Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 313: Tôi tự mình đi mời!



Lâm Bắc Thần bị chấn kinh đến im lặng.

Ông ta mang theo tổng thanh tra các phòng tới, cũng không phải để cho bọn họ nhìn người của phòng truyền thông internet mới đùa nghịch uy phong, mà là đến xem Bạch Tiểu Thăng bị biến thành trò cười!

Lúc trước, ông ta phụng mệnh Trần Trường Khoảnh đi rải tin đồn liên quan tới Bạch Tiểu Thăng bị biến thành trò cười. Trước tiên đi đến phòng tiếp tân, những nữ nhân viên ở nơi này là một cái loa rất lớn.

Ai nghĩ đến, ông ta vừa mới "triển khai công việc", thì trợ lý Vu Thanh của Trần Trường Khoảnh liền vội vàng chạy đến, kéo ông ta đến bên cạnh nói “Nhiệm vụ thay đổi”. Trần Trường Khoảnh muốn ông ta dẫn người đi đến phòng truyền thông internet mới, nghe nói Tống tổng đang rất tức giận, đã giết tới đó.

Đây có thể xem là cơ hội ngàn năm có một, Lâm Bắc Thần nghe được thì nhiệt huyết sôi trào, ông ta nằm mộng cũng muốn giết trở về phòng truyền thông internet mới, đáng tiếc nếu nơi đó Bạch Tiểu Thăng còn trấn giữ một ngày thì ông ta chỉ có thể nằm mơ để làm được điều đó.

Sáng nay "Mộng tưởng" của ông ta cuối cùng muốn thành sự thật, nghĩ đến chính mình có cơ hội ở trước mặt mọi người quát to một tiếng —— " Lâm Bắc Thần tôi, đã trở về!"

Ông ta hưng phấn đến phát run lên!

Thời điểm ở phòng tiếp tân truyền tin tức, Lâm Bắc Thần liền vô ý nhìn thấy hôm nay vậy mà lại là ngày báo cáo.

Trừ bỏ phòng truyền thông internet mới cùng phòng vận doanh game online, thì tất cả tổng thanh tra của các phòng và các quản lý các nhóm của họ, đều có mặt ở phòng họp số một, chờ Tống Trường Không gặp xong Thương Uyển Uyển sẽ trở về họp cùng bọn họ.

Lâm Bắc Thần liền rất vui mừng.

Ông ta vừa mới nhận được lời nhắn nhủ về nhiệm vụ với của Vu Thanh thì lập tức chạy đến phòng họp số một, lấy ra cờ hiệu của Trần Trường Khoảnh, lại còn nói thêm là Tống Trường Không đã đi qua đó trước một bước. Lúc này làm cho mọi người cùng đi qua đây xem náo nhiệt.

Một đường đến đây, Lâm Bắc Thần còn vì sự cơ trí cùng hiệu suất làm việc của mình mà rất kiêu ngạo cùng tự hào.

Chuyện này làm thật là xinh đẹp!

Trần Trường Khoảnh phó tổng nhất định sẽ rất hài lòng!

Mình nhờ việc này mà có thể sẽ thu được rất nhiều lời khen ngợi, từ đó quang vinh thăng làm tâm phúc, một đường thăng chức, hướng tới nhân sinh đỉnh phong, sự nghiệp càng thăng hoa hơn nữa cũng chưa biết chừng. . .

Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng thấy một tương lai tươi đẹp đang chờ đợi.

Chờ khi đến bên này, nghe được âm thanh nổi giận của Tống Trường Không, nhìn thấy tình hình bên này, Lâm Bắc Thần bỗng nhiên cảm giác không thích hợp. . .

Là ông ta mang theo các những người đứng đầu các phòng đến xem tổng giám đốc bị biến thành trò cười. . .

Tống Trường Không sắc mặt tái xanh, ánh mắt phẫn nộ, nhìn đến gương mặt có chút dương dương đắc ý của ông ta. . .

Một giây này, Lâm Bắc Thần triệt để tuyệt vọng. . .

Nơi này, không có Bạch Tiểu Thăng đang kinh sợ, mà chỉ có những người gan lớn của phòng truyền thông internet mới, Tống Trường Không cùng Thương Uyển Uyển bị cản ở bên ngoài không vào được. . .

