ này giống như một cuốn tài liệu đưa cho nàng học thuộc làu.

- Ồ.

Giang Nguyệt tùy ý đáp một tiếng lấy lệ rồi lại nhìn bốn phía.

Giang Dục Tú tiếp tục nói.

- Vị tổng giám đốc Trương đã từng có một lần hôn nhân không thành là bởi vì tình cảm bất hòa, như mà lại chưa có con! Trong nhà hắn có biệt thự bốn trăm mét vuông, còn có hai chiếc xe, đều là xe đẹp, một chiếc Mercedes, một chiếc BMW, còn có…

- Bác gái đừng nói nữa.

Giang Nguyệt trực tiếp ngắt lời của Giang Dục Tú, cười nói tiếp.

- Bác nói với cháu những thứ này làm gì, cháu không cần tra hộ khẩu gia đình. Vị tổng giám đốc Trương kia cho dù gia tài có bạc triệu cũng không có một xu quan hệ với cháu. Bác nói hắn có tiền như vậy, cháu cảm thấy bây giờ hắn cần làm nhất đó là dùng tiền làm việc thiện, thẩm mĩ cho cái đầu hói chắc sẽ có ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân thứ hai của hắn đấy. Tiểu Ngữ cậu nói xem có đúng không?

Tô Lăng Ngữ buồn cười.

Cô bạn thân này của mình thật là đanh đá mà.

- Tiểu Nguyệt, sao cháu có thể nói người ta như thế chứ!

Giang Dục Tú giật mình biến sắc, vội vàng nhìn bốn phía thấy không có người của công ty thương mại Vân Phong ở gần mới dám thở dài một hơi.

Giang Nguyệt cầm lấy rượu của Tô Lăng Ngữ nhấp một ngụm.

- Ai, ly của cậu uống có vẻ tốt hơn đấy.

Cách nói chuyện của cô gái này thật làm người khác phì cười, tâm hồn cũng trong sáng như gương!

Bác gái của nàng.. thật đúng là nghĩ sẽ vun vén nàng với cái vị tổng giám đốc đầu hói như quả trứng kia thành một đôi.

Tô Lăng Ngữ nói thầm.

- Đừng cố tình uống rượu nữa, cháu hãy nghe bác nói có được không! Bác khuyên cháu này…

Giang Dục Tú vẫn không bỏ cuộc, muốn tiếp tục nói.

Rầm.

Giang Nguyệt vỗ xuống bàn gây ra tiếng động thật lớn, đủ làm cho những người gần đấy đều quay đầu lại nhìn.

Giang Dục Tú cũng bị nàng làm cho giật mình.

Giang Nguyệt nhìn chằm chằm bác gái của nàng, nói.

- Bác gái, bác đừng nói nữa có được không! Tổng giám đốc họ Trương kia có tiền bạc, có địa vị thì thế nào!

- Có phải những người tầm tuổi này như bác đều có cảm giác là người con gái trẻ như bọn con đều tham tiền, muốn gả cho kẻ có tiền đến phát điên hả?

- Nói cho bác! Giang Nguyệt cháu đây chính là không thích kẻ có tiền!

- Cháu hỏi bác, bác có con gái tuổi vừa hai mươi sẽ ép nàng đi tìm một người chồng hơn bốn mươi tuổi sao?

- Ngài coi trọng vị tổng giám đốc Trương kia, nếu vậy thì ngài đi kết hôn cùng hắn cũng được!

- Nếu bác hài lòng, bác đi mà lấy!

- Cháu gái đây không có thèm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận