Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 223: Kiếm tiền cứu mạng



Trong căn nhà một tầng rộng một trăm tám mươi mét vuông.

Người nhà họ Bạch đang hội tụ đông đủ tại đây.

Giờ phút này ở giữa ghế sô pha, có một bà lão tóc trắng phơ đang ngồi ở đó, ánh mắt nhấp nháy, người này chính là bà nội của Bạch Tiểu Thăng - Lý Phượng Quan.

Có người bảy mươi tuổi đã tai điếc mắt hoa, nhưng bà của Bạch Tiểu Thăng đã tám mươi tám tuổi nhưng eo vẫn thẳng tắp, tinh thần vẫn rất tốt. Cho đến hiện nay, vẫn là gia chủ của Bạch gia.

Bà lão lúc còn trẻ, nghe nói có tập qua võ, tới nay sớm tối vẫn luyện một chút Thái Cực Quyền

Từ sau khi ông của Bạch Tiểu Thăng qua đời, một mình bà nuôi bốn người con trai, hai người con gái khôn lớn, trước mắt đã là bốn đời cùng đường.

Hai bên ghế sô pha, đều là người thân của bà lão, bốn con trai tên lót chữ “Minh”, một chữ cuối cùng theo thứ tự là Đạo, Hành, Chí, Viễn.

Bạch Minh Đạo, Bạch Minh Hành, Bạch Minh Chí, Bạch Minh Viễn. Cha của Bạch Tiểu Thăng đứng thứ hai, là Bạch Minh Hành. Ngoài ra, Lý Phượng Quan còn có hai cô con gái, Bạch Tú Xuân, Bạch Tú Đông.

Nhà họ Bạch trước kia là một ngôi nhà cũ theo kiểu Tứ Hợp Viện, cả nhà đều ở trong đó.

Trước đây không lâu đã phá dỡ nhà cũ, làm thành bảy nhà.

Lão thái thái làm chủ, con trai, con gái đối xử đều như nhau, mỗi người một nhà.

Còn một nhà thừa, vì để tránh cho các con phân tranh nên bà ở đó.

nhà đó cũng là căn nhà ngay trước mắt.

Các con gái mướn người giúp việc, chăm lo cuộc sống và ăn uống hằng ngày của bà, lại ở gần, có việc gì tùy thời đều có thể tới.

Còn có hai ngày nữa là tới ngày mừng thọ tám mươi tám tuổi của bà Lý.

Nhưng giờ phút này, thím tư của Bạch Tiểu Thăng đang khóc sướt mướt, lau nước mắt.

Chú tư Bạch Minh Viễn giọng nói buồn bực, rít từng hơi thuốc.

Tất cả người trong nhà cũng đều trầm mặc.

Trước đây không lâu có tin truyền tới, con trai chú tư Bạch Song Lôi nằm viện, bác sĩ kiểm tra nói trong đầu có khối u lớn.

Dự tính chữa bệnh cần khoảng 800 ngàn!

800 ngàn!

Một khoản tiền lớn như vậy, đủ để đè sập một gia đình tấm trung ở Trung Kinh rồi, ngoại trừ bán nhà, không có phương pháp nào khác.

Chú tư, thím tư đều muốn tới chăm lo cho con trai, liền lấy hết sổ tiết kiệm, vay mượn xung quanh cũng mới chỉ được 300 ngàn.

Khoảng cách 800 ngàn, còn thiếu gần 500 ngàn!

Hai người thật không còn cách nào nên lão thái thái quyết định họp gia đình.

Người nhà họ Bạch cũng không ít, không thể trơ mắt nhìn cháu trai bệnh chết!

Người ở chỗ này ai nấy cũng đều trầm mặc.

Tiền này cũng không phải là con số nhỏ, muốn kiếm được, không tính hai cô, các nhà khác ít nhất phải cho mượn một trăm ngàn!

Hơn nữa còn là rất nhiều tiền, rất có thể sẽ không trả được.

Nếu làm như vậy sợ những người khác cũng không có tiền để sinh hoạt.

Không phải là thân tình mờ nhạt, mà là hiện thực tàn khốc.