Những tổng thanh tra kia thì rất rung động, kinh ngạc và im lặng.

Người phòng truyền thông internet mới đều điên rồi sao!

Đây là tổng giám đốc, là Tống Trường Không đó!

Đây là đại minh tinh, là Thương Uyển Uyển đó!

Cao Đại Chí ở bên trong nhóm tổng thanh tra nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Ông ta ở tại tiệc rượu đã tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng trước mặt mọi người phát uy, phần bá khí kia không có gì sánh bằng làm ông ta khắc sâu ấn tượng.

Trước mắt bày ra một màn như vậy, nếu so sánh với mọi người thì ông ta dễ tiếp thu hơn.

Nhưng mà, tiếp nhận thì tiếp nhận, nhưng rung động vẫn như cũ rung động!

Cao Đại Chí kìm lòng không được lại nuốt một ngụm nước miếng.

Ngay cả tổng giám đốc cũng dám cản, ngay cả Thương Uyển Uyển đều không cho đi vào. . . Điều này cũng quá mãnh liệt rồi!

- Tống tổng, lần này ngài muốn giúp tôi van nài với Bạch tổng, tôi thực lòng muốn ký kết cùng các người!

Thương Uyển Uyển ở trước mặt của mọi người, cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, cầu khẩn Tống Trường Không không che giấu chút nào.

Nàng trước mắt rất khẩn cấp muốn ký hợp đồng với Bạch Tiểu Thăng, rất cần sự tha thứ của Bạch Tiểu Thăng.

Những cái khác đều không còn trọng yếu nữa!

Cái gì mà có mặt mũi hay không mặt mũi, vừa rồi nàng đã trước mặt mọi người đánh mất nó rồi!

Lại nói, Bạch Tiểu Thăng có bối cảnh vô cùng kinh khủng, nàng cúi đầu với người đàn ông như vậy cũng không có gì mất mặt!

Đương nhiên, sự tình liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, Thương Uyển Uyển một chữ cũng sẽ không nói cùng Tống Trường Không bọn họ. . .

Đồng ý ký kết?

Tống Trường Không sững sờ, sau đó vui mừng.

Trần Trường Khoảnh đứng ở phía sau ông ta nhíu mày lại, âm thầm nháy mắt cùng Thương Uyển Uyển.

Thương Uyển Uyển lần này có hành động quỷ dị khác thường, Trần Trường Khoảnh đến bây giờ còn đang giống như lọt vào sương mù, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ, nghe Thương Uyển Uyển nói nàng muốn Tống Trường Không biện hộ cho mình, chủ động tìm Bạch Tiểu Thăng để ký kết?

Nàng không phải là điên rồi hả, giữa chúng ta đang có hợp tác mà!

Trần Trường Khoảnh rất muốn hỏi cho rõ, đáng tiếc đối với ánh mắt của hắn Thương Uyển Uyển vẫn một mực không để ý đến.

Cuối cùng, Trần Trường Khoảnh cũng không có cách nào chỉ có thể từ bỏ.

Những tổng thanh tra do Lâm Bắc Thần mang tới giờ đang nhỏ giọng nghị luận.

- Thương Uyển Uyển muốn Tống tổng đi xin Bạch tổng để được ký kết?

- Trời ơi, đây là cái tình huống như thế nào a? !

- Không phải bảo Thương Uyển Uyển xem thường Bạch tổng, trêu đùa không ký kết cùng anh ta sao? Làm sao bây giờ. . .

Các tổng thanh tra có cảm giác không thể tin được.

- Ký kết, ký kết tốt! Chúng ta hiện tại liền ký, Uyển Uyển tiểu thư không cần phải tìm Bạch tổng, điều kiện gì tôi đều có thể làm chủ, cô cùng Trần tổng ký đi, bằng không tôi ký cũng được a!

Tống trưởng khoảnh vội vàng cười nói.

Ông ta thấy chuyện bên này thậm chí có thể bỏ qua.

Hết thảy lấy ký kết làm trọng!

- Không được!

Thương Uyển Uyển trong tình thế cấp bách nói chuyện có cao giọng lên hai phần.

- Tôi không thể cùng Trần tổng ký, cũng không thể cùng ngài ký, cái hợp đồng này tôi nhất định phải cùng Bạch tổng ký!