- Song Lôi là cháu của tôi, cũng là cháu của các con, nó hiện nay cần tiền cứu mạng. Các con không thể không quản.

Lý Phượng Quan sắc mặt coi như bình tĩnh, nhìn con trai con dâu, con gái con rể ở khắp nhà.

Sau một trận trầm mặc, cha của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Minh Hành mở miệng trước.

- Trong tay con còn mấy chục ngàn, còn có 100 ngàn tiền gửi ngân hàng, đều có thể lấy ra, mạng người quan trọng, trước chữa bệnh cho cháu nó cái đã.

Mẹ Bạch Tiểu Thăng, Lý Thu Vân gật gật đầu, cũng không nói hai lời.

Lý Phượng Quan nhìn gia đình của con thứ hai, cũng rất vui mừng.

Lão nhị Bạch Minh Hành, tính tình nhân nghĩa ngay thẳng, tìm vợ cũng hiền lành. Ảnh hưởng bởi tính cách của cặp vợ chồng này cháu trai Bạch Tiểu Thăng cũng như thế, rất được bà ưa thích.

Nói đến, bốn anh em nhà họ Bạch tuổi tác bây giờ cũng không nhỏ, năm đó bởi vì một số vấn đề, đi học cũng không được mấy năm, cũng không phải công nhân viên chức xí nghiệp nhà nước.

Đừng nhìn họ ở căn nhà lớn như vậy, nhưng những năm này tiêu xài toàn bộ toàn nhờ làm những việc vụn vặt, còn phải nuôi con cái ăn học, cũng không có tiền nhiều.

Người làm ăn tốt nhất là Tam gia nhưng cũng chỉ là làm buôn bán nhỏ mà thôi.

- Con năm nay học lão tam chuyển sang mua bán nhỏ, tiền đều ở bên trong đó, không có nhiều tiền trong tay, cũng chỉ có 30 ngàn. . .

Bác cả Bạch Tiểu Thăng vừa mở miệng, bác gái tức thời tằng hắng một cái.

-. . . 10, 20 ngàn a

Bác cả đổi giọng nói.

Lý Phượng Quan mặt không biểu tình liếc mắt một cái gia đình lão đại, lão đại rất keo kiệt có thể ra mười, hai mươi ngàn, đã làm khó cho ông ta rồi.

- Chúng con cũng chỉ có thể lấy ra mấy chục ngàn thôi.

Chú ba Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Điều này cũng làm cho Lý Phượng Quan ngoài ý muốn.

Lão Tam tinh thông tính toán, hám lợi, một bộ dáng thương nhân ăn sâu trong xương, keo kiệt không thua gì lão đại.

- Bất quá Tứ đệ, Tứ muội, các người nha, phải viết phiếu nợ cho chúng tôi. Các người xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi cũng không vội mà muốn các ngươi trả liền. Nhà của Tứ muội nghe nói phải di dời, nói không chừng qua mấy năm các người liền có tiền, trước mắt gặp chuyện như thế này cũng không ai muốn. Đều là thân thích, không cần nói đến cái gì lợi tức hay không lợi tức. . . Đúng không.

Thím ba Bạch Tiểu Thăng chen miệng nói.

Nàng là người luôn tính toán chi li, lại không có não, lúc nào nói chuyện cũng nhắc đến tính toán.

- Bà nói những chuyện này làm gì!

Chú ba Bạch Tiểu Thăng, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình một cái, ảo não ân hận cũng tại mình ngây dại lại đem những chuyện này nói cho vợ.

Yêu tính toán nhưng thiếu tâm tư!

- Tôi nói như thế cũng không phải là để lão tứ bọn hắn giải sầu sao.

Thím ba không phục, không cam lòng nói lại.

- Chị ba, nhà chúng tôi bị như vậy, chị còn gọi cái này là giải sầu sao!

Thím tư khóc sướt mướt.

- Đủ rồi!

Lý Phượng Quan nhướng mày, nhẹ giọng nói.

Tính đến tiền cứu người là được, mặt khác cái gì lông gà vỏ tỏi, nàng không quan tâm, cũng chẳng có sức chú ý tới.

Lão thái thái nhìn về phía con gái con rể.

Hai nhà riêng phần mình biểu thị, có thể xuất ra 50 ngàn.

Con gái có thể làm được phần này cũng không tệ!

Có thể tổng cộng không đến 300 ngàn, còn thiếu 200 ngàn nữa.

Lý Phượng Quan thở dài ánh mắt hơi nhắm lại, thần sắc có mấy phần mệt mỏi nói.

- Tôi chỗ này còn có 20 ngàn, nếu còn không được. . . Liền đem nhà ở này của tôi bán đi a. Tôi đi mấy nhà các con thay phiên ở.

- Cũng tốt, mẹ có thể thay phiên ở nhà chúng con.

Thím ba nhịn không được vui mừng nói.

- Bà im miệng đi!

Chú ba trừng mắt nói, khuyên nhủ mẹ của mình

- Mẹ, hiện nay giá nhà còn đang tăng, không nên bán a! Tối thiểu nhất cũng hai năm hãy bán như vậy kiếm được rất nhiều tiền!

Người làm ăn liền là người làm ăn đều suy nghĩ đến cái lợi, Bác cả của Bạch Tiểu Thăng cùng Bác gái liếc nhau vội vàng gật đầu.

Cha của Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó thở dài.

- Mẹ, người đừng có gấp, không được nóng nảy, cũng chỉ thiếu 200 ngàn thôi. Bọn trẻ Tiểu Thăng, ngày mai cũng gần như đến đông đủ. Những người tuổi trẻ này, trước mắt làm ăn cũng không tệ, lại tập hợp hẳn là đủ.

Bác cả Bạch Tiểu Thăng, chú ba hai nhà muốn tỏ thái độ thì bị cha Bạch Tiểu Thăng - Bạch Minh Hành trừng mắt

- Bình thường khen đến con của mình đều khen không dứt miệng, không phải là thăng chức tăng lương thì là mua nhà mua xe. Làm sao bây giờ bỏ ra một chút tiền cũng không được? ! Nói cho các người biết, trong đám bọn trẻ, Bạch Tiểu Thăng nhà chúng ta là người đầu tiên bỏ tiền ra! Con của tôi có thể làm được!

Bạch Minh Hành ngạo nghễ cười lạnh.

Lập tức, ngay cả gia đình lão đại keo kiệt, gia đình lão tam tính toán đều phải ngậm miệng lại.

Bọn họ có thể người ta nói móc, tính kế, làm trò cười cho mọi người như thế nào cũng không quan trọng.

Nhưng xem thường con của bọn họ thì không được!

Làm cha làm mẹ ai không muốn con cái có tiền đồ, để cho người ta ước ao, hy vọng, bọn họ cũng thế.

Nên lần này, không ai phản đối.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Lý Phượng Quan nhìn Bạch Minh Hành cười gật đầu.

Chủ ý của con thứ hai rất hay!

Đã có thể giải quyết được khó khăn trước mắt, còn có thể để nhóm cháu trai, cháu gái hồi báo một chút, xem bọn họ làm ăn phải thế nào.

- Bất quá, Tiểu Thăng đứa nhỏ này. . . Chỉ sợ không có tiền.

Bà lão nhịn không được thầm nghĩ.

- Tôi còn có chút tiền chuẩn bị hậu sự hay là lén đưa cho nó, đứa nhỏ này nhân nghĩa, không thể để cho nó mất mặt mũi được!

Chuyện này tạm thời đã định.

Thím tư của Bạch Tiểu Thăng đang khóc sướt mướt, chú tư mặt mũi tràn đầy lo lắng, cuối cùng cũng an tâm một chút.

Lý Phượng Quan đứng dậy, hướng ra phía ngoài khoát khoát tay.

- Tất cả giải tán đi, đợi ngày mai mọi người đã đông đủ, lại đến kiếm tiền cứu mạng! Đường đường là người nhà họ Bạch, còn có thể không qua được khó khăn sao? !

Bạn cần đăng nhập để bình luận