Giọng điệu không cho phép thương lượng của Thương Uyển Uyển.

Những tổng thanh tra kia hai mặt nhìn nhau, vị Thương Uyển Uyển này chỉ ký cái hợp đồng thôi, mà làm sao lại còn lựa chọn như vậy, nếu không phải Bạch tổng thì không ai có thể. . .

Trong này sẽ không phải có chuyện ẩn gì đi. . .

Thương Uyển Uyển không có khả năng làm loạn như thế. . .

Ánh mắt đám người có hơi khác thường.

- Có thể. . . Tại sao vậy? !

Tống Trường Không không thể hiểu được.

Trần Trường Khoảnh sửng sốt.

- Tôi có lý do của tôi, tóm lại tôi nhất định phải ký cùng Bạch tổng.

Thương Uyển Uyển nhìn Tống Trường Không, vẻ mặt chân thành nói.

- Nếu như Bạch tổng đồng ý cùng tôi ký, tôi có thể không cần kèm theo bất kỳ điều kiện nào!

Không cần kèm theo bất kỳ điều kiện nào?

Đám người nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, Trần Trường Khoảnh tròng mắt đều trợn lồi ra.

Tống Trường Không giật mình, miệng há to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.

- Được, được! Tôi sẽ để cô cùng cậu ta ký, tôi sẽ để cho cậu ta đến gặp cô.

Tống Trường Không vội vã nói.

- Nhưng mà, ngài ngàn vạn lần không thể uy hiếp Bạch tổng, tốt nhất là, tốt nhất là giúp tôi khuyên anh ta một chút. . .

Thương Uyển Uyển cầu khẩn.

Biểu lộ của nàng cũng không giống như nói đùa mà hết sức chăm chú.

Càng như vậy, đám người càng khiếp sợ hơn.

Bạch Tiểu Thăng, Bạch phó tổng đến tột cùng đã làm gì? ! Lại đem đại minh tinh thu thập ngoan ngoãn, ký hợp đồng mà không được làm điều trái với lương tâm như thế. . .

Tất cả mọi người đứng xem ở hiện trường, đối với Bạch Tiểu Thăng chỉ có một chữ ‘Phục’!

Bạch tổng, bên trong truyền thông Trung Kinh đã ‘Ngưu’ đến mức độ như vậy sao!

- Lâm Vi Vi, cô nhanh đi gọi Bạch tổng tới đi!

Tống Trường Không nhịn không được lại lần nữa thúc giục Lâm Vi Vi.

- Tống tổng!

Thương Uyển Uyển có chút bất mãn, vội vàng nói.

Nàng ngại Tống Trường Không ngữ khí nặng nề như vậy sẽ khiến cho Bạch Tiểu Thăng phiền lòng.

Phải biết Lâm Vi Vi này là thư ký bên cạnh của Bạch Tiểu Thăng. Theo Tiểu Mạch nói, lần thứ hai ký kết là bởi vì Lâm Vi Vi mà Bạch Tiểu Thăng phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả hợp đồng cũng không muốn ký.

Thương Uyển Uyển kinh sợ Lâm Vi Vi nên cũng không dám đắc tội. . .

Mọi người thấy tình hình này, tinh thần có chút rối loạn.

Tống Trường Không ngạc nhiên nhìn Thương Uyển Uyển, lại chuyển sang nhìn Lâm Vi Vi, vẻ mặt tươi cười khách khí khác lúc bình thường.

- Vi Vi, cô tự mình đi mời Bạch tổng tới đây.

Tống Trường Không ngữ khí giảm xuống tám phần.

Đây là như thế nào, đường đường là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh mà lại phải ăn nói như vậy sao!

Người ở chỗ này nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Ngay cả Lâm Vi Vi đều có chút lọ sợ.

Nếu như Tống Trường Không kiên cường, trong lòng nàng đang có lửa giận nên nhất quyết sẽ chống đối đến cùng. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này của Tống tổng, nàng cảm giác chân tay luống cuống.

- Thế nhưng, tôi sợ là không khuyên nổi ngài ấy.

Lâm Vi Vi chần chừ nói.

Tống Trường Không cau mày, bỗng nhiên vỗ đùi nói.

- Được rồi, tôi tự mình đi mời! Thế thì được rồi chứ gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận